Fight - Tokyo Revengers

Chương 2


trước sau


"Dịu dàng nết na ghê."
.
.
.
.
.

     Người ta thường bảo đẻ con gái thùy mị nết na, ừ thì đó là nói cho con người ta chứ không phải con Điệp. Chắc chắn.
2

    Con gái người ta gọi dạ bảo vâng, con bé này này mới ngày đầu đi học lại đã đấm gãy mũi con của hiệu trưởng cùng bè lũ cô hồn chúng nó. Nhất bạn Điệp luôn rồi.

     Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ông chú dần dần tỉnh dậy. Đôi mắt đã lâu không nhìn thấy bầu trời, có gì đó rất là chói loá và ồn ào.

     "Con gái? Con tỉnh rồi?."


     Tiếng của một người phụ nữ ở bên tai, bấy giờ ông chú mới nhận ra rằng sau khi chết ông đã bị kéo tới cái văn phòng nào đó có một con nghiện cafein tự xưng là thần. Con nhỏ đó bảo thằng cấp dưới của nó gạch nhầm tên nên gã mới chết và sau đó là bla bla cuối cùng thì gã nhập xác vào con nhỏ nhân vật phụ trong game otome do con gái cưng của gã phát hành...

     "Con ráng ăn để rồi mình xuất viện nhé."

    Bà cô kia là mẹ của con nhỏ, còn cái ông có tỏ ra bình tĩnh kia là cha của nhỏ đó. Gã hiểu rồi, theo như trong đống giấy tờ mà con nghiện cafein kia bảo thì nhỏ này cắt tay tự tử vì tình.

     Đồ ngu, đồ ăn hại, báo cha, báo mẹ, báo cả dòng họ.
9

     Người phụ nữ dịu dàng ôm lấy gã vuốt ve, đôi mắt rưng rưng khi nghe tin con gái mình tự tử trong phòng kín, bà đã tức tốc chạy tới bệnh viện ngay trong đêm để tìm con mình, ngay cả người bố cũng vậy, ông ấy dù là một con người hướng nội, ít nói, ít cảm xúc nhưng đối với con gái yêu của mình thì tình thương dạt dào như đại dương mênh mông.

     Tự dưng...gã thấy tủi. Cuộc đời của một quán quân MMA rất cô độc, gã vốn là một đứa trẻ mồ côi, cả tuổi thơ đầy bất hạnh sống trong nghèo khó, nhưng cơ duyên đã kéo gã lại với môn võ thuật hạng nặng, và tình yêu to lớn của cuộc đời gã đó là Jujitsu hay còn gọi là Nhu thuật, một môn võ của Brazil. Sau khi vô địch mùa 24, gã đã cầu hôn cô bạn gái của mình và cùng cô xây dựng mái ấm. Tình yêu đó không kéo dài khi người vợ yêu dấu đã qua đời vì tai nạn giao thông, để lại cho ông đứa con gái bé bỏng của mình.

     "Mình nhớ Bella quá đi mất...tầm giờ này thì con bé sẽ nấu bữa tối và chờ mình về."

     Cả phòng bệnh vắng tanh không có một ai, gã tựa người vào thành giường thở dài. Con nhỏ Điệp ngu ngốc này, tuổi thơ nó còn tốt hơn gã nhiều, vậy mà vì một thằng tuổi tí từ chối tình cảm đâm ra tự tử. Đúng là báo đời.

     "Nhóc đừng lo, ta đây sẽ đấm hết tất cả những đứa dám đụng vào nhóc."

     Nhưng trước hết thì phải

ra viện rồi mới biết được thằng lỏi con kia là thằng nào để còn gạ kèo solo.
7

     "Mừng con về nhà nhé, con gái yêu."

     "Dạ..." Điệp.

     "Giờ thì mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối, con lên phòng nghỉ ngơi đi rồi mẹ sẽ mang món con thích lên."


     "Con biết rồi..." Điệp.

     Cuối cùng thì hắn ta cũng đã trở về nhà, và chiến dịch đi làm trùm sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai khi gã đi học lại, mấy con ml, bố mày sẽ tẩn hết. Khà khà khà, này thì đếch sợ bố mẹ quay đầu vòng vòng đâu, bây giờ gã sẽ lên phòng và...
1

     "Mother fucker? What the...fuck?."

     Phòng của con báo đời kia...dán toàn ảnh của một đám con trai.

     Gã cũng phải quỳ lạy luôn vì số lượng ảnh dày chi chít cùng những dòng chữ trái tim ngọt ngào. Duma còn có nguyên cái bàn thờ mini nữa cơ???.
2

     "Dù là đang ở trong thân xác của mày nhưng hiện tại tao đang là trùm...thế nên bố sẽ dọn tất."

     Ảnh này, ảnh nữa, tùm lum đủ loại. Xé hết tấm này tới tấm kia, dọn luôn cái bàn thờ nhỏ xinh kia bữa, dọn hết. Gã dồn hết mọi thứ được xem là dư thừa trong căn phòng này và bỏ hết nó trong một cái bao rác khá là lớn.

     Căn phòng dần sạch sẽ hơn rồi...tiếp đó là...

     Poster MMA cực ngầu, tranh treo tường biểu tượng của võ đạo Jujitsu, và đâu đó tùm lum huy chương mà gã đã bảo con nhỏ thần nghiện cafein kia gửi cho mình. Gã còn nói nếu nó có bị hư hay trầy xước thì gã sẽ kẹp cổ nhỏ bằng đôi bàn tay cơ bắp cuồn cuộn.
1

     "Ủa? Sao con không ở trên phòng mà xuống đây?."

     "Dạ...con chỉ là muốn dọn lại phòng một chút thôi, đống rác này bỏ đâu mẹ?."

     "Cứ để đó đi rồi lát mẹ dọn cho."

     "Thôi!! Mẹ cứ để con làm cho."


     Chưa kịp mẹ nói câu tiếp gã liền cầm túi rác lớn đi ra ngoài vứt đi. Hiện tại trời tối om, chỉ có bóng đèn điện từ bên trên chiếu xuống, tự dưng gã thấy mình có chút cô độc quá...

     À không, gã thấy lũ cô hồn chứ cô độc cm gì. Mấy thằng loi choi lóc chóc rồ ga bốc đầu chạy như cô hồn đuổi trong con đường vắng người.

     Nhìn ngứa mắt quá...đi đấm người thôi nào.
8

     Gã nhớ ra rồi, cả đám loi choi đằng kia có mấy con nhỏ cậy ba má làm to, cậy quyền và có hay bắt nạt bé Điệp đây mà? Mày toang rồi con ạ, ra đường quen xem ngày thì bố cho mày xem ngày trong bệnh viện vài hôm nhá.

     Đeo khẩu trang và kéo áo lên kín mặt mày, gã bước vào con hẻm gần cửa hàng tiện lợi, lấy băng gạc băng đầy các đầu ngón tay lại...

     "Ê..."

     "Hửm? Đứa nào đây?."

     "Đứa nào à? À...cứ gọi tao là Cypher và tao là đứa sẽ tiễn bọn mày về trời!!!."
6

    


    

    



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện