Tên yêu tinh kia cũng sợ kết hôn?
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Phù Dư lập tức sáng lên.
Cô vội vàng giữ chặt tay của Hồng Nguyệt, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô ấy, Diệp Phù Dư cười nghẹn ngùng.
"Chị Nguyệt à, chị nghĩ xem nếu em không muốn kết hôn, anh ta cũng sợ kết hôn, vậy không phải vừa đúng lúc sao! Cuộc hôn nhân này không cần phải kết nha!"
"Hừ! Cô nghĩ được như vậy cũng thật giỏi ha." Hồng Nguyệt trợn mắt.
"Trưởng Cục đã báo cáo sự tích vẻ vang của hai người cho Cục quản lý.
Ông ấy nói rằng hai người các cô lần này nhất định phải kết hôn, để đỡ mắc công lại đi gieo tai họa cho người khác.
Cô có biết sau khi cô cự tuyệt tên cá chép kia, Cục quản lý hôn nhân của chúng tôi gặp vận xui đúng ba tháng? Lại nói sau khi cô thương tổn tiểu Côn Bằng, cha của anh ta thiếu chút nữa là dỡ luôn cái Cục quản lý này rồi đó biết không?"
Hồng Nguyệt vừa nói, vừa chỉ vào mặt cô.
"Hai người các cô nếu còn muốn gây tai họa thì gây cho đối phương đi, dù sao thì cuộc hôn nhân này đã định rồi."
Diệp Phù Dư: "..."
Diệp Phù Dư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu đi theo Hồng Nguyệt.
Cô thấy Hồng Nguyệt đi đến quầy lễ tân, cầm lấy điện thoại một cách hùng hổ.
Hai giây sau, Hồng Nguyệt mới mở miệng mắng:
"Không thấy thông báo tôi phát cho cậu là thế nào? Bây giờ lập tức đến đây cho tôi! Trưởng Cục của chúng tôi đã nói rồi, nếu hôm nay cậu không tới, ngày mai liền cút về biển của cậu đi!"
Bên kia hình như lại nói thêm hai câu.
Hồng Nguyệt: "Tôi mặc kệ, dù sao nếu cậu không tới thì ngày mai các phương tiện truyền thông lớn sẽ nhận được tin cậu bị bắt khi đi nhà thổ*, sau đó xấu hổ mà tự sát."
nhà thổ*: nhà chứa gái mại dâm
Diệp Phù Dư: "..." Thật là tàn nhẫn.
Ba giây sau, Hồng Nguyệt thỏa mãn mà cúp điện thoại, bắt đầu tiếp đãi Diệp Phù Dư, đem một số hạt dưa để trước mặt cô.
"Cắn hạt dưa đi, cắn xong mớ hạt dưa này thì chồng tương lai của cô tới rồi."
Diệp Phù Dư ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, bắt đầu cắn hạt dưa.
Khoảng nửa tiếng sau, khi còn có mười phút nữa là tới 0 giờ, ngoài cửa rốt cuộc vang lên tiếng thắng xe chói tai.
Hồng Nguyệt không ra mở cửa cũng biết là ai đến.
Cô chống cằm nhìn về phía Diệp Phù Dư, nhướng mày, "Đi thôi.
Chồng cô tới rồi."
Nghe xong, Diệp Phù Dư mới đứng lên đi theo Hồng Nguyệt, cánh cửa trước mặt cô mở ra.
Nhưng khi cô nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đang đứng ở cửa, cô lại phát ngốc.
Làn da trắng như bạch ngọc, một khuôn mặt tuấn mỹ* không tì vết, con ngươi màu đen hơi híp lại ẩn ẩn hiện ra vài phần kim sắc, sống mũi cao, môi mỏng mím lại