Những câu lạc bộ thể thao điện tử hơi có chút lịch sử, đều sẽ có những bản sắc riêng.
Làm nghề thể thao điện tử, tuy rằng mới cũ thay đổi liên tục, nhưng các câu lạc bộ cứ như có ma thuật, qua bao đời tuyển thủ từ thế hệ này sang thế hệ khác, mỗi câu lạc bộ sẽ lắng đọng ra màu sắc riêng của mình.
Chẳng hạn như NSN, chính là never say never, mấy ngày trước trên sân thi đấu biết trở mình vô vọng, vẫn muốn đập nồi dìm thuyền sử dụng đấu pháp chính diện mình am hiểu nhất liều chết với mấy người Dư Thúy, thua thì thua, bọn tôi luôn không bao giờ sợ chiến.
Lại chẳng hạn như Saint, từ ông chủ nhân viên đến tuyển thủ đều là thánh nhân, thiện lương ôn nhu, toàn bộ nhân viên nguyện ý dốc hết toàn lực cho tuyển thủ của mình, cam tâm tình nguyện làm đội phối hợp cùng huấn luyện miễn phí cho các anh em chiến đội cùng khu thi đấu.
Tiếp đó là Free...Bản sắc riêng đặc biệt nhất...Đại khái chính là hãm hại lẫn nhau.
Cho dù bọn họ là đồng đội cùng nhau vượt qua núi đao biển lửa, cho dù bọn họ là tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Hai năm trước Dư Thúy có thể một phát đạp Thời Lạc vào phòng thi đại học, hai năm sau, Dư Thúy cũng có thể mặt không đỏ tim không đập lừa gạt Thời thần buồn ngủ đói bụng đến điên rồi.
Ăn cơm xong, Thời Lạc vẫn cảm thấy buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, Dư Thúy thu dọn hộp cơm rồi bảo Thời Lạc nằm lại lên giường, Thời Lạc nhăn mặt bò lên giường nằm, chôn mặt xuống gối Dư Thúy mơ màng ngủ.
Dư Thúy đem hộp cơm xuống lầu sau đó thay bộ quần áo khác, cũng ngồi xuống bên giường, Thời Lạc nắm chặt tay Dư Thúy, cau mày, "Sao lại lạnh như vậy...."
"Ngày hôm nay nhiệt độ giảm, trời lại mưa, trên lầu không sao, dưới lầu một rất lạnh." Dư Thúy gãi nhẹ cằm Thời Lạc, "Thời thần, mấy ngày rồi không xuống lầu hả?"
Thời Lạc giật giật, nhích vào bên trong giường, hàm hồ nói, "Lên, lên đây..."
Dư Thúy lên giường, Thời Lạc nhích lại gần người Dư Thúy, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Dư Thúy tiếp tục chơi điện thoại, Thời Lạc tiếp tục ngủ bù.
Một tiếng sau, Thời Lạc mở mắt ra.
Ăn no ngủ kỹ, Thời Lạc sở hữu bộ não thi toán 130 điểm chậm rãi ngồi dậy, híp mắt nói, "Dư Thúy, em cảm thấy logic của anh không đúng lắm."
Dư Thúy đang nhìn điện thoại cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng thở dài, "Thời thần, tuổi còn nhỏ, cần gì phải thông minh như vậy."
Thời Lạc giận dữ, "Em mẹ nó..."
"Anh đã theo dõi rồi, làm sao bây giờ? Nếu có thể chọn lại một lần, có lẽ anh sẽ theo dõi sớm hơn nữa." Dư Thúy ngẩng đầu nhìn Thời Lạc, nở nụ cười, "Tay anh xấu xa như thế, muốn làm sao để hả giận? Em nói đi."
Dư Thúy dựa vào gối tốt tính nói, "Đừng đụng vào mắt anh, đừng phế tay anh, còn lại tuỳ em, anh không né, mặt mày hốc hác cũng sẽ không nói với người khác là em đánh."
"Chậc..." Dư Thúy nhịn cười nói, "Đi đâu tìm được một bạn trai tốt như vậy? Chịu nhục, bị em gia bạo cũng kiên cường ngậm miệng không nói."
Thời Lạc sao có thể nỡ lòng động thủ với Dư Thúy, nhưng lại thật sự nuốt không trôi cơn giận này, Thời Lạc tức đến choáng váng đầu óc, nghiến răng nói chuyện không lưu loát lắm, "Anh, anh..."
Bản chất tra nam của Dư Thúy đều lộ hết ra, thấy Thời Lạc không cử động, hơi hơi nâng cằm, mắt mang theo ý cười, "Nếu không anh tự tát mình mấy cái nhé?"
Thời Lạc nhìn gương mặt đẹp trai không chịu được của Dư Thúy, cơn giận bay đi mất tiêu, cau mày nói, "Đừng nghịch, anh dám tự hại mình một cái thử xem..."
Dư Thúy cúi đầu nở nụ cười, "Đây là tự mình hại mình? Vậy làm sao bây giờ? Làm sao cho em hả giận đây?"
Dư Thúy lần thứ hai tốt tính kiến nghị, "Nếu không phạt anh tạo acc clone, mỗi ngày đều vào viết văn ngắn nhé? Sau đó em dùng tài khoản chính ngày ngày vào ấn like cho anh?"
Thời Lạc lúc này đã tỉnh táo, sao dễ bị lừa được nữa, Thời Lạc tức giận, "Thế chẳng phải là càng không nói được nữa? ! Chính anh đã thừa nhận anh yêu đương, acc clone còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa ai thèm like văn ngắn của anh? Ai biết anh sẽ sắp đặt em kiểu gì? !"
"Sắp đặt thì không đến nỗi, nhưng anh sẽ không khắc chế như em đâu." Dư Thúy nhìn Thời Lạc, giọng rất nhẹ, "Anh không để ý người khác nói gì, chắc chắn sẽ không che che giấu giấu như em, muốn viết gì thì viết, em lấy nước ấm cho anh cũng muốn viết, nửa đêm xuống mở điều hoà cho anh cũng muốn viết, em bị anh chòng ghẹo đến nỗi không nói nên lời, anh nói muốn em phối hợp cũng muốn viết, còn có..."
Thời Lạc dùng tay bịt miệng Dư Thúy.
Tiểu Thời thần dưới cơn xấu hổ giận dữ dùng sức hơi nhiều, Dư Thúy bị Thời Lạc che không thể thở được, mà vẫn không mảy may giãy dụa, ánh mắt dịu dàng nhìn Thời Lạc, cũng không nhúc nhích.
Thời Lạc bất đắc dĩ buông Dư Thúy ra, nhất thời không cẩn thận bị Dư Thúy kéo vào lồng ngực, nhét về trong chăn.
"Nếu không..." Dư Thúy hôn má Thời Lạc một cái, thấp giọng thầm thì, "Chờ lát nữa làm cái gì đó, em thừa dịp anh không chú ý, chụp lại mấy tấm ảnh khoả thân của anh đi?"
Tai Thời Lạc lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng quát, "Em chụp ảnh khoả thân của anh làm gì?"
"Khống chế anh." Dư Thúy ở bên tai Thời Lạc thấp giọng nói, "Không phải mọi người đều nói anh là tra nam, lo lắng anh sẽ có lỗi với em hay sao? Thời thần, rốt cuộc em còn muốn bị anh lừa mấy lần nữa mới thật sự có tâm phòng bị đây? Sớm giữ chút nhược điểm của anh có được không? Tương lai nếu anh có lỗi với em, em cầm ảnh của anh..."
"Ngậm miệng." Thời Lạc đánh gãy Dư Thúy, dừng lại không thể hiểu nổi nói, "Anh điên rồi hả? Tương lai nếu em thay lòng đổi dạ trước thì sao? Mẹ nó em mà muốn cầm mấy tấm ảnh này tống tiền anh à? Tài sản trăm triệu, không muốn? !"
Dư Thúy mỉm cười, "Lợi hại như vậy sao? Sai rồi...Anh vốn đã nợ em, nếu chia tay thật, em muốn gì anh cũng cho, anh tình nguyện."
"Phi!" Thời Lạc bị Dư Thúy vừa dỗ vừa chòng ghẹo đến ngọt cả lòng, không thể nhịn được nữa cắn một cái lên tay Dư Thúy, "Nói thêm câu nữa xem?"
Dư Thúy biết mình lỡ lời, vội bảo, "Buột miệng nói bậy, tại anh."
"Hơn nữa." Thời Lạc cau mày nói, "Ai lo lắng anh sẽ có