Chương 146: Hồng nhan hại nước? Có mà hồng nhan hề hước ấy.
(Tên chương này vốn là: Hồng nhan họa thủy, có mà là hồng nhan họa họa ấy.
Họa họa (祸祸) là tiếng địa phương vùng Đông Bắc, hay để mắng hoặc trêu người khác là kẻ phiền phức, phá bĩnh, nhảm nhí, v.v.)
Sau khi đóng máy, Thịnh Kiều trở về Bắc Kinh, ngày hôm sau sẽ đến trường học đi học.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở trường học kể từ khi nhập học tới nay, cũng làm nổi lên một trận xôn xao không nhỏ. Các giảng viên trong khoa đều đã xem tác phẩm thiết kế của cô, bất kể là bản vẽ tay hay bản dựng mô hình trên máy tính đều rất chuyên nghiệp, cũng tỏ vẻ thông cảm với việc cô vắng mặt nửa học kì.
Vừa mới quay xong một bộ phim, Bối Minh Phàm cũng không nhận phim mới cho cô ngay, định chờ đến lúc ăn tết thì tính tiếp, vừa hay tính cả kế hoạch nghỉ đông. Trong khoảng thời gian kế tiếp về cơ bản là cuối tuần đi làm, trong tuần đi học.
Cô không đăng kí phòng kí túc, tất nhiên sẽ không có bạn cùng phòng, nhưng bạn học cùng lớp đều rất thân thiện. Trong lớp có một cậu trai là fan của cô, chờ lúc cô trở lại đi học, cậu đưa cho cô phần ghi chép bài giảng từ khai giảng đến bây giờ.
Nặng trĩu, đều là tình cảm của fan đó.
Hoắc Hi thỉnh thoảng sẽ đến đón cô, lái chiếc xe Audi màu đen kín đáo kia tới gặp cô. Ngày nào lúc tan học Thịnh Kiều cũng nơm nớp run sợ. Sợ bị phóng viên ngồi canh chụp được, cô đi loanh quanh lòng vòng một vòng lớn như diễn phim điệp viên thời chiến rồi mới dám lên xe.
Hoắc Hi thờ ơ lạnh nhạt nhìn dáng vẻ lén lút của cô, chờ cô ngồi ổn vào chỗ, anh ấn cô lên ghế hôn cô.
“Công bố tình yêu.”
“Không được! Bây giờ còn chưa được!”
“Thế khi nào thì được?”
“Dù sao cũng không phải bây giờ!”
Đoạn đối thoại phía trên, về cơ bản ngày nào cũng diễu một lần.
Hoắc Hi cũng không tức giận, dù sao anh có rất nhiều cách hành hạ cô mà. Hức, Kiều Kiều ấm ức quá. Bây giờ anh đang đứng ở thời kỳ thay đổi hình tượng, vốn dĩ lưu lượng và fan đều đang giảm dần, nếu tuôn ra tin yêu đương, Thịnh Kiều rất lo lắng idol sẽ bị ném thẳng từ đỉnh núi xuống bình nguyên mất.
Aizzz, có đôi khi ngẫm lại, cô cảm thấy mình giống hồng nhan hại nước quá.
Chung Thâm nghe cô cảm thán như thế, bèn cười khẩy: “Em á? Hồng nhan hại nước? Có mà hồng nhan hề hước ấy.”
Thịnh Kiều: “???”
Loại tình huống này, chỉ có thể khóc chít chít tìm bạn trai chống lưng.
Bạn trai dạo này đang sáng tác album mới, cứ ngồi xuống trước dương cầm là ngồi hết cả ngày. Thịnh Tiểu Kiều lon ton chạy tới chui đầu vào trong lòng ngực anh, ấm ức đưa lịch sử trò chuyện cho anh xem.
Sau đó Chung Thâm đã bị kick khỏi nhóm chat.
Tuy rằng chẳng bao lâu sau Phó Tử Thanh sẽ thêm cậu chàng vào, nhưng có bạn trai trút giận hộ cô mà, cô vẫn sướng lắm. Hoắc Hi kéo cô đến ngồi xuống cạnh mình, nắm ngón trỏ của cô dừng trên phím đàn dương cầm.
“Biết đàn không?”
