Eve

Chương 23


trước sau


Tới giữa trưa, những cỗ xe ngựa của vùng Bóng tối đã được đưa lên thuyền. Đoàn hộ tống do Vương tòa Nephilim cử đến dừng chân ở bến tàu, và sau khi mọi thứ đã được sửa soạn xong xuôi, những vệ binh rút xuống khỏi con tàu. Màu giáp của họ hòa với nắng, dễ khiến người ta nhíu mày không dám nhìn thẳng vì sắc kim loại chói sáng. Họ đang ngăn những người dân tò mò lấn vào bến tàu, nhưng chẳng hoàn toàn dứt khoát, ngay khi tấm ván thuyền khổng lồ được rút lên, một số người đã có thể đến gần mà không bị ngăn lại.

Iolite đứng trên thành tàu và nhìn xuống bên dưới, nơi những bóng người nhỏ bé đang ngẩng lên cao, mắt mũi gần như nhắm lại vì ánh nắng chói chang, nhưng vẫn cố gắng chỉ trỏ, vẫy tay và la hét.

Trong đám đông, cô bỗng thấy một bóng người nhỏ bé nhảy cẫng lên trên bến tàu lát ván gỗ, chẳng khác nào một chú thỏ, hoặc một con vật đang cố gỡ cái gì đó vướng ở chân mình bằng cách nhảy lòng vòng.

"Chị Iolite!" Giọng Aydia và những cô hầu nữ ở tòa Vesryn vang lanh lảnh, yếu ớt, tựa hồ như nắng mai, thật dễ dàng bị tiếng sóng và tiếng người ồn ã đánh trôi đi.

Iolite cúi người để nhìn kỹ hơn, rồi vẫy tay.

"Đừng đi!" Cô nghe thấy giọng Aydia méo mó, ngay sau đó cô gái đã bị tuột lại đằng sau bởi đám đông chen lên trước.

"Về đi, ngay bây giờ!" Iolite đáp lại, nhưng cô biết họ sẽ không thể nghe thấy mình.

Cô không muốn gặp hay nói chuyện với họ bây giờ, điều đó làm cô dễ dàng bị lung lay, và thèm muốn được đổi ý mà quay trở lại. Nhưng cô không thể ở lại, cho dù thèm khát những cảm giác quen thuộc, hoài nhớ đó đến mức nào. Cô phải đi trước khi mình quyến luyến đến độ không thể đi khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Iolite đứng thẳng người, và khi con tàu bắt đầu rung lên rồi nghiêng ngả chậm rãi, cô quay người bỏ vào bên trong.

*

"Em trông thật xanh xao." Alasdair nói khi mới bước vào phòng. Hắn đã gõ cửa được một lúc, và Iolite đã nghĩ đến việc phớt lờ cho đến khi hắn nói cần phải nói chuyện với cô về thỏa thuận của họ. "Không phải say sóng chứ?"

Quả thật cái oi bức của tháng năm có làm cô khó chịu, và căn phòng trong khoang tàu này lại thật ngột ngạt, mặc dù rộng rãi, ô cửa sổ nhỏ hình tròn trên bức tường gỗ dù mở ra cũng không giúp được gì nhiều.

"Đừng bận tâm." Cô mệt mỏi đáp, ý nghĩ về một cơn say sóng làm Iolite thoáng buồn nôn.

Alasdair bước vào sau, khép cánh cửa lại.

Cô đang uống rượu một mình trên chiếc trường kỷ, tóc đã bung xõa ra, ống tay áo không cài khuy, và đôi giày bị vứt sang một bên, cái lật cái úp. Trong phòng thoang thoảng mùi rượu, gỗ và mùi tinh dầu hoa hồng. Không mời Alasdair ngồi xuống, Iolite lại ném mình xuống chiếc trường kỷ.

"Ta nghe nói uống rượu trong lúc say sóng sẽ chỉ tệ hơn." Alasdair liếc nhìn xuống bàn, trước khi ngồi xuống chiếc ghế bành chênh chếch bên phải. "Nhưng chắc người vùng Ánh sáng có những phương pháp lạ lùng để chữa say sóng mà ta không biết."

"Ít nhất nó làm tôi buồn nôn." Cô nói. "Để đuổi một số người phiền phức đi và ngủ một giấc thật ngon."

"Em không ngủ ngon sao?"

"Kể từ một trăm năm trước." Cô nói, tỏ ra tươi tỉnh, dẫu lời nói cũng như rượu, đều tỏa mùi cay nghiệt.

"Thật tệ, ta sẽ bảo người hầu mang đến một ít thảo dược và nước xông." Hắn hùa theo, không tỏ ra khó chịu hay giận dữ. Cô không biết hắn phải tỏ ra kiên nhẫn như vậy để làm gì, dẫu trong ngày đầu tiên gặp đã chẳng ngại buông lời đe dọa cô – người luôn ở trong vị thế thấp kém hơn.

Cô mỉm cười, ngồi thẳng dậy và rót rượu cho hắn.

"Ngài không phải tới đây." Iolite đáp. "Tôi hiểu ngài cần tôi làm gì."

"Ta chỉ muốn đảm bảo rằng em hiểu mình vừa chấp nhận bước vào tình thế gì." Hắn đáp, như thể ngầm cảm ơn sự đồng ý của cô khi bước lên con thuyền này, như thể cô và Arryn sẽ không bị ép buộc hay dọa dẫm nếu lắc đầu hay chống đối. "Và, Iolite, chuyện này chỉ có hai chúng ta mà thôi."


Cô dừng rót rượu, nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt bàn bằng đá:

"Tôi thật sự ngạc nhiên" Cô nói, đẩy ly rượu cho Alasdair. "Khi ngài quyết định giao một việc hệ trọng như vậy cho người xa lạ."

"Đôi khi người xa lạ lại đáng tin tưởng hơn." Hắn đón lấy ly rượu. "Đặc biệt nếu họ không có tham vọng gì ở ta."

"Ngài không sợ tôi sẽ phản bội lại ngài sao?"

Hắn nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh nhưng đầy vẻ khốn khổ. Iolite không bao giờ nghĩ tới người như hắn lại có ánh nhìn như thế.

"Ta đã không còn lựa chọn nào

khác." Hắn đáp.

Iolite im lặng, cô không biết nên gọi hắn là tuyệt vọng, hay ngu muội, hay có lẽ là cả hai. Cô không bao giờ muốn bước vào thế giới tàn nhẫn của những kẻ cầm quyền, hay chơi trò chơi của họ, không phải vì những trò hèn hạ hay tàn độc họ chẳng ngần ngại sử dụng, mà sợ rằng cô cũng sẽ bị dồn đến bước "không còn lựa chọn nào khác" như thế. Đó là một lời ngụy biện có thể tha thứ được, cái cớ hoàn hảo cho người ta làm điều mà bản thân cho rằng là cần thiết và đúng đắn, bất chấp nó có là một tội lỗi khủng khiếp.

"Được rồi." Cô ta đáp. "Vì đó là giá trị duy nhất của tôi trong chuyện này, tuy nhiên ngài cũng phải chấp nhận điều kiện của tôi."

"Nếu đó là điều cần thiết." Hắn trả lời không chút do dự. "Trong thời gian tới, ta sẽ đưa em đến Tháp Fryara, và bảo vệ em gái của ta, cho đến khi nó được trao cho ngôi vị Tổng lãnh tiếp theo của nhà Beelzebub."
4

Mặc dù Iolite đã biết được điều đó khi cô đến gặp hắn ta đêm hôm trước, nhưng cô vẫn tỏ ra hoài nghi và do dự, không chỉ vì sự hệ trọng của chuyện này, mà còn bởi việc Alasdair dường như chắc chắn hắn không thể sống được đến lúc em gái mình lên ngôi.

"Đó là một yêu cầu thú vị, quả thực là thế." Cô đáp trong lúc câu thêm thời gian để suy nghĩ. "Tôi có thể hỏi vì sao ngài không yêu cầu người được bảo vệ là mình chứ?"

"Vì sẽ đến lúc ngôi vị phải được truyền lại, dù ta còn sống hay đã chết." Hắn bình thản đáp. "Ta cần đảm bảo cho người kế nhiệm sống sót, việc đó quan trọng hơn việc ta có giữ được mạng mình không."

Alasdair uống một hơi cạn sạch ly rượu Iolite đẩy cho mình, đặt xuống bàn rồi tiếp tục. Cô thích dáng vẻ tập trung của hắn khi nói về chuyện chính sự hơn là khi đối đáp lại những câu đùa cợt của cô:

"Tuy nhiên, ta cần đảm bảo rằng em sẽ hành xử như một hầu nữ danh dự bình thường, bởi vì ngay cả con tàu này cũng đầy những tai mắt. Sẽ không thuận lợi nếu như kẻ thù biết rằng ta đưa về một người như em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Một người như tôi?"

"Một hầu nữ đáng nghi." Hắn đáp lại. "Em đủ thông minh để hiểu điều đó chứ?"

Hắn giơ bàn tay trái lên, lắc nhẹ, và cô có thể nhìn thấy quanh ngón út là chiếc nhẫn bằng vàng, nặng nề bó chặt xung quanh, nạm những viên đá nhỏ ở mặt trước.

Alasdair hạ tay xuống, để có thể nhìn chiếc nhẫn vừa tầm mắt. "Họ sẽ lợi dụng những tin đồn bất lợi, nếu có, để tạo ra những việc rắc rối hơn."

"E rằng không có hầu nữ danh dự nào có được cả một căn phòng riêng trong tàu cả." Cô đáp. "Không phải ngài đang tự tố cáo mình đấy chứ?"

"Vì thế, ta cũng chuẩn bị cho hầu nữ kia mỗi người một căn phòng." Hắn đáp. "Dĩ nhiên là nhỏ thôi, dù sao con tàu cũng quá rộng và sứ đoàn thì không có nhiều người."

Iolite bật cười khúc khích, cô không có ý bắt bẻ Alasdair vì hắn có thể viện hàng trăm cái cớ khác nhau cho việc cô được sắp xếp một căn phòng đẹp đẽ trong con tàu của những quý tộc quyền lực nhất của vùng Bóng tối. Cô không nghĩ hắn sẽ bận tâm tới cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận rằng hắn cũng vô cùng chu toàn đối với mình, ít nhất là trong lúc cô vẫn còn hữu dụng.

"Thế còn điều kiện của em?" Alasdair nói, đan tay vào nhau và hơi ngả người về phía trước. "Chỉ cần em yêu cầu, ta sẽ đáp ứng hết mức có thể."

Iolite mỉm cười, cô dốc chai rượu và rót đầy chiếc ly của mình:

"Chuyện đó," Cô nói. "Có lẽ là để một thời gian nữa. Trước đó, tôi có hai thỉnh cầu nhỏ."

"Thỉnh cầu sao?" Alasdair nói, nhướn mày và bật cười, tỏ ra hứng thú hơn khi thấy cô hạ mình để biến một "yêu cầu" thành "thỉnh cầu".

"Tôi muốn biết thêm về những Cambion bất tử." Iolite nói, vẻ đùa cợt nhanh chóng biến mất. "Và tôi cần một phù thủy giỏi."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện