Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

1


trước sau

Chương 1

Thần tượng lưu lượng Hoắc Hi sẽ có màn biểu diễn ở Thất Tùng Viên vào đêm mai. Fans (người hâm mộ) sôi nổi chạy ra sân bay để tiếp viện. Thân là trạm tỷ tiền tuyến, là fan bạn gái lâu năm, Kiều Tiều hăng hái khiêng máy ảnh ra khỏi nhà.

*Thần tượng = idol.

Lưu lượng = người có nhiệt độ thuộc hàng đỉnh cao.

Nhiệt độ = sự chú ý của cộng đồng mạng trong các sự việc liên quan đến idol, ví dụ quay phim, ca hát, đại diện sản phẩm, chụp hình tạp chí, cuộc sống thường nhật..v..v..

Trạm tỷ = một người (hoặc một nhóm người hâm mộ hoạt động dưới một tên chung) hiểu biết hoặc có thâm niên theo đuổi idols, có đóng góp, có tiếng nói.

Tiếp viện = tụ tập ở địa điểm idol xuất hiện/biểu diễn, có thể chỉ là để hú hét, để chụp hình, để quay phim, để xin chữ ký, hoặc cũng có thể là để tỏ thái độ quan tâm, để tặng quà, để đưa đồ tiếp tế..v..v..

Fan bạn gái = fans của thần tượng chia ra rất nhiều loại, tuỳ vào cái nhìn và cách đối xử với idols mà có tên gọi khác nhau, ví dụ fan chị/mẹ là những người nhìn idols như con cháu trong nhà chỉ muốn tiêu tiền để tỏ sự cưng chiều, fan bạn gái/vợ (lão bà) là những người nhìn idol thành hình mẫu người yêu/chồng, fan sự nghiệp là những người chỉ ủng hộ tác phẩm của idols không quan tâm chuyện lẻ tẻ khác, ngoài ra còn có cả fan anh em trai/papa nữa.*

Sau khi lên xe, Kiều Tiều lướt đọc weibo (apps của TQ, hơi giống Twitter), liền thấy từ khoá “Thịnh Kiều” đang chễm chệ trên hotsearch (giống trending của twitter).

Nếu nói trong giới giải trí của Trung Quốc (sau này sẽ viết tắt thành Cbiz), Kiều Tiều ghét minh tinh nào nhất thì chắc chắn chính là Thịnh Kiều, ghét không chịu nổi.

Cô nàng này mượn danh nghĩa là “sư muội Hoắc Hi”, dưới tình huống không có nổi một tác phẩm tiêu biểu, trở thành tiểu hoa tay ngang xuất đạo của Cbiz, mở ra chuỗi ngày làm trời làm đất làm không khí của cô ta. (tiểu hoa = nữ minh tinh có chút tiếng tăm)

Vốn dĩ ngay từ đầu đã không quan hệ gì với Hoắc Hi.

Một bên là thần tượng lưu lượng với 70 triệu fans, một bên là tiểu hoa không có tác phẩm lận lưng, ngoại trừ có chung công ty quản lý thì bắn đại bác tám đời cũng không tới. Theo lý thuyết, fans Hoắc Hi sẽ không để vị tiểu sư muội này vào mắt.

Ra tay xé (mắng chửi) cô ta còn không phải là giúp đỡ người nghèo à?! (ý nói Thịnh Kiều không có cơ hội xuất hiện trước quần chúng, nếu fans nhắc tới thì nghĩa là gián tiếp giúp cô ta nổi tiếng hơn)

Nhưng mọi chuyện thay đổi vào lần tống nghệ (tham gia tivi show) thứ tư của cô ta, khi đó Hoắc Hi cũng được mời làm khách quý.

Vị tiểu sư muội này, quả không phụ sự mong đợi của mọi người, đã vươn ma trảo chạm tới Hoắc Hi. Trong quá trình quay hình, cô ta ra vẻ ưỡn ẹo này nọ, đem Hoắc Hi lăn qua lộn lại đến mệt phờ. Theo tin hậu trường từ nhân viên công tác, sau khi kết thúc thu hình, Hoắc Hi liền ngã bệnh.

