"Ừm" Giọng điệu Giản Kỷ vẫn chưa vui cho lắm, nhưng cậu vẫn không quên dặn dò. "Chị nhớ phải ăn uống đầy đủ ngày ba bữa đó."
"Không phải em nói em biết nấu ăn à?"
"Dĩ nhiên em biết rồi, em nấu ăn cho chị được không?"
"Được, chị gửi địa chỉ nhà cho em, chờ em đến nấu ăn cho chị." Thẩm Ca có hơi mong đợi.
Sau khoảng một tiếng, Giản Kỷ đã đến, cả hai tay xách đầy đồ.
Trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng lớn.
Trong lúc Giản Kỷ khéo léo chuẩn bị thức ăn trong nhà bếp thì Thẩm Ca ngồi ngắm cậu.
"Lẩu xong rồi đây, đến ăn đi, em tự làm nước lẩu đó."
Giản Kỷ ngồi bên cạnh Thẩm Ca, thật ra lúc đầu cô thấy không quen, nhưng về sau cũng buộc phải quen.
Thẩm Ca: "Em có kế hoạch gì tiếp theo không?"
Giản Kỷ: "Nếu có kịch bản nào em thấy thích thì em sẽ nhận."
Thẩm Ca: "Ông chủ của em cho em làm vậy à?"
Hai người họ bình thường đều cùng nhau tám nhảm về nội dung của các bộ phim và chương trình truyền hình đã xem trong khách sạn, chưa từng nói đến vấn đề này.
Giản Kỷ: "Thật ra em là ông chủ đi?"
Thẩm Ca: "Em là ông chủ?"
Giản Kỷ: "Cũng không hẳn, chỉ là một nửa ông chủ thôi, ông chủ lớn là anh họ của em, em có đầu tư, vậy nên chắc là ông chủ nhỏ thôi."
Thẩm Ca: "Ông chủ nhỏ? Tiền ở đâu mà em đầu tư?"
Giản Kỷ: "Tiền lì xì người lớn tuổi cho từ nhỏ và một số học bổng với tiền thưởng các cuộc thi nữa." Giọng điệu hơi thể hiện sự khoe khoang.
Thẩm Ca: "Quào, nhiều vậy à." Dù đoán được số tiền ấy ở đâu ra nhưng nghe được giọng điệu của Giản Kỷ cô vẫn vờ tỏ ra kinh ngạc.
Giản Kỷ: " Còn chị? Tiếp theo chắc bề bộn nhiều việc lắm à?"
"Không đâu, trong khoảng thời gian ngắn chị sẽ nghỉ ngơi. Dù có bận rộn đi nữa chị cũng không vắng vẻ em đâu." Thẩm Ca sờ sờ đầu của cậu như một biểu hiện của sự an ủi.
Giản Kỷ để đôi đũa trong tay xuống, ôm Thẩm Ca, vùi đầu vào cổ cô, dùng đầu cọ cọ: "Vợ à."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ca nghe thấy Giản Kỷ gọi cô như vậy, trước đây đều gọi cô là chị nhưng bây giờ đã khác.
Thẩm Ca ôm cổ anh, nói bằng giọng điệu đáng yêu