Hôm nay vốn đã được định sẵn là ngày mà cô cùng với Sơn Tùng cùng nhau đi chụp ảnh tạo hình nhân vật.
Có lẽ là đã trải qua mấy lần phó bản, sớm quen với mọi thứ rồi cho nên sau khi thức dậy, Tô Điềm Điềm vẫn giống như trước đây không thấy có điều gì khác biệt cả, mặc dù là chính tay cô đâm Sơn Tùng thì cô cũng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực tâm lý nào hết.
Trong thang máy, lúc gặp được Sơn Tùng thì cô thậm chí còn không hề có chút áy náy nào, vẫn có thể tươi cười chào hỏi với anh ta.
- Tiền bối, chào buổi sáng.
Sơn Tùng im lặng nhìn chằm chằm vào cô một lúc, mãi đến khi không còn cách nào giả vờ không biết Tô Điềm Điềm được nữa thì hắn mới chậm chạp mở miệng.
- Chào buổi sáng.
Hôm nay Sơn Tùng mặc một chiếc áo thun cổ bẻ màu xanh đen, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn, thoạt nhìn trông vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Mái tóc thì tùy ý nhét ở bên trong chiếc mũ lưỡi chai, trên sống mũi cao thẳng có mang một cặp kính râm, môi mỏng khẽ nhếch khiến cho người ta nhìn không ra vui buồn.
Không biết có phải là do ảo giác của Tô Điềm Điềm hay không mà cô cảm thấy lúc anh nhìn cô dường như còn có chút gì đó rất không vui.
Tô Điềm Điềm vốn dĩ vẫn còn muốn kéo gần thêm một chút quan hệ với anh, nhưng ngẫm lại thì vẫn là nên thức thời mà ngậm miệng lại thôi.
Lúc này lại vừa có thêm những người khác chen vào thang máy, hai người liền bị ngăn cách ra, thật sự thì cũng không có cơ hội để nói chuyện với nhau. Vì thế cô liền dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không biết rằng ở trong góc thang máy đang có một người lặng lẽ nhìn xuyên qua chiếc kính râm rồi lặng lẽ đánh giá cô.
Thang máy đi thẳng một đường đến tầng mười bốn, Sơn Tùng là người ra ngoài trước, Tô Điềm Điềm thì sau khi để cho những người khác ra bớt rồi mới chậm rãi từ trong thang máy chui ra.
Trong miệng cô liên tục lẩm bẩm số phòng 1407, cô muốn bắt đầu tìm từ phía bên cạnh nhưng kết quả khi ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Sơn Tùng đang đứng ở trước cửa thang máy bên cạnh.
Hai tay anh bỏ vào trong túi quần, anh yên lặng đứng ở trước cửa thang máy, trên mặt còn đeo them một cái kính râm, thoạt nhìn trông có vẻ tùy ý nhưng lại không hề tùy tiện. Tuy rằng nói như vậy có chút thô, nhưng trong đầu Tô Điềm Điềm lúc này chỉ có lặp đi lặp lại một chữ: Ngầu.
Thấy cô đi ra, đối phương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khẽ gật đầu.
- Đi thôi.
- Cám ơn... Tô Điềm Điềm nháy mắt mấy cái, nhịn không được khẽ nhếch khóe môi, nhanh chóng đi theo.
Một chút không thoải mái lúc trước trong thang máy kia lập tức tan thành mây khói.
...
Bởi vì là chụp ảnh tạo hình nhân vật nên chỉ cần hoàn thành trong phòng chụp là được. Nơi chụp ảnh được xác định là bên trong cao ốc của MTP, Sơn Tùng với tư cách là sếp nên rõ ràng là đã quá quen thuộc rồi. Lúc mà hai người bọn họ đến, tổ quay phim vẫn còn đang ở trong phòng tiến hành nốt những công việc bố trí còn lại.
Trước khi vào cửa, Sơn Tùng liền gỡ kính râm xuống, lộ ra nụ cười chân thành, thoải mái.
- Chào buổi sáng, mọi người.
Anh ta vừa cười vừa đẩy cửa ra, ánh mắt cũng híp cả lại trông vô cùng rạng rỡ, nụ cười của anh giống như có một sức hút vô cùng lớn khiến cho những người bên trong phòng làm việc cũng không nhịn được mà tươi cười cùng anh chào hỏi.
- Buổi sáng tốt lành a.
- Sếp hôm nay đến sớm thật a!
- Tùng ca sao lại tới sớm như thế? Muốn cùng ăn chút gì đó không?
- Ồ? Tên nhóc nhà cậu sao hôm nay lại không có ngủ nướng nữa vậy?
Người nói những lời này chính là một chàng trai đeo kính cao ráo, hắn vỗn dĩ đang ngồi xổm ở dưới đất cầm chiếc ống kính lên kiểm tra, nghe thấy Sơn Tùng tiến vào thì lập tức ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Sơn Tùng lập tức nở nụ cười, không có ý tốt nói:
- Này, nói cái gì đó tên kia.
Người kia cười hề hề nói:
- Đương nhiên là nói thật a.
Sơn Tùng kéo dài một tiếng ồ, rồi bỗng nhiên nghiêm túc vuốt cằm nói:
- Ôi chao, mọi người xem cái trí nhớ của tôi này, đầu tuần hình như có phải là có người xin phép nghỉ không nhỉ? Hình như không có đúng không...
Người kia lập tức biến sắc, buông máy ảnh chạy tới, hành động khoa trương làm ra vẻ:
- Sếp ơi! Ông trời ơi...! Vừa nãy ngồi ở đó nên không có chú ý lắm, ngài hôm nay quả thật là đẹp trai siêu cấp vũ trụ luôn ý!