Thịnh Kiều thành thật lắc đầu: “Quên hết rồi ạ, đến bài Twinkle twinkle little star em cũng không biết đánh.”
Hoắc Hi ấn một hợp âm, “Thử lặp lại mấy âm này xem sao.”
Tuy rằng cô không biết đàn, nhưng cách đặt tay cô còn nhớ rõ, đầu ngón tay mảnh khảnh để trên phím đàn, nhấn hợp âm dựa theo sự chỉ dạy của anh. Lúc âm đầu tiên rơi xuống, Hoắc Hi cũng đánh âm chính, hợp âm đơn điệu bỗng chốc trở nên hay hơn hẳn.
Là giai điệu mà cô chưa từng nghe qua, Thịnh Kiều kích động phát điên: “Bài hát mới ạ?”
Hoắc Hi nói: “Ừ, hay không?”
Cô gật đầu thật mạnh, có cảm giác như mình cũng được tham dự sáng tác bài hát mới vậy, “Hay lắm ạ!”
Hoắc Hi cười cười, đàn xong một đoạn giai điệu, cầm tay cô: “Anh dạy cho em.”
Một đoạn nhạc hoàn chỉnh bị cô đàn đến mức gập ghềnh, hầu như không còn nghe ra giai điệu vừa nãy nữa, nhưng loại cảm giác này thật sự rất kì diệu. Idol sống trên đám mây cao cao xa cô, dường như cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Cô choáng váng, ngáp một cái.
Hoắc Hi nắm tay cô, thấp giọng hỏi: “Em buồn ngủ à?”
Dạo này thức đêm làm bài tập vẽ, đúng là không được ngủ đủ, cô gật gật đầu, ôm eo anh, rúc trong vòng tay anh. Hoắc Hi hôn lên trán cô: “Anh bế em lên giường ngủ nhé.”
Thịnh Kiều không chịu, không biết nghĩ đến cái gì, cô chạy xuống lầu ôm cái ghế nhỏ đi lên, đặt cạnh chân anh, sau đó nằm xuống gối lên đùi anh, ngước khuôn mặt nhỏ từ dưới lên hỏi: “Em ngủ thế này có quấy rầy đến anh không ạ?”
Sao lại không? Tâm tư rối loạn hết cả rồi.
Hoắc Hi xoa xoa đầu cô: “Không đâu, ngủ đi, anh đánh đàn cho em nghe.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay nhỏ ôm chân anh, cũng không nhúc nhích. Anh đàn bài Twinkle twinkle little star cho cô nghe, hạ thấp âm xuống, dỗ cô ngủ.
Chờ cô ngủ say, anh mới thật cẩn thận bế cô về giường.
Ngày hôm sau Bối Minh Phàm và Phương Bạch lái xe tới đây đón cô, buổi tối có Lễ trao giải Phim truyền hình Quốc gia, cô nhận được lời mời đi thảm đỏ. Hồi trước giải Phim Quốc gia đã mở vote, “Nguyện theo trăng sáng soi bóng chàng” giành được giải Phim truyền hình nổi tiếng nhất năm, Thịnh Kiều cũng giành được đề cử cho Nữ diễn viên nổi tiếng nhất.
“Đông Phong
Công ty còn tranh luận hồi lâu về chuyện rốt cuộc nên cho Thịnh Kiều đi lên thảm đỏ chung với Tằng Minh hay là Mạnh Tinh Trầm, cuối cùng thật sự hết cách, bèn thương lượng với ban tổ chức, dứt khoát để Thịnh Kiều đi một mình.
Bối Minh Phàm vừa thấy cô lên xe đã mau mắn mắng cô ngay: “Ngày nào cũng chỉ tót đến chỗ cậu ta, nếu anh mà là mẹ cô, chắc anh phải tức chết.”
Thịnh Kiều: “Mẹ em đi ra ngoài du lịch rồi.”
Bối Minh Phàm: “???”
Đây là lý do cô đi ngủ lang đấy à?
Lúc tới phòng tạo hình, Mạnh Tinh Trầm cũng ở đó. Chờ cô làm xong tạo hình, hai người cùng lên xe đến hiện trường thảm đỏ trước. Có Mạnh Tinh Trầm ở đây, Bối Minh Phàm cuối cùng không lải nhải lắm quá nữa, đưa cảm nghĩ lúc đoạt giải cho cô học: “Đừng có mà tự biên tự diễn, nhỡ mà lỡ lời cái gì thì không vãn hồi được đâu đấy.”