Chuyện này y như chọc vào tổ ong vò vẻ. Fans của lưu lượng là để ngắm sao? Dĩ nhiên không. Fans Hoắc Hi trực tiếp đem cô nàng xé lên top 1 hotsearch.

Chỉ sau một ngày, quần chúng ăn dưa liền biết đến sự hiện hữu của một minh tinh tiểu tốt có tên Thịnh Kiều. (quần chúng ăn dưa = những người có sở thích theo dõi/bình luận về tin tức/xì-căng-đan trong giới giải trí)

Bị xé căng như thế, vị tiểu sư muội này không những không biết sợ, ngược lại, đoàn đội của cô ta bắt đầu buộc chặt Hoắc Hi, cọ nhiệt độ, xào couple, tai tiếng xuất hiện liên tục.

*Đoàn đội = đội ngũ bên cạnh ngôi sao, gồm có quản lý, trợ lý, vệ sĩ, nhân viên về mảng làm đẹp, nhân viên về mảng thời trang, v..v..

Cọ nhiệt độ = tìm mọi cách để tên hai người xuất hiện chung dưới bất kỳ hình thức nào.

Xào couple = mập mờ tỏ vẻ là một cặp*

Fans Hoắc Hi tức giận chửi ầm lên, tiếp tục ra tay xé Thịnh Kiều, xé từ ngày này qua ngày khác, cứ như thế, Thịnh Kiều từ một người không có tác phẩm tiêu biểu trở thành tiểu hoa bị fans Hoắc Hi xé ra nhiệt độ.

Dừng?!? Fans Hoắc Hi ngớ người tự hỏi, có phải chúng ta đang bị người ta lợi dụng chăng?

Vậy là mối thù liền kết.

Mỗi ngày lên mạng mắng chửi Thịnh Kiều trở thành nhiệm vụ hằng ngày của fans Hoắc Hi. Mà đoàn đội Thịnh Kiều dường như tính toán đi theo hướng hắc hồng, bị chửi cũng không hề sợ hãi. Về sau cô ta tham gia đóng vài phim cổ trang, nhan sắc đủ đẹp nhưng diễn xuất quá dở, tỷ suất người xem chỉ tầm tầm, cho nên nhiệt độ của cô ta toàn bộ đều có từ tai tiếng quay quanh Hoắc Hi. (Hắc hồng = tìm kiếm sự nổi tiếng từ xì-căng-đan)

Cao dán chó này không cách nào ném bỏ có phải hay không? Phía công ty quản lý, truyền thông Tinh Diệu, cũng để mặc đoàn đội Thịnh Kiều ăn vạ Hoắc Hi. Thế là fans đem Tinh Diệu xé lên hotsearch luôn.

Sức chiến đấu của fans Hoắc Hi có thể nói là vô địch thủ trong Cbiz. Mà chiến sĩ nổi bật nhất chính là nhân tài kiệt xuất Kiều Tiều, chính cung trạm tỷ.

Hiện tại, nhân tài kiệt xuất Kiều Tiều đang ngồi trong xe taxi, vừa cười lạnh vừa lướt xem các bài viết trên hotsearch. Lúc này điện thoại của tài xế vang lên. Anh ta một tay mở điện thoại, một tay bẻ lái quẹo phải ở ngã tư đường. Kiều Tiều thoáng ngẩng đầu, đang tính mở miệng nói anh ta đừng vừa lái xe vừa nghe điện thoại như thế, đằng sau liền có tiếng rít thắng xe.

Kiều Tiều còn chưa kịp phản ứng, đuôi xe đã bị tông một cú mạnh, cả người cô bay về phía trước, trong ngực vẫn đang ôm chiếc máy ảnh hàng xịn vừa mua ở nước ngoài về.

