"Chút rung động".
.
.
.
.
.
Gió biển.
Trời đêm lộng gió, thêm cả chút gì đó ngọt ngào tựa tình yêu lứa đôi. Khi ánh trăng trên cao chưa bị che khuất, nó tỏa sáng, minh chứng cho thứ tình cảm ngọt bùi này.
Môi từ từ nhích lại gần nhau, từng chút, từng chút một áp sát. Mitsuya có thể cảm nhận rõ được hơi thở của cô bé kia, lồng ngực thở đều nhẹ nhàng như thôi miên tâm trí của anh hãy mau mau hôn trọn đôi môi ấy.
Chỉ một chút nữa thôi.
Một chút xíu nữa là ta đã chạm môi nhau.
"Mày làm cái trò hề gì thế hả?". Điệp.
2
Không còn được bao nhiêu mm mà nàng đã vội tỉnh, không gian lúc này như ngưng động toàn bộ, chẳng còn gì khác ngoài gương mặt ngại ngùng đang đỏ dần lên của Mitsuya và nắm đấm từ xa đang vụt lại gần.
Thấy nàng ngủ định chạm môi một lát, ai ngờ nàng tỉnh vội quá thế là bị đấm cho vêu mồm.
"Ê, chết rồi hả?". Điệp.
Gì thế này, gã chỉ là mới chạm tay vào mặt có vài cái thôi mà, sao ngủm nhanh thế? Não liền nhảy lên vô số cách giải quyết và ngàn câu hỏi tại sao thằng ranh con này lại định hôn mình. Gã ôm đầu nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, nhưng khi ánh mắt nhìn ra ngoài khơi xa, gã nghĩ nếu như vứt xác ra biển chắc chẳng ai hay đâu nhỉ?.
Mà cách này tội lỗi quá nên gã quyết định sẽ vác xác thằng ranh này về nhà.
Nhà của gã mới đúng.
"Bạn trai con à?."
"Không ạ". Điệp.
"Nhìn mặt mày sáng sủa, đẹp trai thế kia mà ai đánh ác thế nhỉ?". Mẹ gã nhìn thằng ranh đó luôn miệng khen đẹp trai này nọ, còn tránh đứa nào đánh ác, chỉ biết nhắm vào mặt mà đánh.
1
Ừ thì mẹ của gã khen cũng có sai đâu? Nhìn Mitsuya nói chung cũng ưa nhìn với lại không có chỗ nào để chê cả, nhưng về cái chuyện lúc trước có tham gia bắt nạt Điệp thì gã ghim, mãi ghim.
Trời về đêm rồi lại sáng, khi ánh bình minh soi rọi vào khe cửa chiếu vào giường, Mitsuya bấy giờ mới tỉnh giấc. Đêm qua quả thật cứ như ác mộng của cậu, bị cô gái cậu từng nghĩ là hiền lành, đáng yêu, dịu dàng,... đánh cho bất tỉnh tại chỗ, cậu chỉ nhớ giây phút trước khi hai mắt đóng chặt vào nhau. Khi đó Điệp leo lên người cậu ngồi ngay trên bụng, tay túm cổ áo, tay đấm liên tục vào mặt, tiếp theo sau đó thì cậu không rõ nhưng trong lúc bất tỉnh cậu có cảm giác được ai đó bế lên đưa đi.
"Cháu tỉnh rồi à cậu bé?" Mãi suy nghĩ cậu chẳng hay một người phụ nữ trung niên mở cửa tiến nào. Bà ấy có nét mặt rất dịu dàng, nhưng đâu đó vẫn hiện rõ sự nghiêm túc của một người phụ nữ thành công.
"Dậy rồi thì lết xác ra đi thằng ranh, định chiếm giường của bố mày tới khi nào?". Giọng nói ấy chẳng ai khác ngoài Điệp, cô nàng côn đồ tối qua rủ cậu ra biển ngắm trăng thanh