Thịt bò này từ đâu ra?
Nghi hoặc một chút, Diệp Phù Dư chợt nhớ ra chuyện hôm qua.
Lận Châu nói, cho anh ta ôm chụp một tấm thì sẽ cho cô ăn ba bữa thịt bò.
Vậy, đây là bữa đầu tiên?
Tiểu hồ ly lấy móng vuốt sờ sờ cái cằm nhòn nhọn, trong mắt lộ ra một chút đắc ý.
Không nghĩ tới một người nhìn qua vừa hung dữ lại không dễ sống chung như ảnh đế Lận lại biết giữ lời hứa như vậy.
Diệp Phù Dư lười biếng trở về hình người, trực tiếp dùng móng vuốt vồ lấy miếng thịt bò đưa lên miệng cắn.
Vừa ăn vừa thích chí nheo mắt, khuôn mặt vô cũng hưởng thụ.
Tay nghề của ảnh đế Lận cũng không tệ nha.
Mặc dù thời gian chế biến không lâu nhưng ăn rất ngon miệng, hơn nữa thịt bò vẫn còn dai.
Nếu có một ngày nào đó, Lận Châu bởi vì quá độc miệng mà bị đuổi khỏi giới giải trí, anh còn có thể bán bò kho kiếm sống nha.
Đến lúc đó, cô nhất định mỗi ngày đều sẽ đến mua, trở thành khách hàng thân thiết của tiệm.
Sau khi bổ não xong, tiểu hồ ly cũng ăn xong, nó liếm liếm bàn chân rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Toàn bộ biệt thự im ắng, phòng khách cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió từ cửa sổ thổi vào làm hai chậu hoa trên bàn nhẹ rung, những phiến lá cũng rung rinh trước gió.
Tiểu hồ ly xoay một vòng cũng chẳng thấy ai, cuối cùng chậm rãi bước chân đi ra ngoài.
Cô nhìn đến cái bình sứ Thanh Hoa phía sau cánh cửa.
Lận Châu rốt cuộc đào đâu ra nhiều tiền như vậy để sưu tầm đống đồ cổ này chứ?
Trong lòng oán giận một chút, cô trực tiếp từ cửa sổ phóng ra ngoài.
Phía sau biệt thự có một khu vườn trồng không ít loại hoa cỏ lạ, Diệp Phù Dư nhìn những cây hoa đó một lúc lâu, cô cảm thấy những loại cây này không phải người bình thường có thể trồng được.
Bên trái khu vườn còn có một cái hồ nhỏ.
Nói là hồ nhỏ, nhưng thực ra với diện tích khu biệt thự này thì cũng không phải quá nhỏ.
Tiểu hồ ly lười biếng nằm ở mép hồ, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân mình nhỏ, cô vô thức lắc lắc cái đuôi, vươn một cái móng