Khi trời đất quay cuồng, trong đầu cô chỉ nghĩ tới một chuyện.

Chết trên đường truy tinh (theo đuổi thần tượng), thiệt là mất mặt.

o0o

Tỉnh lại ở bệnh viện.

May quá, vẫn chưa chết.

Kiều Tiều vất vả ngồi dậy. Phòng bệnh trắng toát không một bóng người, lướt mắt ngó nghiêng, không nhìn thấy đống đồ nghề nhiếp ảnh trị giá mấy triệu đồng của mình. Mặc dù trên mu bàn tay vẫn đang cắm đầy ống truyền dịch, Kiều Tiều bấm chuông gọi y tá.

“Túi của tôi đâu? Một cái túi màu đen, bên trong có máy ảnh.”

“Xin lỗi, không thấy cái túi mà cô nói.”

Kiều Tiều gấp gáp, khoa tay múa chân.

“Lớn như này này, có khoá, có thể tìm giúp tôi không?”

“Thật sự không có.” – Y tá khó chịu nhìn cô vài lần – “Thịnh tiểu thư, lúc cô được đưa tới bệnh viện, trên người không mang thứ gì. Nếu không tin, cô có thể hỏi người đại diện.”

Kiều Tiều có chút ngớ người, chần chờ chốc lát mới hỏi.

“Cô gọi tôi là gì?”

“Thịnh tiểu thư.”

Kiều Tiều run rẩy, da gà nháy mắt nổi khắp người, nuốt nước miếng hỏi lại lần nữa.

“Thịnh gì?”

“Thịnh Kiều. Thịnh tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không để tôi kêu bác sĩ.”

Kiều Tiều trợn trắng mắt, ngất xỉu rồi.

Tỉnh lại lần thứ hai, cạnh bên giường là một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, dáng gầy ốm, xương gò má rất cao, vừa nhìn liền biết là người lợi hại. Kiều Tiều trợn mắt, lời nào cũng không thể thốt ra.

Cô cùng đoàn đội của Thịnh Kiều đấu đá mấy năm nay, chẳng lẽ không biết người đại diện Cao Mỹ Linh bên cạnh đối thủ hay sao chứ.

Cao Mỹ Linh thấy cô tỉnh, nhíu mày, khó chịu hỏi.

“Khá hơn chưa?”

Kiều Tiều nhắm mắt quay đầu, không để ý tới bà ta.

Cao Mỹ Linh đẩy đẩy.

“Có chỗ nào không thoải mái không? Một lát phải xuất viện. Cần kiểm tra cái gì thì mau kiểm tra đi.”

Trong lòng Kiều Tiều chạy qua một vạn con thảo nê mã, khó khăn mở miệng. (thảo nê mã phát âm trong tiếng Trung tương tự câu chửi “con bà nó”)

“Có thể ra ngoài trước không?! Tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Thịnh Kiều, tôi thật vất vả mới tranh thủ được một suất ghi hình cho cô, một giờ sau phải bắt đầu rồi. Cô còn ở đây nói muốn nghỉ ngơi?!?”

“……”

Kiều Tiều chết lặng. Đây nhất định là mộng. Ông trời ơi, con không muốn trở thành cái người con ghét nhất đâu aaaaaaaaaaaaaa~

Kiều Tiều nhắm mắt, liều mạng lắc đầu. Cao Mỹ Linh không kiên nhẫn, mạnh mẽ xốc chăn lên.

“Thịnh Kiều, cô bị đâm cho choáng váng hả? Chương trình “Ngôi sao biết hát” tôi tốn bao nhiêu tâm tư mới giành được một suất cho cô, bây giờ tưởng nói không đi là không đi hả?!” – giọng nói của Cao Mỹ Linh trở nên mất kiên nhẫn – “Mau đứng lên đi rửa mặt. Quất Tử sắp tới rồi.”

Quất Tử là nhân viên tạo hình của Thịnh Kiều.

