Phùng Chiêu Chiêu nhìn thấy lập tức chạy tới, “Chị Thẩm Ca, chị không sao chứ, đi bệnh viện đi.” Cô ấy hoảng sợ nói.
Thẩm Ca chịu đựng cơn đau và cùng trợ lý đi đến bệnh viện ngay lập tức, Phùng Chiêu Chiêu định đi theo nhưng vì cô vẫn còn cảnh quay nên đã bị trợ lý ngăn lại.
Thẩm Ca vừa đến bệnh viện thì Giản Kỷ đã đến rồi.
Vừa nhìn thấy cô, Giản Kỷ vội vàng chạy đến.
“Có sao không, có đau hay không, chảy máu chắc sẽ rất đau.” Giản Kỷ lo lắng hỏi.
“Không sao, không chết được.”
“Nói cái gì vậy, phi phi phi.”
“Thẩm Ca, tới lượt cô.” Y tá bên cạnh gọi.
Thẩm Ca chạy vào phòng ngay lập tức, Giản Kỷ đi theo vào.
“Người nhà chờ ở bên ngoài.”
Nhưng lại bị đuổi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Ca xử lý xong, Giản Kỷ lập tức đi vào.
Bác sĩ dặn dò một hồi, Thẩm Ca ngồi trên giường bệnh rối rít cảm ơn chuẩn bị rời đi, ai ngờ cô vừa nhìn xuống đất đã bị Giản Kỷ bế lên.
“Em…Em đang làm gì vậy?” Thẩm Ca sững sờ.
“Chị bị thương mà, em sẽ bế chị đi.” Với vẻ mặt lo lắng.
Thẩm Ca cười khúc khích “Chị đau vai chứ không phải đau chân.”
“À đúng nhỉ.” Nhận ra sự ngốc nghếch của mình, Giản Kỷ nhanh chóng đặt Thẩm Ca xuống.
Giản Kỷ lên xe ngồi bên cạnh Thẩm Ca, khi xuống xe cậu vô thức đưa tay ra bảo vệ cô.
Thẩm Ca đều nhìn thấy tất cả.
Giản Kỷ theo đuôi Thẩm Ca về phòng.
“Chị ơi, chị cứ ngồi đây đừng cử động lung tung, em đi mua đồ ăn cho chị.” Thẩm Ca vừa ngồi xuống ghế sofa Giản Kỷ đã vội vàng rời đi.
“Bà chủ, đạo diễn gửi tin nhắn đến giải thích rằng là do sai lầm