Giải Nữ chính nổi tiếng nhất đã định cho “Nguyện theo trăng”, rốt cuộc lượt vote của cô cao nhất, còn giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất của “Đông Phong Phá” thì phải đợi đến hiện trường mới có thể công bố. Nhưng thôi có Mạnh Tinh Trầm ở đây, chắc chắn có thể thu hoạch được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, cô có đoạt giải được không thật ra cũng không quan trọng.
Nhưng để đảm bảo không có sơ sót gì, Bối Minh Phàm vẫn chuẩn bị hai bài cảm nghĩ khi đoạt giải.
Đến hiện trường thảm đỏ, Thịnh Kiều đi trước. Sau khi cô tiến vào hội trường, Tằng Minh đã ở đó, ngồi ngay bên tay trái cô. Không bao lâu sau Mạnh Tinh Trầm tiến vào, ngồi bên tay phải cô.
Thịnh Kiều ngồi giữa hai người họ, đúng là khiến người khác ganh tị.
Giải danh tiếng là do cư dân mạng bầu chọn, không có gì phải ngạc nhiên, nhưng khi Thịnh Kiều đi lên đài nhận giải, nhận lấy chiếc cúp thuộc về cô kia, nhóm fan Kiều vẫn kích động đến bật khóc.
Đây là giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp diễn viên của chị ấy đó.
Giải nữ chính nổi tiếng nhất năm, danh tiếng cũng đủ nói lên tất cả. Cô đã không còn là nữ nghệ sĩ ai cũng giẫm lên được bị cả cộng đồng mạng tẩy chay năm đó nữa. Giải thưởng này tượng trưng cho sự tán thành với địa vị của cô ở trong giới hôm nay.
Tiếp theo chính là giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất, Mạnh Tinh Trầm không ngoài dự đoán đạt được giải Nam chính xuất sắc nhất năm. Đây là giải thưởng đầu tiên khi anh ta trở lại đóng phim truyền hình, đối với kẻ thân treo toàn giải thưởng lớn như anh ta thì thực ra đây chẳng là gì.
Đến lúc trao giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, anh ta ngược lại hơi nghiêm trọng, khi ống kính xoay về phía Thịnh Kiều, họ phát hiện Mạnh Tinh Trầm đang ghé vào bên tai cô nói gì đó, còn dịu dàng vỗ vỗ tay cô.
Trong con mắt của dân trong giới, đây đương nhiên chỉ là tiền bối đang cổ vũ an ủi hậu bối, có không ít người biết chuyện Thịnh Kiều học diễn xuất với Mạnh Tinh Trầm, gọi anh ta là thầy. Nhưng đối với truyền thông và cư dân mạng hóng hớt mà nói, cử động này lại không mang ý nghĩa đơn giản như vậy.
Cuối cùng giải Nữ chính xuất sắc nhất được dành cho một nghệ sĩ đóng trong một bộ chính kịch lấy nữ làm trung tâm. Trong lòng Thịnh Kiều không thể nói là thất vọng, nhưng hơi hụt hẫng thì vẫn phải có. Mạnh Tinh Trầm nhìn cô mấy lần, cười nhẹ nói: “Minh Phàm đã đặt nhà hàng rồi, đồ ngọt ở đó làm ngon lắm, nghe nói ăn nhiều ngọt có thể khiến tâm trạng người ta sung sướng.”
Thịnh Kiều cười gật gật đầu.
Lễ trao giải kết thúc, hai người cùng nhau rời đi, Bối Minh Phàm lái xe đưa đoàn người tới tiệm cơm.
Tuy rằng tiếc nuối vì vuột mất giải Nữ chính xuất sắc nhất, nhưng ít ra vẫn còn được giải Danh tiếng, mọi người đều rất vui vẻ, cả căn phòng cười nói râm ran, không ai phát hiện paparazzi đi theo họ từ phòng tạo hình từ chiều tới giờ vẫn còn đang trốn ở bên ngoài.
[HẾT CHƯƠNG 146]