Kiều Tiều còn chưa tiếp thu nổi sự thật này.

“Tôi không…”

Cao Mỹ Linh hung hăng trừng một cái, cô liền nuốt luôn lời muốn nói vào trong. Bây giờ mới biết vì sao nhân viên trong đoàn đội của Thịnh Kiều không dễ làm, bởi vì người đại diện thật quá hung dữ.

Quất Tử cầm theo 3 cái rương bước vào.

“Kiều tỷ, tỷ không có việc gì chứ? Nghe nói tỷ bị tai nạn xe cộ, làm em sợ muốn chết.”

Hai người đang nói chuyện, Cao Mỹ Linh từ bên ngoài đi vào, quăng qua một phần văn kiện.

“Đây là những vấn đề mà người dẫn chương trình hôm nay sẽ hỏi, mau đọc qua một lần.”

Kiều Tiều chậm rì rì cầm lấy. Cao Mỹ Linh thấy dáng vẻ lười nhác kia, tức giận rống lên.

“Bảo cô mau đọc có nghe hay không hả?! Kế hoạch phát triển của năm nay đã nói rõ rồi. Ngoan ngoãn nghe lời mà

làm theo. Xảy ra chuyện gì thì coi chừng tôi đấy!!!”

Kiều Tiều nhịn, không tình nguyện mở văn bản ra đọc.

Bởi vì thời gian quá gấp, Quất Tử chỉ trang điểm qua loa cho cô. Lúc vào nhà vệ sinh, Kiều Tiều ngơ ngác nhìn khuôn mặt bản thân từng ghét cay ghét đắng xuất hiện trong gương.

Khuôn mặt nhỏ, bàn tay to, làn da vừa mịn vừa mượt, đẹp đậm đà mà không sắc sảo, nếu không có những tin đồn trước kia, đây quả thật là gương mặt “mối tình đầu” của cả nam lẫn nữ.

Cao Mỹ Linh ở bên ngoài rống lên.

“Có xong chưa đấy? Mau đi ra. Chuẩn bị xuất phát rồi.”

Kiều Tiều nhận mệnh, đi theo bọn họ tới đài truyền hình.

Tiết mục lần này thu hình trong khi đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng. Cũng may người dẫn chương trình rất có bản lĩnh, cô chỉ máy móc trả lời theo kịch bản, vậy mà cuối cùng cũng xong.

Ngày mai không có hành trình. Cao Mỹ Linh xụ mặt thuyết giáo vài câu, sau đó kêu trợ lý đưa cô về.

Đi trên đường, Kiều Tiều nằm liệt ở ghế sau, nhắm mắt đem mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay tỉ mỉ ngẫm qua một lần.

Mọi thứ đều rất chân thật. Cô quả thật đã biến thành Thịnh Kiều. Không biết vì sao nó lại xảy ra, nhưng trước mắt, chuyện quan trọng nhất là tìm cách để cô biến trở về.

Xe chạy nhanh trên đường, một lát liền mang cô về nhà Thịnh Kiều. Bước vào bên trong, đóng cửa bật đèn, Kiều Tiều bị quang cảnh làm cho kinh ngạc ngẩn người.

Ngôi nhà gần như trống rỗng. Ngoại trừ các thiết bị sinh hoạt cần thiết, căn bản là không có thứ gì khác, nhìn qua thật lạnh lẽo.

Cô đi xung quanh nhìn nhìn. Nhà có hai phòng chính và hai phòng phụ, không tính là lớn, trang trí cũng quá đơn giản, thật sự không giống nhà của một minh tinh.

Sau khi tham quan xong, cô liền thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang, ra ngoài gọi xe.

Nói ra địa chỉ nhà cô.

