Chương 104: Thổ lộ
Chính chủ tự mình mở miệng, sức thuyết phục cao hơn hẳn bài post bác bỏ tin đồn của bên official.
Trợn to cái mắt chó của tụi bay lên mà nhìn cho rõ, không có yêu đương! Không có lãnh giấy chứng nhận kết hôn! Không có tình tứ bí mật! Xin đừng nhục mạ tình anh em xã hội chủ nghĩa trong thế kỉ mới chứ!
Ý Nhân và fan Kiều nháy mắt liền hăng hái, hai bên đều khống chế bình luận phủ nhận. Nhưng thuyền Bà già bất đắc dĩ thì y như cái gậy thọc cứt, đã ngậm được viên đường này thì sống chết không chịu nhả ra. Ba bên hỗn chiến, cảm xúc của người qua đường hóng drama liên tục tăng vọt.
Nhưng rốt cuộc lời đồn tình yêu vẫn bị đập tan.
Có cư dân mạng đào ra một cái video fancam từ rất lâu trước đây. Là lúc Thịnh Kiều và Thẩm Tuyển Ý quay xong gameshow về Bắc Kinh, fan đi đón ở sân bay. Ý Nhân hô to với Thẩm Tuyển Ý: “Không được cười với con khác!”
Ai dè Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn ống kính, vặc lại: “Con khác cái gì, đó là người anh em của anh!”
Cái video này ban đầu chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ hẹp ở fandom của anh chàng, bây giờ bị khui ra rồi, account marketing vừa share, số lượng người xem nháy mắt đã quá trăm triệu, còn bị spam lên hot search.
Nhìn xem, chính chủ chứng thực người anh em kia kìa.
Cái loại trai thẳng nhảm shit như Thẩm Tuyển Ý làm sao có thể biết tình tứ ngầm gì gì chứ!
Nhưng antifan vẫn tóm lấy chuyện Thịnh Kiều xào hình tượng fan của Hoắc Hi mãi không bỏ. Cô làm fan của Hoắc Hi, biểu hiện ghét bỏ với Thẩm Tuyển Ý ở trong chương trình rõ ràng như vậy, ai ngờ lại lén người anh em tới người anh em lui, còn ra ngoài ăn bữa khuya chung?
Có một ít Hi Quang vốn bỏ anti Thịnh Kiều nay lại quay về anti tiếp, một ít thiện cảm tích lũy được từ vụ là fan của Hoắc Hi trước đây coi như hết sạch trong lần này.
Giờ phút này, Thẩm Tuyển Ý còn đang tham gia một cuộc họp báo về sản phẩm mới mà anh ta làm đại diện thương hiệu. Dựa theo lưu trình trước đây, sau khi họp báo kết thúc anh chàng sẽ đi luôn.
Chẳng ngờ sau khi họp báo xong, người đại diện lại chuyển tin cho phụ trách khu truyền thông là Thẩm Tuyển Ý sẵn lòng nhận thêm một cuộc phỏng vấn truyền thông nữa.
Trên mạng bây giờ đang xào xáo xâu xé náo nhiệt, vừa nghe nói anh chàng sẵn lòng chủ động nhận phỏng vấn, đám phóng viên quả thực như sói đói vồ mồi, ào ào vào khu phỏng vấn của truyền thông như ong vỡ tổ.
Thẩm Tuyển Ý rất nhanh đã đi ra, vẫn cười tươi hơn hớn như mọi khi, không thấy chút ảnh hưởng nào từ scandal yêu đương.
Đầu tiên, truyền thông hỏi mấy câu có liên quan đến sản phẩm mới trong họp báo như yêu cầu của bên official theo lệ thường trước, vừa xong thủ tục, họ liền vội vã bắt đầu vấn đề.
“Về scandal giữa anh và Thịnh Kiều, anh có thể giải thích cụ thể một chút được không?”
Thẩm Tuyển Ý nhìn về phía máy quay, nghiêng đầu cười: “Các anh đừng doạ người anh em của tôi chạy, nếu cô ấy block tôi, về sau sẽ không có ai gánh tôi lên rank nữa.”
Phóng viên đều cười vang.
