Chương 15
Sau buổi biểu diễn là tiệc khánh công, Hoắc Hi đi một vòng nâng ly với mọi người, về đến phòng đã gần rạng sáng. Anh mở điện thoại, lên weibo viết một câu dặn dò các fan nhớ chú ý an toàn. Sau đó lướt weibo, nhìn thấy hotsearch thảm đỏ hôm qua của Thịnh Kiều. Cô gái trong ảnh chụp hoàn toàn khác xa với cô gái có ánh mắt tự ti và vẻ ngoài nhút nhát mà anh từng gặp.
Anh nghĩ nghĩ, nhấn nút gọi điện. Điện thoại vừa chuyển, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng nói giống như đang cười, ẩn chứa sự vui sướng trước sau như một.
“Hoắc Hi~ tiệc khánh công đã xong rồi sao?”
Thì ra cô ấy biết rất rõ lịch trình làm việc của mình như vậy. Anh khẽ ừ một tiếng, lại hỏi.
“Đêm nay có tới xem không?”
“Đương nhiên có tới nha… em còn chụp rất nhiều ảnh đó.”
Mấy hôm nay sự kiện giải ước nháo lớn trên mạng, anh vẫn tưởng cô sẽ sa sút tinh thần, không nghĩ tới cô vẫn có tâm tình đi xem anh biểu diễn. Hoắc Hi dừng một chút mới nói tiếp.
“Mấy hôm trước bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn nên không có thời gian…”
Anh kỳ thật muốn hỏi thăm về đoạn ghi âm. Bởi vì sau khi nó được công khai, người trong giới đều thổn thức không thôi.
Tinh Diệu nắm trong tay ảnh khoả thân của cô, có thể tuỳ ý bôi đen hình ảnh của cô, vậy mà không ngờ cô có thể mạnh dạn công khai chuyện này ra ngoài. Mặc dù nhờ nó mà cô nhận được sự đồng tình của cư dân mạng. Nhưng đối với người trong vòng, việc này chẳng khác nào tự tay huỷ đi danh dự của bản thân. Mất nhiều hơn được.
Về sau, người ta nhìn cô đều chỉ liên tưởng đến một chuyện: là nữ minh tinh chụp ảnh khoả thân!!! Cho dù không ai xem được ảnh chụp thật sự thì với sở thích hóng chuyện thị phi của cộng đồng mạng, chuyện này sẽ theo cô như bóng với hình. Một khi có người muốn làm khó dễ, họ sẽ đâm ngay chỗ đau này.
Cô hoàn toàn không giống với trước kia. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như bây giờ, đầy tự tin, có dũng khí, lại lạc quan.
Hoắc Hi suy nghĩ, cố gắng sắp xếp từ ngữ.
“Nếu cần tôi giúp đỡ chuyện gì, cô cứ nói.”
Thịnh Kiều lắc đầu liên tục.
“Không cần… không cần… đây chỉ là việc nhỏ, sẽ giải quyết nhanh thôi. Anh giúp em chuyển phát bài trên weibo là được rồi. Với lại, anh gọi điện hỏi thăm như thế này, em thực sự rất vui.”
Nhận đủ liền dừng, đạo lý này cô hiểu rất rõ. Cho nên cô vui tươi hớn hở nói tiếp.
“Hoắc Hi, anh mau ngủ sớm đi nha. Thời gian này vất vả cho anh rồi. Buổi biểu diễn rất hoàn mỹ.”
Đã nói đến nước này, Hoắc Hi cũng không cưỡng cầu.
“Vậy thì ngủ ngon.”
“Ngủ ngon~”
Nhận được lời chúc ngủ ngon của thần tượng, Thịnh Kiều quả thật ngủ ngon đến không biết mộng mị là gì, ngày hôm sau cũng là tự nhiên thức tỉnh. Sau khi rửa mặt đánh răng, ngồi xổm trên bồn cầu đăng nhập tài khoản Hậu viện hội, đang định phân chia công tác hôm nay một chút, đột nhiên phát hiện, thành viên của hội sau một đêm đã tăng thêm 2 triệu!!!
