Cô có cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng dài, và rồi đột ngột tỉnh dậy, nhận ra những nỗi sợ khủng khiếp bủa vây quanh lại không có thật. Cảm giác nhẹ nhõm đó khiến cô hạnh phúc hơn cả khi được nhảy nhót quanh lửa trại hè cùng những cô gái ở tòa Vesryn, với tiệc rượu và thịt nướng.
Iolite dội nước trong bồn rửa lên mặt rồi nhìn mình trong gương. Trông cô hoảng hốt và sao nhãng, có lẽ đó cũng là gương mặt họ đã nhìn thấy ở ngoài kia. Mặc dù Iolite chẳng quan tâm lắm về kết quả của trận thách đấu này, cô vẫn cảm thấy bẽ mặt vì đánh mất thế chủ động.
Nhưng không ai đứng đó thay cô cả. Không ai nhìn thấy những gì cô đã nhìn thấy - khi cô gục xuống vì không thể chống đỡ được sức nặng của thanh kiếm, khi cô ngồi bệt trên đất và run rẩy như một kẻ ngốc. Khi Michael giương mũi kiếm vào giữa cổ họng cô và nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh. "Đứng dậy. Làm lại." - Giọng hắn vẫn âm vang trong đầu Iolite.
Cô không cần sức mạnh của trí tưởng tượng để hình dung lại khung cảnh đó. Cô có thể nhắm mắt lại và vẫn cảm thấy mình đang ngồi dưới mũi kiếm của Michael, không thể phản kháng. Cơn phẫn uất và nỗi đau khủng khiếp khiến Iolite lấy tay bịt chặt miệng mình, ngồi thụp xuống sàn nhà trước khi cô bật khóc thành tiếng. Phải mất một lúc, Iolite mới nhận ra cảm giác khủng khiếp hiện tại bắt nguồn từ cơn đau bên hông, nơi vết thương cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải một một lúc lâu sau để Iolite định thần lại và tìm được cách ngồi lên giường, thay vì nằm sấp mình dưới sàn nhà như ý định ban đầu của cô. Trong vô thưc, cô vẫn ôm chặt vết thương, vốn dĩ nên làm thế một cách nhẹ nhàng thì Iolite lại cắm sâu móng tay vào nó, như thể làm vậy thì cô có thể lôi được nỗi đau ra khỏi cơ thể mình.
Iolite nằm trên giường rất lâu, co mình lại như một con vật nhỏ bé bị thương, và nhìn chằm chằm vào hư không, lâu tới mức quên cả chớp mắt.
Cô không thể gạt bỏ những ảo ảnh vừa rồi ra khỏi đầu. Một bãi luyện kiếm, những dãy núi đá vách dựng đứng bên cạnh, và Michael. Cô không nhớ đó là ai, nhưng lại nhớ tên hắn ta, gương mặt và thậm chí là giọng nói của hắn. Đó rốt cuộc là kẻ nào, Iolite thầm nghĩ. Hắn nằm ở đâu trong hàng nghìn, hàng vạn mảnh vụn ký ức trong tâm trí cô?
Iolite cũng hiểu rằng điều này có nghĩa những phép thuật mà phù thủy trắng Cornelia đã thực hiện chẳng còn tác dụng nữa. Tâm trí của cô đang dần phản bội chính nó. Iolite sợ rằng một ngày nào đó, cô sẽ tỉnh dậy, và nhớ ra mình là ai.
*
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, Iolite như nghe thấy giọng của ai đó đang nói chuyện ở cuối giường. Giọng nói của họ lấn át cả suy nghĩ của cô.
"Những lá bùa chẳng còn tác dụng nữa." Cô nghe thấy giọng của một người phụ nữ. "Sẽ chẳng thể cứu vãn được. Ôi, cô gái tội nghiệp của tôi."
"Cô ấy cổ xưa hơn thế nhiều." Giọng người phụ nữ lại vang lên, nhưng như đang nói chuyện với một người khác.
"Đó là vũ khí khắc chữ Enochian." Lần này, cô không nhận ra là giọng nói của ai. Nghe như một người đàn ông, lại nghe như đang nói một mình. "Không thể để cô ta rơi vào tay Nephilim được."
"Iolite."
Cô cố trả lời lại giọng nói, nhưng không thể.
"Ta yêu em."
Lúc này, Iolite bừng tỉnh. Thuyền vừa đi qua một ngọn sóng lớn, và tất cả đồ đạc trong căn phòng