Chương 13
Chung Thâm đang chụp ảnh bìa tạp chí, nghe Thịnh Kiều giải thích vụ thảm đỏ liền nổi nóng hơn cả cô.
“Tinh Diệu đúng là tâm địa đen tối, không làm được chuyện gì tốt. Kiều Kiều, em không cần lo. Anh cho em mượn trang phục và thợ trang điểm. Đêm nay em phải xuất hiện thật lộng lẫy, phải áp đảo toàn trường mới được.”
Ngừng một chút, lại hỏi.
“Mà em đang nói tới thảm đỏ của sự kiện nào vậy?”
“Đầu điều Thịnh điển.”
“Giải thưởng phim truyền hình phải không? Hai hôm trước nghe nói Phó Tử Thanh cũng đi. Em mau gọi cho tên kia, gặp mặt với cậu ta trước đi.”
Thịnh Kiều cười cười, trước khi cúp điện thoại thì nói thêm một câu.
“Tiền nợ lần này sẽ trả anh sau.”
“Còn khách khí với anh thì anh sẽ giận đấy!”
Cúp điện thoại, Thịnh Kiều gọi cho Phó Tử Thanh. Cậu ta đang trang điểm, nghe Thịnh Kiều nói, không hỏi hai lời, gửi cho cô địa chỉ phòng làm việc. Thịnh Kiều mang kính râm, đeo khẩu trang, ra cửa gọi xe.
Giải thưởng phim truyền hình lần này đã sớm tiết lộ danh sách nghệ sĩ đoạt giải, Phó Tử Thanh là một trong số đó. Đêm nay cậu sẽ được trao giải diễn viên mới triển vọng. Cho nên đoàn đội của cậu rất coi trọng buổi lễ và sự kiện thảm đỏ đêm nay. Họ chịu bỏ tiền để mướn nhân viên tạo hình cao cấp nhất của quốc nội.
Phòng làm việc ở vùng ngoại thành khu hoa viên phía Tây thành phố. Người đại diện của Phó Tử Thanh đứng ở cửa chờ, sau đó dẫn Thịnh Kiều vào trong.
Phó Tử Thanh đã nói chuyện với nhân viên tạo hình nên ngay khi Thịnh Kiều xuất hiện, họ liền bắt tay vào giúp cô trang điểm. Không lâu sau, phía bên Chung Thâm cũng mang lễ phục tới.
Đó là một bộ váy dạ hội có tà dài, hở vai, eo thì buộc chặt ôm trọn đường cong. Làn váy có chất liệu rũ xuống tự nhiên, bên ngoài là một tầng sa mỏng, đính hạt châu lấp loé như ánh sao trong đêm hè. Giày cao gót còn đính hạt vụn kim cương. Mỗi bước chân đi, làn váy phất qua, lộ ra ánh sáng chiếu lấp lánh.
Kiều gia cũng thuộc dạng nhà giàu có tiền nhưng Kiều Tiều trước kia không phá sản đến nỗi bỏ tiền mua những bộ trang phục thượng hạng như thế này. Lúc cô bước ra từ phòng thay đồ, mọi người đều mở to mắt nhìn. Thịnh Kiều hoang mang hỏi.
“Không hợp sao?”
Phó Tử Thanh trả lời.
“Rất hợp. Rất đẹp.”
Nhân viên tạo hình vuốt cằm ngắm nửa ngày mới nói.
“Đẹp, thật sự là rất có sức sống.”
Trước kia, Thịnh Kiều tuy rằng rất đẹp, nhưng sức sống không có. Cô của lúc trước chỉ khiến người ta khen đẹp ở vẻ bề ngoài, nhưng không khiến người ta kinh ngạc sửng sốt được. Hiện giờ thì… đôi mắt có thần, sáng lấp lánh như sao trời, hơn nữa tầm mắt cũng không giống trước, mang thêm vẻ hiểu biết và có học thức, cái loại phong thái tự nhiên hào phóng lại xinh đẹp mỹ miều khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Phó Tử Thanh quay đầu hỏi nhân viên tạo hình.
“Trang sức đâu?”
Người đó lắc đầu.
“Bộ dáng này… đeo bất kỳ trang sức nào cũng sẽ nhiễm tục khí.”
Nghĩ nghĩ, lấy một dải lụa mỏng màu bạc cột vào cổ tay trái của Thịnh Kiều. Dải lụa này có thiết kế hình dãi ngân hà, bên trên chi chít những vì sao, rất hợp với chiếc váy dạ hội lấp lánh của Thịnh Kiều, giúp cô tăng thêm một phần tiên khí.
Lúc này đã gần chạng vạng. Hai người phải tranh thủ chạy tới hiện trường. Phó Tử Thanh đương nhiên muốn mang Thịnh Kiều cùng đi. Cô không có xe, không thể bỏ mặc cô gọi taxi để đến sự kiện được.
Nhưng người đại diện của cậu lại tỏ vẻ khó xử.
“Tiểu Kiều à… A Thanh hôm nay sẽ cùng Thư Mạch xuất hiện ở thảm đỏ. Bên kia đã chuẩn bị xe, sắp tới đây rồi.”
Thư Mạch là nữ chính của bộ phim mà Phó Tử Thanh sẽ dùng để tranh giải hôm nay. Đoàn phim dĩ nhiên muốn nam nữ chính nắm tay nhau đến thảm đỏ. Hơn nữa, xe của họ sẽ trực tiếp chạy đến cổng vào của sự kiện, xuống xe là trực tiếp bước lên thảm đỏ.
Phó Tử Thanh đang định mở miệng, Thịnh Kiều đã cười nói trước.
“Em hiểu. Mọi người cho em đi nhờ xe, đến ngã tư trước thì thả em xuống là được ạ.”
Lúc nói chuyện, tay cô đặt ở sau lưng, ngoắc ngoắc ra dấu với Phó Tử Thanh. Cô đã nói như thế, người đại diện cũng không thể từ chối nữa, đành gật đầu.
Xe của Thư Mạch rất nhanh đã tới. Lúc cửa xe mở ra, Thư Mạch nở nụ cười, tưởng sẽ cùng bạn diễn chào hỏi một tiếng, không ngờ chỉ nhìn thấy trước mặt sáng loé lên.
Thịnh Kiều cười cười chui vào xe.
“Chào chị ạ.”
Sau đó Phó Tử Thanh mới lên xe. Người đại diện ngồi trên ghế phụ, giải thích.
“Tiểu Kiều đi nhờ xe, đến ngã tư trước sẽ xuống.”
Thư Mạch tự nhiên biết chuyện giải ước đang nháo đến ồn ào trên mạng, thoáng suy đoán một chút liền hiểu, mĩm cười gật đầu chào Thịnh Kiều.
Phòng làm việc cách nơi tổ chức sự kiện không xa, lái xe khoảng nửa tiếng. Ở một ngã ba, bọn họ dừng lại thả Thịnh Kiều. Cô chỉ cần quẹo trái, đi chừng 500m là sẽ tới nơi.
Thịnh Kiều cúi đầu cảm ơn. Phó Tử Thanh hơi nhíu mày dặn dò.
“Có chuyện thì gọi cho tôi.”
Cậu lo lắng các ký giả tại hiện trường sẽ gây khó xử cho cô. Thịnh Kiều giơ tay làm dấu OK, mở cửa xe, hiên ngang lẫm liệt bước xuống.
Gió quất qua khiến da trần lạnh tê tái. Thịnh Kiều giờ mới cảm thụ được cái gì gọi là muốn xinh đẹp thì phải chịu được lạnh lẽo.
Tuy nói đây là vùng ngoại ô, trời vừa tối vừa lạnh, nhưng xung quanh không thiếu người, trừ bỏ phóng viên của các báo đài thì có rất nhiều fan của các nghệ sĩ đến ủng hộ thần tượng. Nơi này cách cổng ra vào một đoạn nên lượng fan tụ tập không đông lắm. Lúc này bọn họ đang cầm đèn, cầm băng rôn nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên nhìn thấy ở ven đường xuất hiện một mỹ nữ mặc váy dạ hội như cô bé lọ lem từ trong truyện bước ra.
Mỹ nữ bước đi trên lối giành cho người đi bộ, tay phải vén lên vạt váy, mái tóc dài uốn lượn xoả sau lưng. Bước chân phiêu phiêu, gió lạnh thổi qua, dải lụa màu bạc phất phới phát sáng trong đêm.
Có người nhận ra, hô lớn.
“Má ơi… là Thịnh Kiều.”
Thịnh Kiều nghiêng đầu, cười cong cong khoé mắt, đáp lại.
“Đúng rồi, là tôi.”
Fan hâm mộ lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, liền sôi nổi chạy lại bao vây.
“Thịnh Kiều, sao chị lại đi bộ ạ?”
“Tiểu Kiều, công ty không cấp xe cho chị sao?”
“Chị giống y như công chúa đang đào hôn nha~”
Những người hâm mộ này đều giống như cô trước đây, khiêng máy ảnh, ôm băng rôn, vác bảng đèn đến ủng hộ cho thần tượng. Thịnh Kiều nhìn bọn họ liền có cảm giác thân thiết, không hề tỏ vẻ minh tinh cao quý, còn vừa đi vừa trò chuyện với các nàng.