Kiều gia (gia đình họ Kiều) không tính là gia đình quyền thế nhưng cũng thuộc dạng nhà giàu có của. Ông Kiều lúc trẻ ra đời lập nghiệp trong giới địa ốc. Hiện tại, Kiều thị (công ty của nhà họ Kiều) cũng có thể xem là tập đoàn địa ốc tiếng tăm. Bà Kiều là hoạ sĩ nổi tiếng trong nước, nhưng do có tật bẩm sinh ở chân, đi đứng không thuận tiện, thường xuyên phải ngồi xe lăn. Kiều Tiều còn có một người anh trai, học ngành luật, hiện tại là luật sư kinh tế khá nổi tiếng trong giới.

Nói chung, nhà của họ ai cũng là người xuất chúng, chỉ có cô trầm mê trong sự nghiệp theo đuổi thần tượng. Việc này, chỉ có thể đổ lỗi do Hoắc Hi quá đẹp trai.

Xe rất nhanh đưa cô đến nơi.

Kiều Tiều vội vã chạy vào, chưa đi được mấy bước đã bị bảo an chặn lại. Đây là khu nhà xa hoa, thăm viếng ai đều phải đăng ký, huống hồ còn là trường hợp ghé thăm buổi tối, người lại còn trùm mũ đeo kính râm kín mít thế kia.

Kiều Tiều không thể làm gì khác hơn, đưa chứng minh thư và điền thông tin vào tờ đơn, bảo an nhìn nhìn, lẩm bẩm tự hỏi.

“Thịnh Kiều? Không phải là minh tinh sao?”

Cô không dám ngẩng đầu, mau chóng đi vào.

Quen nẻo quen đường, cô rất nhanh đi tới trước cửa biệt thự nhà cô. Đèn ngoài cửa vẫn mở. Đèn phòng khách vẫn sáng. Màn cửa kéo lên một nửa, có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Ông Kiều đang ngồi ở ghế sô pha đọc báo. Bà Kiều ngồi trên xe lăn gọt táo. Thần sắc của hai người đều bình thường, không có vẻ gì là lo lắng.

Không lẽ thân thể kia của cô đã tỉnh ư?

Kiều Tiều có chút sốt ruột, muốn nhìn cho rõ hơn liền tiến lên mấy bước, không ngờ lúc này cửa trước “soạt” một tiếng mở, một chàng trai mang dép lê cầm túi rác đi ra. Thấy trong bụi hoa có bóng người lén lút, chàng trai cảnh giác hỏi.

“Ai đó?”

Kiều Tiều hoảng hốt, còn chưa kịp trả lời, chàng trai đã đi đến, nắm chặt tay cô, dùng lực hơi mạnh, Kiều Tiều hét lên.

“Kiều Vũ, anh làm đau em!!!”

Đây đúng là anh trai của cô.

Nghe thấy người kia gọi đúng tên của mình, Kiều Vũ liền buông tay, đưa mắt nhìn vài lần, hỏi.

“Cô là ai? Đã trễ thế này vì sao còn đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”

Đầu óc Kiều Tiều nhanh chóng chuyển động, sắp xếp từ ngữ, nói.

“Em là bạn học của Kiều Tiều. Nghe nói hôm nay bạn ấy bị tai nạn xe cộ nên đến thăm.”

Cô đoán chắc sau đó Kiều Vũ sẽ hỏi thế này.

— Nếu là bạn học của Kiều Kiều, vì sao không gọi điện thoại? Vì sao không gõ cửa?

Cô cũng đã nghĩ xong nên trả lời thế nào luôn rồi.

— Bởi vì lúc trước em lỡ miệng chê thần tượng Hoắc Hi của bạn ấy nên bị kéo vào sổ đen, không thể liên lạc, chỉ dám lén lút tới thăm.

Kiều Tiều tự vỗ tay khen mình thông minh ở trong lòng. Nhưng trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, Kiều Vũ sẽ nhìn cô kỳ quái rồi hỏi.

“Kiều Tiều là ai?”

Kiều Tiều thiếu chút đã nhảy dựng lên.

“Em gái ngươi a!!” (“Ngươi muội” vừa có nghĩa “em gái ngươi” vừa là tiếng lóng chửi bậy)

Kiều Vũ nhăn mặt.

