Hắn đáng lẽ nên bị choáng ngợp bởi nỗi khiếp sợ và hoang mang, nhưng chẳng biết từ bao giờ, hắn đã có thể giữ bình tĩnh trước những vụ tấn công có thể lấy đi mạng mình chỉ trong tích tắc.
Quả thực hắn đang choáng ngợp và sửng sốt, tới nỗi nếu không có tên cận vệ kia kéo hắn ra khỏi cơn bàng hoàng, hắn nghĩ mình sẽ tê liệt mãi ở đó. Nhưng hắn không thể nào làm ngơ được điệu nhảy duyên dáng của người phụ nữ kia, mỗi khi cô ta xoay mình, vung gươm, nghiêng sang né, quay cuồng trong những nhịp điệu, không có tiếng đàn ca hay trống dồn, mà chỉ có tiếng kim loại chát chúa ớn tai, hắn lại cảm thấy như chính mình cũng sắp gục ngã. Váy cô ta nhuốm màu đỏ như vẩy sơn màu lên, như một bức tranh ngẫu hứng và mới mẻ. Cô ta không đánh chém bừa bộn theo kiểu ứng phó như những tên cận vệ vây quanh hắn, mà dường như trước cả khi kiếm của đối phương bổ xuống, cô ta đã biết nó đến từ hướng nào. Thậm chí khi một mũi tên vừa nhắm về phía hắn mà lao đến, đã bị vung chém làm đôi rồi rơi xuống mặt đất. Đó không phải điều mà thậm chí, một Hắc Kỵ binh được huấn luyện cẩn thận ở vùng Bóng tối, cũng có thể làm.
Hắn thực sự đã không nhầm. Cô ta không phải một hầu nữ tầm thường, dù có muốn tỏ ra là như thế đi nữa.
Tình hình lúc này dường như đã nghiêng phần lợi về phía hắn. Kẻ lựa chọn nơi này để tấn công có phần ngu xuẩn, hắn nghĩ, bởi một bữa tiệc hoàng gia sẽ luôn được canh giữ cẩn thận. Hơn nữa, những cận vệ hắn lựa chọn để bảo vệ mình đều không dễ đối phó. Chúng dù có nhiều đến đâu cũng không thể áp đảo được cùng lúc lính hoàng gia, vệ binh Levanael ca Vasta của vùng Ánh sáng, và cận vệ của sứ đoàn Bóng Tối.
"Thần và mọi người sẽ mở đường cho ngài." Một tên cận vệ nói. "Chúng ta phải vào bên trong cung điện, đó là nơi duy nhất an toàn lúc này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi nghĩ có thể à?" Hắn nhìn về phía quảng trường, rồi tới cổng cung điện, nơi đám quý tộc đã biến mất hết. Cửa lâu đài đóng kín, nhưng các cổng phụ xung quanh vẫn có thể mở, vây quanh bởi lính hoàng gia nhằm không cho phép bất cứ ai phá cửa vào trong.
"Thần nghĩ vậy." Gã cận vệ nói, đoạn quay sang thét lớn với những tên khác về kế hoạch này. Họ nói chuyện bằng tiếng phổ thông của vùng Bóng tối, Alasdair cho rằng rào cản ngôn ngữ lại hóa ra thuận lợi vào những lúc như thế này. "Cô ta sẽ giữ chúng bận rộn thôi!"
Iolite quả thực đã kéo hết sự chú ý của những kẻ tấn công về phía mình. Cô như một ngọn lửa, bất kỳ con dơi nào vây đến gần đều bị thiêu trụi. Trong lúc đó, đám cận vệ mau chóng tìm cách hộ tống hắn về cung điện.
Alasdair thậm ghét những tình huống như thế này, bởi hắn phải phó mặc bản thân cho những người xung quanh. Nhưng với địa vị của hắn, động thủ và rước về nguy hiểm cho bản thân là hành động thậm chí còn đáng tránh hơn. Hắn cố gắng suy đoán tình hình và những kẻ đứng sau vụ tấn công: đó chắc chắn là người vùng Ánh sáng, cho dù có thể không phải do Vacroesia, bởi cái chết của hắn ở vùng Ánh sáng hẳn sẽ biến thành chuyện không thể bỏ qua. Nếu hắn chết ở đây, chiến tranh có thể sẽ tìm được cái cớ mà bùng nổ.
Như vậy, liệu đây có phải là một kế hoạch thúc đẩy chiến tranh của vùng Bóng tối?
Hắn không thể nghi ngờ Moldark Lucifer, tuy nhiên, hắn vĩnh viễn không thể lường trước người như vậy sẵn sàng làm gì để đạt được mong muốn. Dẫu hắn có sống sót, trở về vùng Bóng tối có lẽ sẽ là chuyến đi kinh hoàng hơn cả tới vùng Ánh sáng.
Khi hắn vừa xuống khỏi những bậc tam cấp trước quán rượu, nhận ra mình đang đứng giữa một nơi rộng mở và chẳng có chỗ ẩn nấp, Alasdair chợt nhìn thấy cách đó không xa, một kẻ tấn công đang nhìn hắn chằm chằm. Dưới chân gã là cái xác vừa đổ xuống của một người lính hoàng gia, mặc dù chẳng thấy được đôi mắt gã, hắn tựa hồ cảm thấy sự ớn lạnh và nỗi khiếp đảm chạy khắp người mình.
Gã ta bước về phía hắn, chẳng nương tay với bất kỳ ai cản đường. Gã, Alasdair nghĩ, có lẽ chính là thủ lĩnh của nhóm tấn công này, và lưỡi dao Nephilim trên tay gã là thứ duy nhất có thể kết liễu mạng sống của Cambion chỉ với một nhát chém chí mạng.
Đột ngột, gã bước nhanh dần, rồi lao đến. Mặc dù vây quanh Alasdair là những cận vệ, hắn vẫn cảm thấy trước mắt cái chết không thể né tránh. Những tên cận vệ xông ra trước, còn hắn lùi lại phía sau, mắt nhìn