Cô đi dọc bờ biển trên đôi chân trần, mái tóc vàng buông dưới ánh hoàng hôn, để cho làn da được nhuộm bởi màu mật ong. Sóng biển vỗ vào bờ đều như tiếng kim đồng hồ, từng đợt một đều dâng lên quá mắt cá chân cô, và Iolite vùi những đầu ngón chân sâu xuống lớp cát ẩm mỗi lần cô bước đi.
Bờ biển trải rộng bên dưới những vách đá dốc đứng và phủ đầy cây cối, hoa cỏ dại của tòa Vesryn, kéo từ chân núi tới khuất tầm mắt, nơi cư ngụ những nông trại, bến thuyền, những ngôi nhà rải rác cao thấp không đều xây trên sườn các ngọn đồi. Bấy giờ là thời điểm đẹp nhất trong ngày, khi những cơn gió ẩm ướt lại tràn vào từ lòng vịnh, và mang theo cảm giác tự do rộng lớn, như thể đang cố cuốn Iolite ra khỏi đây. Cô muốn biết mất cùng những cơn gió này trước khi hoàng hôn tắt, nhưng lại không nỡ vứt bỏ những gì cô đã có suốt hơn hai mươi năm qua sau lưng.
Iolite bỗng dừng chân. Cô quay lưng lại, nhìn thấy Alasdair đang bước đến từ đằng xa.
"Thật khó để tìm cô." Hắn đáp, tiếng gió đã át đi nửa phần giọng nói. "Ta thấy cô có vẻ đã không còn tức giận nữa."
"Đừng chắc chắn thế." Cô đáp lại, rồi ngoảnh đầu đi.
Alasdair bước đến đứng cạnh cô, hắn đi một mình và không đưa theo cận vệ nào, dù Iolite chắc chắn là họ vẫn ở đâu đó quanh đây, quan sát từ xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngài không lo sợ mình sẽ lại bị tấn công lần nữa sao?" Cô châm chọc.
"E là không, ta không phải một tên nhát gan sẽ trốn trong phòng mình chỉ vì một vài kẻ muốn giết mình." Hắn đáp. "Hơn nữa, em đang ở đây."
"Đừng trông cậy nhiều vào tôi như thế." Cô hếch cằm, nở nụ cười thách đố xảo quyệt. "Tôi sẽ bỏ mặc ngài lại ngay giây phút chúng kéo đến."
"Chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc bị xử tội à?" Hắn nói, ngẩng nhìn mặt biển, nơi hoàng hôn đang nhuộm đỏ mặt nước, và những vầng sóng bạc dội khắp một vùng chân trời.
Iolite đáp lại bằng sự im lặng, cô không sợ hãi hay muốn can thiệp vào chuyện của những kẻ cầm quyền, nhưng những lựa chọn của cô rất hạn hẹp.
"Chúng ta sẽ khởi hành vào ngày mai." Alasdair nói. "Tới Đảo Tiên, sau đó là Erraidys."
"Vậy thì tôi sẽ bỏ đi trong đêm nay."
"Đó là một nơi rất đẹp, em sẽ thích." Alasdair tiếp tục, phớt lờ câu trả lời của Iolite. "Rừng tuyết triền miên, sông băng nơi có thể bước lên trên được, và những đêm cực quang – ta chắc chắn rằng đó là thứ mà vùng Ánh sáng không có. Em đã bao giờ thấy cực quang chưa?"
Ánh mắt xa xăm của Iolite dừng ở những cơn sóng xanh in rõ mây trời, cô chợt có những liên tưởng lạ lùng về một mùa đông ở phương Bắc, nơi sắc cực quang trải dài trên nền trời băng giá, nhuộm những màu sắc của cả rừng núi, biển và hoàng hôn. Nhưng cô không thể nhớ được mùa đông đó ở đâu, nó lạc giữa rừng những mảnh vụn ký ức chẳng hề ăn nhập với nhau.
"Đã từng." Iolite đáp lại hời hợt.
Alasdair dường như bằng lòng với câu trả lời đó.
"Ngài không muốn hỏi rằng tại sao vết thương của tôi đã hồi phục sao?" Iolite hỏi, cô đã quá mệt mỏi với những lời lan man của Alasdair.
"Em sẽ trả lời vào thời điểm thích hợp hơn, một cách tự nguyện." Alasdair đáp, sự kiên nhẫn hắn bày tỏ khiến Iolite không khỏi hoài nghi. Cô vươn tay đẩy cằm hắn, buộc hắn phải cúi đầu nhìn mình.
"Thật