Giờ phút này Vu Lam và Diệp Phù Dư hiển nhiên không biết, trong một khách sạn khác ở thành phố này, người đàn ông mà bọn họ vừa mới đề cập đến đang nắm chặt điện thoại, cau mày, nhìn qua có vẻ không mấy vui vẻ.
Chân mày Lận Châu nhíu chặt lại, khiến Xa Thần nhìn thấy chỉ kiếm cái bàn ủi, ủi cho nó phẳng lại.
Đang suy nghĩ miên man, Lận Châu bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tôi đã giúp cô ấy như vậy, cô ấy không gửi tin nhắn cảm ơn tôi sao? Đây không phải phép lịch sự cơ bản sao?"
Xa Thần: "! "
"Cậu không nói lời nào là có ý gì?"
Xa Thần chớp mắt, thầm nghĩ anh hai à anh thật là ấu trĩ.
Nhưng trên mặt Xa Thần lại hơi mỉm cười, "Không có ý gì, chỉ cảm thấy cậu chủ động giúp đỡ người ta rốt cuộc là có ý gì.
Cậu thật sự coi trọng cô vợ mà Cục hôn nhân sắp xếp cho?"
Xa Thần đi theo Lận Châu rất nhiều năm, bọn họ không chỉ đơn thuần là đối tác trong sự nghiệp.
Lúc Xa Thần tu luyện thành người, Lận Châu đã từng giúp đỡ anh một phen, cũng từ đây, con chồn trắng Xa Thần lại giống như con sâu mà luôn đi theo sau Lận Châu.
Vì vậy, anh cũng biết trước khi kết hôn với Diệp Phù Dư thì Cục hôn nhân kỳ thật cũng từng sắp xếp cho Lận Châu không ít đối tượng, chỉ là chưa từng thành công.
Tại sao đến Diệp Phù Dư thì không chỉ là thành công mà Lận Châu còn chủ động ra tay tương trợ nha?
Ngẫm lại thật sự cảm thấy không thể tin được.
"Cô ấy tốt xấu gì cũng là vợ của tôi, nếu sau này quan hệ của chúng tôi vô tình bị bại lộ thì tôi cũng sẽ bị mất mặt.
" Lận Châu mặt không biểu cảm nhìn anh ta nói.
Xa Thần kéo dài giọng, "ồ" một tiếng.
Lận Châu: "! " Tự nhiên cảm thấy rất muốn ăn thịt cậu ta nga.
Nhìn thấy sắc mặt của Lận Châu ngày càng khó coi, Xa Thần cũng không tiếp tục tìm đường chết, lấy điện thoại ra, đưa trước mặt Lận Châu, "Nè, tôi đoán là do đọc được fans cậu nói rằng Ngô Quan Quân cùng cậu vốn có thù oán, cho rằng cậu đang tự báo thù cho mình đi.
"
"Nhìn ông đây giống con yêu tinh lòng dạ hẹp hòi như vậy?"
"Lòng dạ cậu có hẹp hòi hay không, trong lòng cậu không tự biết sao?"
Suýt chút nữa Xa Thần đã bị lời nói của Lận Châu chọc cho cười tức chết.
Không hẹp hòi? Nhớ năm đó bởi vì anh nói một câu mà anh ta không thích nghe,