“Cho nên trong ảnh chụp chỉ là buổi gặp bình thường giữa hai người thôi à?”
Anh chàng ngẫm nghĩ, “Cũng không tính là tụ tập bình thường.” Anh chàng nhíu nhíu mày, vẻ mặt toát lên nét buồn rầu: “Khi đó, tôi vừa mới làm xong lễ tang cho bà tôi, tâm trạng rất không tốt, muốn tìm người uống rượu chung với tôi. Nhưng tôi đã rời khỏi Hàng Châu rất lâu rồi, ở bên kia cũng không quen ai cả, chỉ có Tiểu Kiều đang đóng phim ở đó, vì thế tôi liền thử gọi điện cho cô ấy.”
Anh chàng buông tiếng thở dài, “Các anh không biết đâu, cô ấy lại còn chưa lưu số của tôi, tôi thật sự phải gọi ba cuộc cô ấy mới tiếp, còn hỏi tôi là ai.”
Phóng viên lại cười một trận.
Anh chàng bĩu môi cười cười: “Tôi đúng là phải cầu tới ông bà ông vải mới lôi cô ấy đi được. Khoảng thời gian đó cô ấy đóng phim cũng rất mệt, rất cảm ơn cô ấy đã sẵn lòng uống rượu cùng tôi, nghe tôi kể khổ, tuy rằng cô ấy chỉ uống một bát sữa đậu nành.”
Truyền thông đã được sắp xếp từ trước lại hỏi thêm mấy câu liên quan đến lịch trình kế tiếp, người đại diện đi lên tuyên bố phỏng vấn kết thúc, đưa Thẩm Tuyển Ý rời đi.
Vừa lên xe, anh chàng liền ụp mũ lên mặt. Người đại diện thấy anh chàng như vậy, than thở mấy tiếng, chờ xe khởi động mới hỏi: “Anh bảo này, đúng như cậu nói đấy chứ? Không yêu đương thật à?”
Anh chàng cười: “Yêu đương con khỉ gì, cô ấy có thích em đâu.”
Người đại diện nhận ra rõ lời này có gì sai sai: “Vậy còn cậu? Cậu thích cô ta sao?”
Anh chàng khoanh tay, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Không quan trọng.” Anh ta lại ngồi dậy, xoa xoa cổ, “Yên tâm đi, em sẽ không để mấy chuyện tình cảm này ảnh hưởng đến tiền đồ đâu. Em biết thân biết phận mà.”
Mấy năm nay anh chàng vẫn luôn làm rất tốt, anh chàng biết chính mình muốn cái gì, cũng biết fan muốn cái gì. Người đại diện nghe thấy anh chàng nói như vậy, thật ra cũng yên tâm, lại hỏi: “Anh tra xét rồi, mấy tấm ảnh chụp kia là do fan cuồng tuôn ra.”
Anh chàng cười một cái, xem ra cũng không bất ngờ với kết quả này.
Người đại diện nhíu mày: “Cậu không thể cứ dung túng mãi như vậy được, chuyện này không phải là lỗi của cậu.”
Anh chàng xua xua tay: “Không nói nữa ạ, em ngủ một lát.”
Xe chạy như bay trên đường, cảnh phố hiện lên, ánh sáng mơ hồ.
……
Video phỏng vấn của truyền thông nhanh chóng được tuôn lên mạng, hot search 【 Thẩm Tuyển Ý đáp lại scandal yêu đương tại hiện trường 】 rốt cuộc cũng đập tan hot search chứng cứ tình yêu.
Anh chàng thoải mái hào phóng thản nhiên, thật sự chẳng có một chút mập mờ giấu diếm nào.
Hóa ra chỉ là vì người bà yêu quý của anh ta qua đời nên anh ta mới muốn tìm người uống rượu chung. Mà Thịnh Kiều còn chưa cả lưu số của anh ta, Thịnh Kiều ghét bỏ anh ta, Thịnh Kiều đóng phim vất vả cả ngày, lúc ấy lại không từ chối anh ta.
Hức, đây là tiểu tiên nữ lương thiện gì thế này?