“Thế nào lại mở miệng chửi người rồi?!?”

“Không đúng không đúng, ý em muốn nói Kiều Tiều là em gái của anh đó a~”

Cô vừa nói xong, ánh mắt Kiều Vũ lại xuất hiện vẻ cảnh giác.

“Tôi khi nào thì có em gái?!? Nói, cô rốt cuộc là ai?”

Tiếng ồn ào ngoài cửa cuối cùng lọt vào trong nhà. Ông bà Kiều đi ra, hỏi.

“Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì?”

Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiều, không quay đầu, trả lời.

“Bắt ăn trộm.”

Kiều Tiều gấp đến nóng nảy.

“Em không phải ăn trộm. Em là đến thăm Kiều Tiều.”

Ông Kiều đưa mắt nhìn, chỉ thấy một cô gái ốm yếu, không giống phường trộm cắp, nên mở miệng ôn nhu nói.

“Có phải cháu tìm lộn nhà rồi không? Nhà này không có ai tên Kiều Tiều.”

Kiều Tiều cảm giác giống như bị ai đó đập một búa lên đầu, choáng váng không thể đứng vững, theo bản năng liền chộp lấy tay người kế bên. Kiều Vũ nghiêng người né. Kiều Tiều lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Trong đầu cô toàn là những tiếng ong ong. Cô duỗi tay, túm chặt ống quần của Kiều Vũ, gian nan mở miệng.

“Là Kiều Tiều. Người vẫn bị anh mắng là fangirl não tàn đó. Là em gái ruột của anh a~”

Kiều Vũ nhíu mày. Ông Kiều đi đến gần.

“Tiểu Vũ, mau đỡ cô bé dậy, xem xem có cần đưa tới bệnh viện kiểm tra hay không?”

Kiều Vũ ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá cô gái trước mặt, cảm thấy hình như khuôn mặt này có chút quen quen.

Bà Kiều bước tới đánh cái chát vào ót.

“Tiểu tử thúi, còn không mau nâng cô bé lên?!”

Kiều Vũ vươn tay, không ngờ cô gái trước mặt đột nhiên khóc oà lên.

“Mới không cần. Anh giả vờ không biết em. Anh trai thối, không cho đụng vào em.”

Này… là bệnh nhân tâm thần từ đâu chạy ra vậy?!? Kiều Vũ bất đắc dĩ nhìn ông Kiều, nói.

“Hay là chúng ta báo nguy trước đi. Hình như… đầu óc có chút vấn đề.”

Ông Kiều gật đầu, đang định móc điện thoại gọi điện, đột nhiên có tiếng nói phát ra từ góc cây gần đó.

“Xin lỗi, đây là bạn của cháu.”

Cả nhà họ Kiều đồng thời ngẩng đầu nhìn. Một chàng trai mặc trang phục chạy bộ, chậm rãi đi đến, đưa tay đẩy nón kết trên đầu, lộ ra ánh mắt đạm bạc.

Kiều Vũ liếc mắt liền nhận ra.

“Hoắc Hi?!?”

Chàng trai gật đầu, nhìn người đang khóc bù lu bù loa dưới đất.

“Cô ấy là đến tìm cháu. Xin lỗi đã quấy rầy gia đình.”

Nói xong, anh ngồi xuống, đỡ lấy khuỷ tay Kiều Tiều.

“Đi thôi.”

Kiều Tiều đang khóc đến tê tâm phế liệt, hai mắt đẫm lệ mông lung, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, tiếng khóc liền nghẹn ở cổ họng.

Hoắc Hi thuận thế nâng Kiều Tiều lên, dìu cái người vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng kia đi mất.

Cho đến lúc bóng dáng của hai người biến mất sau hàng cây xanh, Kiều Vũ mới giật mình nghĩ ra, người con gái kia hình như là nữ minh tinh Thịnh Kiều?!?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện