"Cha chị là một người bị gia tộc trói buộc, mẹ chị cũng vậy, nhưng bọn họ đã nuôi dạy mẹ chị trở thành một người yêu tự do, vì vậy bà ấy không muốn phải chịu sự ràng buộc." Trong người Thẩm Ca có men say, cô ngồi dưới đất ngu ngơ nói.
"Nhưng mà cha lại yêu mẹ chị, chỉ là ông lại không biết cách yêu.
Ông ép buộc mẹ phải yêu ông, mẹ chị dĩ nhiên không đồng ý, dù sao thì mẹ cũng là một người yêu sự tự do.
Sau nhiều năm, mẹ chị có thai, cha bắt buộc mẹ phải sinh ra chị.
Trong kí ức thơ ấu chị chưa bao giờ thấy mẹ cười cả. Cuối cùng năm chị sáu tuổi, cha cũng buông tha cho mẹ. Mẹ chị không có chút lưu luyến nào cả, cũng không lấy bất cứ thứ gì.
Trước khi mẹ đi, bà dặn dò cha chị không được phép nhúng tay vào chuyện của chị, phải cho chị sự tự do.
Sau khi mẹ đi rồi, bà cũng không quay về nữa, chỉ có ngày lễ tết bà ấy mới gửi quà cho chị, nhưng tất cả đều bị cha chị lấy đi.
Chị vẫn nhớ lần đầu tiên mẹ gửi quà sau ngần ấy năm, cha chị đã ôm nó và khóc rất nhiều, không biết là ông hối hận vì đã để mẹ rời đi hay hối hận vì đã cưỡng ép mẹ.
Đó là lần đầu tiên chị nhìn thấy cha khóc nhiều như vậy.
Vài năm sau, mẹ cuối cùng cũng quay về, nhưng bà chỉ quay về vào ngày sinh nhật để tổ chức sinh nhật cho chị.
Sau này chị mới biết mẹ