Hắn cố ý vứt ra cái nhìn chớp chớp:
- Một lúc nữa làm xong chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh phố phường nha!
Sơn Tùng không còn cau có nữa mà bật cười, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà đẩy gã ra.
- Chụp cái đầu cậu ý. Thật sự là khiến người ta thấy ghét mà.
-...
Nghe thấy lời này, Tô Điềm Điềm đi ở phía sau hắn nhịn không được kéo khóe miệng ra, miễn cưỡng bảo trì mỉm cười chào hỏi cùng với những người xung quanh.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị tránh đi thì bỗng nhiên Sơn
Tùng vỗ hai cái tay, rồi xoay người nắm lấy bả vai cô đẩy về phía trước.
- Mọi người chú ý một chút, nghe tôi nói đây.
Bình thường Sơn Tùng nói chuyện thì giọng nói có hơi trầm, nhưng lại vô cùng có trọng lượng. Anh mới chỉ kêu lên một tiếng thì hầu như tất cả mọi người đều dừng công việc đang làm rồi nhìn lại.
Tô Điềm Điềm bị người khác nhìn liền sững sờ, lập tức nhanh chóng lộ ra một cái nụ cười hoàn mỹ.
Ngay sau đó trên bờ vai đột nhiên nặng xuống, trong lòng Tô Điềm Điềm cũng không tự chủ được mà loạng choạng theo một chút. Còn chưa kịp nghĩ ngợi lung tung thì Sơn Tùng đã vô cùng tự nhiên mà đưa cánh tay ra khoác lên vai cô, cả người đều vô cùng quen thuộc dựa trên người cô, thoạt nhìn giống như là... anh em tốt vậy.
- Đây là Tô Điềm Điềm, cũng là diễn viên đóng vai nữ chính Tiểu Na sau khi lớn lên, hôm nay tôi đưa cô ấy tới đây để chụp tạo hình nhân vật, về sau mọi người đều là đồng nghiệp cả. Làm quen chút đi!
Sơn Tùng dẫn đầu mở lời, trong phòng lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay cùng tiếng chào hỏi, Tô Điềm Điềm tranh thủ thời gian cười cười cùng mọi người đáp lại. Nhìn nụ cười chân thành của bọn họ, nụ cười trên mặt cô cũng nhịn không được mà có thêm vài phần chân thành.
- Xin chào mọi người, tôi là Tô Điềm Điềm. Hôm nay làm phiền mọi người rồi.
- Ô ô… Hoan nghênh!
- Cảm ơn...
Trong lúc Sơn Tùng tùy ý dẫn cô đi giới thiệu xung quanh một chút, Tô Điềm Điềm đều lễ phép chào hỏi qua tất cả mọi người, ánh mắt còn khẽ liếc về phía cái "tên mặt dày" Sơn Tùng vẫn đang đặt tay lên vai cô kia, trong mắt liền có nhiều thêm vài phần cảm kích.
Anh vốn dĩ không cần phải làm việc này, nhưng anh lại vô cùng quan tâm mà chú ý tới nó.
Có cái loại quan hệ này thì địa vị của Tô Điềm Điềm ở cái văn phòng này trong lúc vô tình đã được nâng cao lên không ít, công việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- A, tôi có biết cô. Ngày thử vai đó tôi không có đi nhưng nghe nói nhân vật nữ chính là một cô gái vô cùng xinh đẹp lại biết khiêu vũ, hóa ra chính là cô à!
Lúc trước mấy vị giám khảo chọn vai đó đã cùng nhau họp bàn, thậm chí còn vô cùng tự nhiên đặt cho cô ấy một cái biệt danh nữa.
- Tô Tô đúng không? Tôi là VJ riêng của Tùng ca, gọi tôi là Khải được rồi. Làn da của Tô Tô cùng với dáng người đều rất tốt a, xem ra chúng ta lại có thể lười biếng không cần trang điểm rồi.
Sơn Tùng bất đắc dĩ nói:
- Có chừng mực chút đi.
Tô Điềm Điềm có chút kinh ngạc, lập tức nói đùa:
- Trước kia còn tưởng rằng phòng làm việc của MTP không cần trang điểm chỉ là nói đùa thôi, không ngờ thật sự lại như vậy a.
Nữ nhân viên trang điểm bên cạnh nghe vậy hừ một tiếng:
- Chỉ có một mình anh ta lười mà thôi.
Cô ta dừng một chút rồi bỗng nhiên lại thay đổi một khẩu khí khác nói:
- Nhưng mà nhan sắc của Tô Tô có lẽ thật sự rất phù hợp với nhiều kiểu trang điểm a, trong đầu tôi giờ không thể chờ được để đưa ra nhiều phương án khác nhau rồi!
- Thật… thật vậy à?
Tô Điềm Điềm lập tức cảm thấy rất áp lực.
- Yên tâm đi, có tôi ở đây, dù là anh ta lười biếng không trang điểm cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Khải không phục nói:
- Rõ ràng là lớn lên xinh đẹp thì không cần phải trang điểm? Cái đó có quan hệ gì với cô chứ?
- Quỷ lười khốn nạn.
- Hai người này tại sao lại cãi nhau rồi hả?
Sơn Tùng thấy thế liền hướng về phía Tô Điềm Điềm bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó cũng chỉ có thể hiểu ý mà cười cười.
Mọi người cứ cãi qua cãi lại như vậy trong lúc vô tình thì khoảng cách giữa cô và Sơn Tùng cũng được kéo gần lại chút ít.