Lúc trước cô nỗ lực cày số liệu cũng từng một lần được số liệu nhảy vọt, nhưng chỉ tăng 3 đơn vị thôi (trăm ngàn).
Mặc kệ những người này đến là vì đồng tình, hay là vì tò mò, mà cũng có thể là vì bị hấp dẫn bởi hình chụp ở thảm đỏ của cô. Nói tóm lại, họ đã đăng ký vào Hậu viện hội thì ít nhất họ không đứng chung chiến tuyến với antifan. Chỉ cần người qua đường không biến thành anti, vậy cũng đủ cho Thịnh Kiều vui vẻ rồi.
Chẳng cần hút fan, chỉ cầu thiên hạ không hắc (anti).
Lúc này, Hoắc Hi lên weibo tuyên bố cùng Tinh Diệu giải ước, tự đứng ra thành lập phòng làm việc riêng.
Hi Quang nhớ tới lúc trước Hoắc Hi ủng hộ Thịnh Kiều giải ước, thì ra bởi vì anh đã có ý định giải ước từ sớm. Cho nên Hi Quang dẹp hết mọi thể loại suy đoán, chỉ chăm chăm chạy vào chúc mừng anh thành lập phòng làm việc.
Ăn sáng xong, Thịnh Kiều gọi điện cho Kiều Vũ. Ngày hôm qua Kiều Vũ nhắn tin bảo có văn kiện cần cô ký tên. Thịnh Kiều gọi điện để hẹn giờ gặp mặt, bởi vì Tinh Diệu đã huỷ hết hành trình của cô, cho nên buổi chiều cô rất rảnh, đang tính ra cửa hàng mua ít vật dụng trang trí cho căn nhà.
Gọi lần thứ hai mới có người bắt máy. Giọng nói của Kiều Vũ có chút rối loạn.
“Xin lỗi Thịnh tiểu thư, tôi hôm nay có chút việc. Văn kiện ngày mai sẽ gửi qua cho cô.”
Thịnh Kiều vội vàng hỏi thăm.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ tôi ngã bệnh. Tôi phải chăm sóc bà. Ngày mai sẽ gọi điện cho cô sau.”
Nói xong liền cúp máy.
Thịnh Kiều ngẩn người chết lặng. Sức khoẻ của bà Kiều trước giờ vẫn không tốt lắm, càng lớn tuổi thì càng dễ nhiễm bệnh lặt vặt, hai chân bị liệt không tiện đi lại, vẫn luôn ngồi xe lăn. Nghe thanh âm của Kiều Vũ hoảng loạn như vậy, có khi nào… mẹ xảy ra chuyện không may rồi không?
Trong đầu Thịnh Kiều toàn nghe tiếng ong ong. Cô gọi điện cho Kiều Vũ, muốn hỏi mẹ đang nằm ở bệnh viện nào, nhưng gọi hoài cũng không thấy anh bắt máy. Thịnh Kiều gấp đến độ đợi không được nữa, tìm không ra biện pháp nào đành phải gọi xe taxi chạy tới biệt thự nhà họ Kiều.
Cửa nhà đóng chặt. Gõ cửa thật lâu cũng không có người mở cửa.
Thịnh Kiều trong lòng rối bời, không biết nên làm cái gì, dứt khoát ngồi xuống trước thềm. Không nghĩ ngồi một cái liền ngồi đến khi trời tối. Tháng 11, màn đêm rất nhanh buông xuống. Gió lạnh thổi qua, Thịnh Kiều run lên bần bật. Cô chạy đi nhanh, không kịp mang theo áo ấm và khăn quàng cổ. Hiện giờ toàn thân gần như muốn đông cứng. Cô xoa xoa tay, đưa lên miệng hà hơi, lại xoa lỗ tai cho ấm.
Bãi cỏ trước nhà xuất hiện một chàng thanh niên chạy bộ ngang qua. Vừa lướt qua, lại thụt lùi, nhìn vào, tháo tai nghe xuống, lên tiếng hỏi.