Coi như bỏ qua thân phận đối thủ đi, hai người đã hợp tác với nhau lâu như vậy, cho dù không tới trình độ bạn bè, thì cũng coi như quen biết lẫn nhau. Đều chung một giới, người quen của bạn đang đau buồn vì chuyện người thân, tìm bạn đi uống tí rượu với anh ta, chẳng lẽ bạn lại có thể từ chối?
Cô ta ngoại trừ là fan của Hoắc Hi, trước tiên phải là một nghệ sĩ đã.
Antifan còn định xông lên, lại bị toàn bộ Ý Nhân bỗng nhảy ra bóp chết.
Cảm ơn chị đã không từ chối yêu cầu bầu bạn của cục cưng chúng em lúc anh ấy cần nhất.
Phần lớn fan đều sáng suốt hiểu rõ, idol chẳng những tự mình bác bỏ tin đồn, còn không hề trốn tránh trả lời phỏng vấn của truyền thông. Anh đã thẳng thắn như thế, họ cứ túm nhà gái mãi không bỏ cũng chẳng hay ho gì.
Huống chi chuyện lần này là do fan cuồng nhà mình tung ra, nhà gái cũng là bị tai bay vạ gió. Ekip của hai bên đều đang đập tiền làm quan hệ xã
Bối Minh Phàm sức cùng lực kiệt gọi điện thoại cho Thịnh Kiều: “Bà cô ơi, hiệp nữ ơi, còn nữa không? Hả? Cô nói cho anh đi, còn chuyện gì mà anh không biết nữa không?”
Thịnh Kiều: “…… Không có, thật sự không có ạ.”
Bối Minh Phàm: “Lần trước cô cũng nói thế.”
Thịnh Kiều: “……”
Đang gọi điện thoại, đèn trong nhà bỗng tắt ngúm, Thịnh Kiều giật mình một cái, vội đứng lên, “Mất điện rồi, không biết có phải đứt cầu dao không. Em đi xem cái đã, không nói với anh nữa.”
Bối Minh Phàm: “Anh biết cô lấy cớ cúp máy! Lấy cớ!”
Thịnh Kiều: “Tạm biệt.”
Cúp điện thoại xong, cô bật đèn pin trên di động, chạy đến phòng khách kiểm tra công tắc nguồn điện, phát hiện không đứt cầu dao. Cô lại gọi điện cho bên bất động sản, mới biết là đang bảo trì đường dây, phải mất điện một giờ.
Hơi nhàm chán, Thịnh Kiều quyết định xuống lầu đi dạo. Khuôn viên xanh dưới lầu làm rất tốt, có núi giả có cầu phao, không khí thanh mát đêm hè cũng rất thoải mái.
Cô vừa mới thay xong quần áo, đang ngồi xổm trước cửa đeo giày, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Cô hoảng sợ, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo, đèn thợ mỏ ở hành lang sáng lên. Người đứng ngoài cửa đội mũ, mặc một chiếc áo thun màu đen, vẻ mặt hờ hững.
Thịnh Kiều vội kéo cửa ra ngay, không biết nên khiếp sợ hay vui mừng, “Hoắc Hi?! Không phải chiều nay anh bay sao ạ?”
Anh ngẩng đầu nhìn căn phòng tối đen, cau mày: “Em định ra ngoài à?”
“Mất điện, em muốn xuống dưới dạo một lúc ạ.”
Cô vừa mới nói xong, Hoắc Hi đi vào, duỗi tay đóng cửa phòng lại. Bị ngăn với đèn thợ mỏ ngoài hành lang, căn phòng lại tối đi ngay, chỉ có những ánh đèn neon ngoài phố đêm hắt vào cửa sổ, toả ra ánh sáng mông lung.
Thịnh Kiều mới thay được một bên giày, không biết anh muốn làm gì, cô chần chờ gọi: “Hoắc Hi?”
Cô có cảm giác hình như tối nay anh hơi sai sai.
Giờ này đúng ra anh phải ở trên máy bay rồi chứ, sao lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình? Chẳng lẽ…… Vờ lờ?! Không phải anh ấy nhìn thấy scandal giữa mình với Thẩm Tuyển Ý nên đặc biệt tới tìm mình tính sổ đấy chứ?