“Bạn là fan nhà ai vậy? Ồ… là nhà Phó Tử Thanh à… tôi vừa rồi đi nhờ xe cậu ta đấy.”
“Ừm… cậu ta hôm nay phải đi thảm đỏ với Thư Mạch, tôi theo đến tận cửa thì không tiện cho lắm.”
“Ồ… đệ đệ đêm nay cũng tới à? Đèn bài này làm thật là đẹp đó, làm kiểu hai tấm chồng lên nhau đúng là rất chất lượng.”
“Nhận thưởng cái gì chứ… kỹ thuật diễn của tôi thế nào mọi người đâu phải không biết nè.”
“Phong Ngữ sao… chắc phải qua năm sau, có lẽ gần cuối
“Giải ước là giải ước thôi. Tôi không vội, chờ kết quả cuối cùng.”
Thịnh Kiều cầm theo làn váy, vừa đi vừa nói chuyện, người hâm mộ xung quanh càng lúc càng đông, vây thành một đoàn. Lúc gần tới cổng vào, cánh phóng viên nhìn thấy một đám đông người đang kéo tới, còn tưởng thiên hậu thiên vương xuất hiện, thế là cầm máy ảnh vọt qua.
Thịnh Kiều thấy thảm đỏ đã ở phía trước, cũng không nhận ra hết fan nhà nào với nhà nào nên chỉ đưa tay vẫy vẫy.
“Tôi phải vào rồi, tạm biệt. Các bạn nhớ chú ý an toàn.”
“Tạm biệt!”
“Tiểu Kiều cố lên.”
“Tiểu Kiều đêm nay rất đẹp!”
Mọi người tản ra, chừa một lối đi cho cô.
Đám ký giả vọt tới, vừa thấy rõ người tới là ai liền phanh gấp, không biết nên có phản ứng ra sao mới đúng. Lúc này Thịnh Kiều đã đến trước mặt họ, nhìn thấy nhiều ký giả như vậy, hơi sửng sốt, nở nụ cười lễ phép hỏi.
“Mọi người muốn chụp ảnh sao?”
Nhóm phóng viên lúc này mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn cô. Bọn họ sớm đã thu được tin tức, Tinh Diệu huỷ bỏ sự kiện thảm đỏ của Thịnh Kiều. Không cần nghĩ cũng biết Tinh Diệu không muốn cô phát ngôn bậy bạ gì đó trước mặt báo giới. Nhưng tình huống trước mặt, thực sự là phát sinh ngoài ý muốn. Thịnh Kiều không chỉ xuất hiện, mà còn loé sáng xinh đẹp như vậy. Nhóm phóng viên lúc này trong đầu đều đã chạy xong bản thảo giựt tít cho bài báo ngày mai rồi.
Cô cười cười nghịch ngợm nói tiếp.
“Nếu không thì chúng ta đến thảm đỏ rồi chụp nhé?”
Ngay lối thảm đỏ có đặt cổng bảo an, người điều hành cầm bộ đàm xác nhận vị khách tiếp theo, lúc này bả vai bị vỗ một cái, khó chịu quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh ý cười.
“Xin lỗi cho hỏi đã đến vị trí thứ mấy rồi ạ?”
Người điều hành vội vàng cúi đầu xem danh sách.
“Thứ 24. Cô là 28.”
Thịnh Kiều gật đầu.
“Vậy tôi đứng đây chờ.”
Cô lách ra phía sau, không ngăn cản công việc của anh ta. Người điều hành nhìn bảng danh sách, vị trí thứ 28 “Thịnh Kiều” bị gạch một đường ngang, ghi chú “huỷ bỏ”, nghĩ nghĩ, cầm bộ đàm thông báo với bên trong.
“Thịnh Kiều tới. Theo kế hoạch cũ mà làm.”
Nhân viên chương trình chạy nhanh nhắc nhở những người phụ trách các tiết mục khác.
Mà lúc này, đang xuất hiện trên thảm đỏ là Tằng Minh, một tiểu sinh được xưng tụng vương tử cổ trang, quốc dân độ rất cao, tham gia diễn mấy bộ cổ trang đều là thượng phẩm. Cậu ta vừa xuất hiện liền kéo theo những tiếng hét chói tai từ fan hâm mộ.
Thịnh Kiều đứng cách đó không xa, quan sát thấy một nữ sinh, mỗi khi có minh tinh xuất hiện sẽ giơ máy ảnh lên bấm liên tục, nhìn tư thế chụp hình kia, hẳn là nhiếp ảnh gia nghiệp dư.
