Kể từ lúc bình minh xuất hiện và mặt trời nhô lên ở phía Đông, Alasdair đã cảm thấy khó chịu trong người. Ánh sáng ban ngày và bầu không khí nóng ẩm trong không trung là điều chẳng hề quen thuộc với hắn. Ở Erraidys, nơi tòa lâu đài Alnor Frost của nhà Beelzebub tọa lạc, quanh năm chỉ có tuyết trắng, sương giá và băng. Bầu trời lúc nào cũng khoác vẻ ảm đạm ủ rũ, và ánh nắng không bao giờ chạm tới được miền đất lạnh lẽo này. Alasdair chợt nhớ biết bao cái không khí giá buốt ẩm lạnh, những cơn gió thổi qua lâu đài cả ngày lẫn đêm, lẫn mặt hồ Ehumn Shallow mênh mông băng phủ. Sự thay đổi đột ngột khiến hắn bực bội ngay từ lúc đoàn hộ tống bắt đầu chặng đường cuối cùng để tới vương quốc Vacroesia sáng nay. Ngay từ khi bình minh còn chưa lên, con đường dẫn tới vương đô của Vacroesia – thành phố San Thalor, đã đông kín người. Sự xuất hiện của những cỗ xe từ vùng Bóng tối thậm chí đã kéo đến một đám đông lớn hơn; ban công các ngôi nhà hai bên đường đều kín người, một số còn leo lên những cây cột trên hàng rào thép, đứng chen chúc trong khoảng sân của người lạ để có cơ hội chứng kiến những sứ giả từ miền đất phương Bắc. Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai dám tới gần, và những tiếng hô lớn "Tránh đường" của người tháp tùng đoàn sứ giả cứ vang lên đều đều cho tới khi vào tận bên trong thành phố.
Alasdair tuyệt nhiên không kéo rèm lên, cho đến khi người hầu báo rằng họ sắp tới nơi cần đến. Ngay khi vừa bước ra ngoài, ập vào người hắn không phải bầu không khí lành lạnh, trong veo của tháng bảy ở Erraidys, mà là cái nóng bức ngột ngạt buổi sớm tại vùng Ánh sáng. Hắn vẫn kiên trì theo chân cô hầu nữ tại tòa Vesryn – một cô cái có thân hình trẻ trung và mái tóc vàng rực như cát biển, tới căn phòng mà người ta đã sắp xếp cho hắn. Bực bội, khó chịu từ tận bên trong mà không biết phải lý giải cảm giác ngột ngạt ấy như thế nào, hắn chẳng nói chẳng rằng cởi bỏ chiếc áo choàng da sói và vắt nó lên tay một tên cận vệ ngay khi vừa về phòng. Tên cận vệ có vẻ bối rối, nhận ra sự cáu kỉnh trong mắt chủ nhân.
Đáp lại hành động của hắn là cái nhướn mày của cô hầu nữ dẫn đường. Nhưng rồi cô ta chỉ mỉm cười và cất giọng kiêu hãnh:
"Đây là nơi nghỉ ngơi của ngài, ngài Beelzebub. Hy vọng rằng không có gì quá bất tiện."
Nét mỉa mai trong nụ cười của cô gái không lộ liễu tới mức ai trong phòng cũng nhận ra, nhưng đã níu lại sự chú ý của Alasdair. Hắn biết rằng ở đây, ranh giới giữa chủ nhân và nô lệ của mình không rõ ràng như ở vùng Bóng tối, nhưng cũng khó có thể phớt lờ đi sự thách thức trong giọng nói của cô ta, lẫn cơn cáu kỉnh của mình. Hắn có thể khiến cô ta sống không bằng chết chỉ với vài lời nói, nhưng dường như trút giận lên một hầu nữ thấp hèn chẳng đáng để hắn phải mất công. Thay vào đó, Alasdair cố gắng kiềm chế cơn bực bội xuống và cất giọng:
"Không có căn phòng nào kín đáo và mát mẻ hơn sao? Có lẽ bất tiện duy nhất là sự chuẩn bị thiếu kỹ lưỡng của chủ nhân tòa nhà này đấy." Hắn tỏ ra đòi hỏi, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm.
Căn phòng mà Arryn sắp xếp cho hắn nằm trên ngọn tháp phía Bắc, có những ô cửa kính lớn hoa lệ, trám nhiều màu sắc từ lục bảo, hổ phách, cho đến thủy tinh trong suốt. Ánh nắng in trên nền nhà vì thế cũng có màu sắc khác nhau; chỗ thì ánh lên những sợi tơ thảm dệt màu xanh, chỗ lại màu đỏ rực.
"Tôi sẽ thông báo lại lưu ý này cho phu nhân Ennores." Cô hầu nữ đáp lại. "Tuy vậy, tôi chắc chắn rằng phu nhân Ennores không hề thiếu kỹ lưỡng."
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lá thư được gửi đến vào đầu buổi tối, được đặt ngay ngắn trên bàn tự khi nào. Erelieva nói rằng bà sẽ gửi cho hắn một bức thư khi hắn đã đến vùng Ánh sáng. Nhưng lúc quay trở về tòa Vesryn vào buổi đêm, rồi nhìn thấy lá thư mang con dấu nhà Beelzebub nằm trên bàn khách, Alasdair vẫn tỏ ra ngạc nhiên. Hắn ra lệnh cho hai cận vệ đứng canh ở ngoài cửa và những hầu nữ rời khỏi căn phòng, chỉ còn một cô gái nán lại để pha trà cho hắn. Alasdair cảm thấy dễ chịu hơn khi đã thoát khỏi bộ lễ phục nóng nực và nặng nề, ngồi xuống chiếc sofa trải vải thêu và cầm bức thư lên tay.
2
Alasdair biết rằng Erelieva rất thất vọng khi không được cùng hắn sang vùng Ánh sáng. Những sứ giả khác đều đi theo phu nhân của họ, nhưng hắn cần ai đó ở lại để trông coi tòa lâu đài. Ít nhất, đó là những gì mà hắn đã nói với Erelieva, sự thật có thể khác đi một chút. Ngay cả khi hắn mở lá thư đóng đấu sáp của vợ mình ra, Alasdair đã cảm thấy mệt mỏi. Chuyến đi dài sang vùng Ánh sáng vốn đã lấy đi rất nhiều sức lực của hắn, thêm vào đó cảm giác như thể Erelieva vẫn dõi mắt theo từ phương xa khiến hắn cảm thấy kiệt quệ. Lá thư chỉ viết về việc mọi chuyện ở lâu đài Alnor Frost vẫn ổn, Erelieva hỏi rằng chuyến đi của hắn thế nào, vùng Ánh sáng ra sao và mong hắn hồi âm sớm. Alasdair vẫy tay ra hiệu cho cô hầu nữ cuối cùng ra khỏi phòng, rồi gấp lá thư lại và nhét nó vào phong bao. Có một điều chắc chắn là hắn sẽ không hồi âm sớm, hoặc nếu có, thì là một trong những người của đoàn tùy tùng sẽ viết hộ hắn. Erelieva sẽ nổi giận nếu biết điều này, nhưng hắn đã sống với người phụ nữ ấy hàng chục năm trời, chẳng còn điều gì là không thể giải quyết cả.
Đêm hôm ấy, Alasdair không thể chợp mắt nổi. Từng cơ bắp trên người hắn căng cứng và đau nhức, rã rời mỏi mệt, nhưng tâm trí hắn vẫn tỉnh táo tới mức khó chịu. Vài tiếng trôi qua, hắn trở dậy, mặc áo khoác ra khỏi phòng ngủ. Mùi sáp nến, nước hoa hồng, gỗ và vải nhuộm khiến hắn thấy ngột ngạt khủng khiếp. Hắn đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, vén tấm rèm cửa phía Đông lên và nghiêng mình nhìn dòng thác. Buổi tối, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy xối xả, ngọn núi Vesryn chỉ là một khối tối thẫm giữa trời mùa thu trong vắt, đầy sao. Alasdair chợt nghĩ tới những hồ nước nóng nằm phía sau tòa Vesryn, chênh chếch hướng Đông. Arryn đã dẫn hắn đi qua những hồ nước lộ thiên đó sau bữa trưa hôm nay, hắn hy vọng rằng trong bóng tối, mình vẫn có thể nhớ được đường để tới. Có thể làn nước ấm và những cơn gió thổi vào lòng vịnh ban đêm có thể xoa dịu được sự khó chịu, bức bối đang gặm nhấm hắn cả ngày hôm nay.
Tòa Vesryn đã chìm vào buổi đêm tĩnh mịch, những người khách ghé qua nơi này đều đã ngủ say, nhưng dọc khắp hành lang, đèn đuốc vẫn sáng rực. Đôi khi Alasdair lại thoáng nhìn thấy một vài vệ binh Levanael ca Vasta được cử đi canh gác, nhưng không ai ngăn cản hắn tới hồ nước nóng, thậm chí còn chỉ đường. Ngoại trừ cô hầu nữ sáng nay, tất cả người vùng Ánh sáng đều đối xử với hắn ở chừng mực khuôn phép và vô cùng lịch thiệp. Dù vậy, hắn vẫn băn khoăn liệu sau lưng hắn, thái độ đó có còn.
Suối nước nóng lộ thiên nằm ven chân núi Vesryn, bắt nguồn từ những mạch nước ngầm dưới lòng đất và trong ngọn núi. Nước đổ xuống hồ giống như thác, vào ban ngày, người ta có thể thấy những vũng nước nông trên sườn đá như bậc thang, nối nhau đổ xuống bên dưới. Thậm chí khi đã xuống mặt đất rồi, những bậc thang đá thấp vẫn tỏa ra thành hình bán nguyệt quanh chân núi, để lại một ao nước nhỏ chảy róc rách. Một căn chòi có những cây cột mạ vàng, trên là mái vòm kính nằm ngay giữa hồ, nối liền với dãy hành lang lộ thiên. Chẳng cần tới cây đuốc nào, hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ nhờ ánh trăng đêm vằng vặc.
Cũng bởi lẽ ấy mà Alasdair không thể không nhìn thấy bóng người xa xa giữa suối nước bạc ánh trăng. Hắn đã định ngâm mình xuống dòng nước, nhưng giờ nhận ra chân vẫn rảo bước về phía trước, và rồi dừng lại tại căn chòi kính. Bấy giờ, khi tới gần hơn, hắn nhận ra đó là một phụ nữ, nhưng không phải bất kỳ người phụ nữ nào ở tòa Vesryn. Đó là cô hầu nữ ngang bướng hôm nay, đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, lưng dựa vào vách của bậc thang đá cuối cùng. Cô ta đang nhắm mắt, một chai rượu đã vơi quá nửa đặt chơi vơi giữa một gờ đá nhô ra. Mái tóc vàng của cô ta đã ướt cả, trôi nổi trong nước như rong biển. Alasdair không biết liệu có phải cô ta đã ngủ quên không.
Cuối cùng, hắn quyết định cất giọng, không có ý định bỏ về phòng ngủ:
"Một đêm khó ngủ phải không?"
Cô ta mở mắt, và sâu thẳm Alasdair đã chờ đợi phản ứng dữ dội nào đó từ cô ta: xấu hổ, bối rối, giận dữ, ngạc nhiên. Chẳng phải các thiếu nữ đều sẽ phản ứng như vậy khi bị đàn ông nhìn thấy mình đang tắm sao? Hắn thậm chí đã nghĩ cô ta sẽ bỏ chạy.
Nhưng cô hầu nữ chỉ ngước đầu lên, rồi lại ngả xuống vách đá:
"Mọi đêm đều khó ngủ cả, ngài Beelzebub ạ."
"Có lẽ vì cô chưa tìm được bạn rượu thích hợp thôi." Alasdair liếc nhìn chai rượu. "Ta nghĩ nó phải ở trong phòng mình mới phải. Ở đây cho phép nô lệ được uống rượu sao?"
"Tôi đâu phải nô lệ." Cô ta với tay lên, lấy chai rượu xuống và uống, giọng nói đầy vẻ thách thức. "Tôi là người hầu. Có sự khác biệt đấy."
"Hy vọng cô có thể rót cho ta ly thứ hai." Alasdair nói, chợt nhận ra mình đang mỉm cười.
Cô ta giơ chai rượu về phía trước. "Tôi phải bơi đến đó