Hắn tìm thấy Iolite trên boong tàu vắng vẻ, giấu mình trong bóng tối và gió biển mùa hạ.
Âm thanh của sóng biển và gió đã thổi bay tiếng bước chân của hắn trên sàn tàu. Hắn nhìn xung quanh mình và chỉ nhìn thấy một vài cận vệ đứng ở quanh khoang của thuyền trưởng, số khác canh gác dọc đuôi tàu. Hắn muốn chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, may thay, những cái bóng đen thẫm của cột buồm, dây thừng, ống súng to lừng lững và những thùng gỗ phủ vải bạt nâu đã che đậy cho sự hiện diện của hắn.
Phía trên đầu họ là bầu trời buổi đêm đầy sao, như cao hơn và rộng lớn tới độ cảm giác như con tàu đang dần bị nuốt chửng, bao bọc bởi mặt biển dát bạc và những ngôi sao đang sa xuống.
Iolite dựa tay lên thành tàu, mái tóc vàng của cô được hất ngược từ vầng trán ra sau lưng và bị gió chải rối. Đôi mắt cô như đang khép hờ, cổ và vai nhuộm một lớp bạc mềm mại. Chiếc váy ngủ cô mặc chỉ dài đến bắp chân, nếu không nói là nó có vẻ ngắn hơn do bị gió hất tung lên đến độ sắp bị xé rách. Iolite lúc này làm hắn nhớ đến đêm đầu tiên họ gặp nhau, hắn cũng nhận ra mình lạc trong một khoảnh khắc đầy say đắm của nhục dục.
Iolite ngẩng lên và nhìn hắn. Cô kê gò má lên tay mình, nghiêng đầu, ánh trăng đọng trên bờ môi đang uốn thành một nụ cười láu cá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi biết ngài sẽ đến mà."
"Hy vọng không phải bằng cách gian lận nào đó." Hắn đáp, rồi bắt chước cô ta, tỳ hai hay lên thành tàu, mặc cho những cơn gió ẩm ướt luồn qua những ngón tay. Nhưng hắn đứng thẳng, và được bọc kín bởi một tấm áo choàng, ngược lại với Iolite. Cô như một mảnh vải lụa mỏng manh vắt trên thành tàu gỗ, có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Alasdair đưa chiếc áo choàng của mình cho Iolite. Không phải để sưởi ấm cho cô, mà để sức nặng của nó sẽ giữ Iolite lại trên mặt đất.
Cô rúc mũi vào những chiếc lông mượt trên áo.
"Ai chẳng đoán được ngài sẽ nói gì." Cô nói. "Nhưng tôi không đến đây để trở thành trò tiêu khiển, hay một cái bình trang trí bị nứt."
"Vậy em đến đây làm gì?" Alasdair khẽ nghiêng đầu về phía cô, châm chọc.
Cô chồng khuỷu tay xuống thành tàu lạnh, đẩy mình vươn thẳng dậy. Alasdair nhìn theo khung xương quai xanh của cô, khi nó co lại và gợn sóng, rồi lại giãn ra phẳng mịn.
Iolite không trả lời câu hỏi đó của Alasdair. Cô rướn đầu, và chiếc áo choàng khẽ buông lệch về bên phải, khiến tay trái của cô lộ ra ít nhiều.
"Nếu ngài kỳ thực phản đối chuyện thách đấu, ngài đã nói ở bàn ăn tối, phải không?"
"Quả thật ta cũng tò mò." Hắn thú nhận, vươn tay chỉnh lại chiếc áo cho Iolite. "Tuy nhiên, kể cả có thể thắng Jordanes đi nữa, cũng đừng thắng." Hắn thẳng thừng, và khi xốc cổ áo lên, hắn ép cô quay hẳn người lại để đảm bảo cô không thể phớt lờ mình. "Baltair sẽ thêm nghi ngờ mà thôi."
"Ông ta nghi ngờ tôi sao?" Cô hỏi.
"Không ít thì nhiều."
"Vậy nếu để gã ta thắng và tôi phải thực hiện yêu cầu kỳ quặc nào đó thì sao?" Cô nói, trước khi Alasdair để ý, thì cô ta đã kéo mình lại gần hắn. Cô nâng tay Alasdair lên và áp nó lên má mình, dừng lại trong thoáng chốc