Nhiếp ảnh gia kiểu này là người được các trạm tử bỏ tiền ra mướn. Vào những dịp mà trạm tỷ không thể tự thân đi chụp ảnh thần tượng, sẽ đồng ý bỏ tiền mua lại ảnh chụp từ họ.
Thịnh Kiều đi lại, vỗ nhẹ lên vai cô gái, lễ phép nói.
“Xin chào.”
Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Kiều thì thoáng giật mình. Thịnh Kiều vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Vừa rồi nhìn tư thế chụp hình của em rất chuyên nghiệp, em là nhiếp ảnh gia của trạm tử phải không?”
Chen lấn trên hàng đầu để chụp hình thì hầu hết minh tinh đều có thể nhận mặt, nữ sinh kia thấy Thịnh Kiều hỏi, cũng không có vẻ xúc động, rất bình tĩnh hỏi lại.
“Chị có chuyện gì sao?”
“À… sắp tới lượt chị đi vào rồi. Một lát có thể nhờ em chụp giúp chị vài tấm hình thảm đỏ không? Giá cả thì tính gấp hai chi phí bên trạm tử đưa ra.”
Nữ sinh làm nghề tự do lâu như vậy, còn chưa bao giờ gặp được chuyện minh tinh chủ động yêu cầu mua ảnh đâu. Nhưng đều là kiếm tiền, đương nhiên sẽ không từ chối.
Thịnh Kiều đưa tài khoản QQ của hội trưởng Hậu viện hội, còn rộng lượng trả trước 500 tệ tiền cọc. Nữ sinh kia nhận tiền, không nhịn được hỏi.
“Chị không sợ em nhận tiền rồi không chụp ảnh à?”
Thịnh Kiều chớp chớp mắt.
“Đây là hợp tác lâu dài, hy vọng em sẽ suy xét.”
Cô tuy có nghề nhiếp ảnh, nhưng lại không thể tự mình chụp cho mình. Hiện giờ các số liệu của cô đang dần chuyển biến tốt đẹp. Đương nhiên không thể bỏ qua hoạt động của các trạm tử, hợp tác lâu dài với nhiếp ảnh gia nghiệp dư kiểu này, là điều tất yếu.
Nữ sinh cười rộ lên.
“Được rồi. Lát nữa sẽ chụp thật đẹp cho chị.”
Thịnh Kiều đứng nói chuyện phiếm với cô bé, lại không biết tin tức “Thịnh Kiều đi bộ tham dự thảm đỏ” đã điên cuồng lan truyền trên mạng. Fan các nhà quây quần bên cô lúc nãy, lần lượt tung ảnh một tấm lại một tấm. Tuy là ban đêm, hình ảnh mơ hồ, nhưng mặc kệ là chụp ở góc độ nào, khuôn mặt và dáng người của Thịnh Kiều đều toát lên vẻ xinh đẹp khó cưỡng.
Không lâu sau, người điều hành bước qua thông báo.
“Thịnh Kiều tiểu thư, tiếp theo sẽ đến lượt của cô.”
Các nghệ sĩ khác là trực tiếp bước xuống xe đi lên thảm đỏ. Trường hợp của Thịnh Kiều hơi phiền phức một chút. Người điều hành phải phái người dẫn cô đi ngang qua nhóm người hâm mộ và nhóm phóng viên để đến cổng vào.
Người dẫn chương trình giới thiệu.
“Bước lên thảm đỏ tiếp theo là diễn viên của “Thịnh thế Trường An”, nữ diễn viên Thịnh Kiều. Mọi người hãy cho cô ấy một tràng pháo tay.”
Ống kính và ánh đèn chiếu qua.
Cô bước lên thảm đỏ, chậm rãi mà đi, dải lụa bên cánh tay trái đung đưa theo gió, tinh quang lấp loé, bao nhiêu ánh nhìn đều hướng vào cô.
Sau khi nổ ra vụ giải ước thì đây là lần đầu tiên Thịnh Kiều xuất hiện công khai trước công chúng. Nhìn vào, không ai nghĩ tới cô đang chịu ảnh hưởng nặng nề vì vụ giải ước. Ngược lại, chuyện giải ước giống như chắp thêm đôi cánh cơ hội cho cô.
Đã từng là một mỹ nữ trước ống kính truyền thông chỉ biết e lệ mĩm cười, giờ phút này lại giống như tiên nữ ở chốn nhân gian, dùng chân dẫm lên những chua cay trong quá khứ, ngẩng đầu tiến về phía trước.