“Thịnh Kiều, cô ngồi đây làm gì vậy?”
Cô ngẩng đầu, bởi vì bóng tối dày đặc nên không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương, chỉ có thể dựa vào thanh âm mà nhận biết.
“Hoắc Hi~”
Cô giống như rất vui, muốn đứng lên chạy tới, nhưng bởi vì ngồi một chỗ quá lâu, vừa đứng lên liền lảo đảo, ngã nghiêng sang một bên.
Cũng may Hoắc Hi phản ứng nhanh, phóng hai bước liền kịp vươn tay đỡ lấy. Bàn tay chạm tới ngón tay lạnh cóng của cô, anh khẽ nhíu mày.
Thịnh Kiều đỡ lấy cánh tay của anh, đầu óc quay cuồng một trận. Sau khi tĩnh thần lại mới nói xin lỗi cùng cảm ơn. Hoắc Hi điềm tĩnh nhìn cô, hỏi lại.
“Trời lạnh như vậy, cô ngồi trước cửa nhà người ta làm gì vậy?”
“Chờ… người.”
“Cô biết gia đình này sao?”
“Đây là nhà luật sư em mời…” – cô không muốn nói dối, nhưng cũng chỉ trả lời lấp lửng, rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác – “Hoắc Hi, anh đang chạy bộ sao?”
“Ừ.” – anh nhìn cô, vẻ dò xét, thấy cánh tay cô lạnh cóng, cả người thì run lên, bình tĩnh hỏi tiếp – “Nếu người ta không về, chẳng lẽ cô định ngồi đây đợi đến bị đông lạnh à?”
Thịnh Kiều không có trả lời, bởi cô còn đang hạnh phúc được nhìn anh ở cự ly gần.
Thật gần nha. Mới hôm qua anh còn đứng trên sân khấu cao cao tại thượng, cô không cách gì với tới. Mà hôm nay anh đã đứng trước mặt cô, vươn tay liền chạm được.
Cô ảo tưởng muốn nhón chân ôm lấy anh, thì thầm nói với anh rằng… cô rất thích rất thích anh nha~
Không được!!!! Dừng lại!!! Gạt ngay cái ý tưởng nguy hiểm này đi. Hoắc Hi không thích bị người lạ đụng chạm. Không thể khiến anh ấy khó chịu. Yêu là phải biết khắc chế. Mau khắc chế!!!!!
Kế tiếp, Hoắc Hi phát hiện người trước mặt bỗng nhiên dùng một thái độ cực kỳ nghiêm túc ẩn nhẫn… lùi về sau 2 bước.
“… ừm… cô định đợi bao lâu nữa?”
“Thêm 2 tiếng nữa đi.”
Anh nhíu mày, nhìn sắc trời, im lặng một lát mới nói.
“Đến nhà tôi ngồi đợi. Bên ngoài trời rất lạnh.”
Bảo an của tiểu khu chuẩn bị đi tuần tra. Một nữ minh tinh gần đây nổi tiếng với chuyện
Thịnh Kiều hai mắt phát sáng. Lần trước đến nhà của thần tượng, cô chỉ lo khóc lóc, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh để cảm thụ niềm hạnh phúc ấy, hiện tại lại có cơ hội rồi. Cô lập tức hăng hái.
“Đi đi, mau đi.” – bước được 2 bước, nghĩ tới chuyện gì, quay đầu hỏi – “Hoắc Hi, tiểu khu này có cẩu tử không? Đừng để bị chụp ảnh.”
Hoắc Hi khẽ liếc.
“Cô có thể trùm kín một chút.”
Anh vừa nói xong, Thịnh Kiều nhanh chóng cởi áo khoác, một tầng lại một tầng bao kín lấy đầu mình.
Vừa vào nhà, chuyện đầu tiên cô làm là chạy đi kéo màn cửa.
Trong phòng có mở máy sưởi, nhiệt khí từ lòng bàn chân chạy lên toàn thân cô, rốt cuộc cảm nhận được sự ấm áp rồi. Cô ngồi trên sô pha, nghiêng đầu ngó quanh, nội tâm sung sướng muốn chết.