Thịnh Tiểu Kiều run bần bật, “Hoắc Hi…… Sao anh không đi ạ?”
Bốn phía đen kịt, anh tới gần hai bước, người Thịnh Kiều dán vào vách tường, cô nuốt nước miếng một cái.
Anh đứng ở trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô: “Nhớ ra trước khi đi, còn một chuyện chưa làm.”
Thịnh Kiều nửa ngước đầu, hơi lo lắng: “Chuyện…… Chuyện gì ạ?”
Nương theo ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ, cô thấy anh đột nhiên cong môi mỉm cười. Cô còn chưa kịp phản ứng với nụ cười này, anh đã đột nhiên cúi người, vòng tay qua gáy cô, bàn tay nâng đầu cô, nâng cô lên trên. Sau đó anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Một cái hôn xảy ra thật thình lình.
Cô mở to hai mắt trong đêm tối, ngưng cả hô hấp. Người cô cứng lại, đến đại não cũng ngừng chuyển động.
Nhưng anh không dừng lại.
Anh mút mạnh vào, lần hôn này sâu hơn nhiều mọi cảnh hôn trước đây, dường như hận không thể cắn lấy cô, nuốt cả cô vào, đến hơi thở của anh cũng nóng bỏng.
Cô gần như thiếu Oxy, sắp không đứng được, bàn tay anh lót ở sau đầu cô, đè cô trên tường. Cánh tay anh lại vòng lấy eo cô, siết cô thật chặt trong lồng ngực.
Không biết qua bao lâu, anh rời khỏi môi cô, bốn phía yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Cô tựa như đang nằm mơ, hoảng hốt hỏi: “Hoắc Hi, anh đang làm gì thế?”
Giọng anh trầm khàn: “Đóng dấu.”
Cô cố ngước mắt, nhìn vào đôi mắt anh. Đôi mắt luôn mỉm cười thờ ơ kia, tựa như mặt biển, tựa như đêm đen, tựa như hư không sâu thẳm.
Anh đột nhiên mỉm cười: “Vốn dĩ không định sớm như vậy, nhưng em luôn khiến anh không yên tâm.”
Cô vẫn còn ngây ra, khuôn mặt nhỏ căng thẳng đến mức đỏ bừng, cả người đều choáng váng mơ hồ. Cánh tay anh lại tăng thêm lực, càng siết cô gần hơn vào lồng ngực mình, ghé sát vào bên tai cô: “Kiều Kiều, em là của anh, biết không?”
Hơi thở của cô dồn dập.
Sau một lúc lâu, cô hơi mơ hồ, lắp bắp, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Hi, lời của anh…… là ý mà…… em hiểu đó sao?”
Anh cười nhẹ: “Đúng, chính là ý đó.”
Thân mình cô cũng bắt đầu run, “Là…… Là th…… thích em…… đó ư?”
Giọng anh trầm khàn: “Ừ, thích em, muốn ở bên em.”
Cô không có động tĩnh gì hồi lâu.
Anh dở khóc dở cười, buông tay ra, người cô mềm nhũn, trượt theo vách tường ngồi xuống.
Hoắc Hi ngồi xổm xuống trước mặt cô, cúi đầu, hỏi cô từng câu từng chữ: “Kiều Kiều, anh thích em, em có thích anh không?”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Anh cầm tay cô, đặt ở chỗ trái tim chính mình, thấp giọng nói: “Không phải kiểu thích như của fan đối với thần tượng, mà là phụ nữ thích đàn ông, là Thịnh Kiều thích Hoắc Hi.”
Bàn tay run rẩy của cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của anh.
Anh nhìn cô, lại hỏi một câu: “Em có thích anh không?”
Cô nửa ngửa đầu, nhìn anh không hề chớp mắt.
Hồi lâu, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên, cô nói: “Em thích anh.” Cô giơ tay dụi dụi mắt, trong giọng tràn ra tiếng nức nở, nhưng vừa nghiêm túc, vừa rất kiên định, “Hoắc Hi, em thích anh.”
[HẾT CHƯƠNG 104]