Đây là nhà của thần tượng nha. Quả nhiên đây mới giống nhà ở của minh tinh. Vừa xinh đẹp lại vừa sang trọng, bố cục giống y như đúc với Kiều gia, chỉ là cách trang hoàng hơi nghiêng về tông màu lạnh, lộ ra vẻ cô liêu nhàn nhạt.
Trước kia, Kiều Tiều là fan hâm mộ lý trí. Idol đối với fan chính là vầng thái dương. Fan có thể hấp thu nhiệt lượng từ idol để cảm nhận sự ấm áp và từ đó trưởng thành. Nhưng fan tuyệt đối không được mơ tưởng đến gần vầng thái dương kia. Hai bên phải duy trì khoảng cách và độ hảo cảm cần thiết. Thần tượng duy trì sức nóng và toả sáng, fan duy trì tiếp ứng và ủng hộ. Không cần yêu cầu quá nhiều, chỉ cần giữ trạng thái vui sướng nhất là được.
Nhưng hiện tại, vầng thái dương của cô đang ngồi ngay đối diện. Thịnh Kiều cảm giác bản thân sắp bị hoà tan.
Hoắc Hi thì vẫn như bình thường, cầm lấy điều khiển mở tivi. Dường như anh cũng không tính toán cùng cô nói chuyện phiếm. Chuyện mời cô vào nhà giống như đang làm việc từ thiện vậy.
Thịnh Kiều ở trong lòng lại trào lên một tràng khẩu hiệu tung hô, thần tượng của cô thật là lương thiện a~
Cô cố gắng kiềm chế sự kích động, bình tĩnh dời mắt sang tivi.
Trên tivi đang chiếu một phim phóng sự. Một vị cao tăng trong áo thụng mộc mạc, lặn lội trèo non vượt suối, rời khỏi cố hướng để đến Tây Vực cầu chân kinh. Ai ngờ đến biên quan lại bị tướng sĩ chặn lại, bảo là ông ta đang phạm tội nhập cư trái phép.
Thịnh Kiều nhìn một lát, nghiêng đầu nói với Hoắc Hi.
“Lão đại của Phong Hoả Đài là người sùng bái Huyền Trang, không những không phán tội ông ta mà còn tặng cho thức ăn nước uống, chỉ cho ông ta con đường để vượt biên an toàn, kết quả Huyền Trang bị lạc đường, sau đó gặp Cao Xương Xương, hai người kết bái huynh đệ…”
Hoắc Hi trừng mắt.
“Không cho phép kể trước.”
Thịnh Kiều uỷ khuất muốn khóc.
“Dạ…”
Nhìn thêm một lát, cốt truyện quả nhiên giống y như lời Thịnh Kiều vừa nói, hứng thú tuột dốc, Hoắc Hi quay đầu hỏi.
“Cô xem rồi à?”
“Vâng… em thích xem phim phóng sự.”
Cô lại không nói hết, sự thật là cô thích “Tây Du Ký”. Bởi vì quá thích nên sau đó mới đi tìm hiểu lịch sử về con người thật của Đường Tăng. Không những cô xem sử sách liên quan tới Huyền Trang, còn xem cả Huyền Trang ký lục rồi xem sang Phật pháp giáo lý này nọ. Nếu bây giờ có người muốn ngồi bàn luận về Đại Thừa với Tiểu Thừa Phật Pháp thì cô có thể nói chuyện cùng họ nguyên ngày.
Hoắc Hi hơi giật mình, khẽ hạ mi, chưa nói thêm cái gì. Anh lại bấm tivi chuyển sang một bộ phim phóng sự khác, lần này chủ đề là “con đường tơ lụa”. Màn hình vừa xuất hiện cảnh đầu tiên, Thịnh Kiều đã hứng thú bừng bừng.
“A… cái này em cũng xem rồi nè, nó kể chuyện…”
Hoắc Hi bấm tắt tivi. Thịnh Kiều… tủi thân.
Làm sao vậy a… huhu… Cô chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện với anh chút xíu thôi mà… huhu…
Hoắc Hi mở di động, chơi game. Ngồi đối diện, Thịnh Kiều nghe thấy giai điệu mở màn quen thuộc của game Vương Giả Vinh Diệu, tức khắc lại vui mừng.
“Khai chiến sao? Em là Tặc ở A Kha 6”
“…”
Sau đó hai người tổ đội.
Thịnh Kiều ngoại trừ tank (chức nghiệp lá chắn, thường là chiến sĩ) thì các chức nghiệp khác đều biết chơi. Hoắc Hi trước giờ vẫn cố chấp chỉ chơi chức nghiệp xạ thủ, nói tới trình độ thì… lúc giỏi lúc dở, chủ yếu phải xem anh tổ đội với người có trình độ thế nào. Nếu là đồng đội cùng cấp lực, anh sẽ thừa cơ toả sáng, ngũ sát đều có thể lấy tới. Nhưng nếu đồng đội không đủ lực, anh chỉ có thể bình bình mà vượt qua cửa ải.
Kỹ thuật của Thịnh Kiều không phải bình thường. Cơ bản cô có thể mang theo 2 tay mơ lăn lộn. Hoắc Hi lúc trước toàn tự chơi một mình. Hiện tại có lão đại ở trước chắn gió, anh đột nhiên cảm thấy, nằm không cũng thắng là lựa chọn không tồi.
Vì thế Hoắc Hi bắt đầu buông thả.
Dù sao Thịnh Kiều một người đánh bằng sức của hai người. Anh chỉ cần chém giết vài con tiểu quái cho có lệ, sau đó ngồi ngắm cảnh, nhìn bọn thuỷ quái bơi lội dưới khe.
Kế tiếp thì Hoắc Hi bị đồng đội mắng. Ở trận trung lộ, Pháp sư bị giết chết, nằm dưới đất, nổi cáu chửi.
—Xạ thủ rác rưởi… [email protected]#b$f!
Những chữ phía sau bị hệ thống che đi, chắc chắn là từ chửi bậy. Hoắc Hi trực tiếp ngó lơ. Không ngờ người đang đánh chiến tứ phương là Thịnh Kiều bỗng nhiên ngừng tay.
—Pháp sư rác rưởi mắng ai đó?
—Ai rác rưỡi thì mắng.
—Làm sao lại mắng chính mình rồi. Toàn đội thì cậu là rác rưởi nhất đó.
—Haha
—Con bà nó, nói tiếng người được không? Làm người được không?
—Cậu là bíp của hắn hả?
—Học sinh tiểu học về học lại tiếng Việt đi, viết đúng chính tả rồi hãy chơi game. Bài học làm xong chưa? Có muốn baba đến phụ đạo không?
Hoắc Hi: …
Cuối cùng trận đó bọn họ thua. Bởi vì đoạn đường phía sau Thịnh Kiều không đi tiếp, cô một mực đứng ở khe suối chửi tay đôi với tên pháp sư, hơn nữa chửi rất có nghệ thuật, hoàn toàn không dùng từ khó nghe. Cách màn hình mà Hoắc Hi cũng có thể cảm nhận được tên pháp sư kia chắc đang tức điên lên.
Anh ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiều đang ngồi trước mặt.
Cô có hàng lông mày hơi xếch, mỗi lần giận dỗi nhướng mày sẽ phát ra cảm giác sắc bén. Hình như cảm nhận được anh đang nhìn, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, đột nhiên cả khuôn mặt liền trở nên nhu hoà, còn giống như hận không thể cười thành một đoá hoa xinh đẹp.
Hoắc Hi nhắc nhở.
“Chơi game thôi, đừng mắng chửi người ta.”
Cô gật đầu, nhưng lại bướng bỉnh đáp một câu.
“Dạ… nhưng mắng anh thì nhất định không được.”
Hoắc Hi cúi đầu, mở trận mới, lần này quyết định sẽ không lười biếng nữa.