Ván đầu tiên Free dùng chiến thuật cực nhanh giành chiến thắng trong 17 phút, cho khán giả trong nước một liều thuốc an thần.
Phải thắng ba trong năm ván, ăn được ván đầu tiên thật ra cũng không được bao nhiêu ưu thế, mà thao tác của bốn người Free quá sức áp chế, nhịp điệu vô cùng nhanh, cưỡng chế ép ván game nửa tiếng xuống còn mười bảy phút, bình luận viên cũng theo không kịp thao tác của mấy người, về lại hậu đài, xương ngón tay của Thời Lạc với Thần Hoả nhói lên từng cơn.
Thần Hoả kéo tay chuyên gia phân tích dữ liệu đè lên ngực mình, nhe răng, "Nghe thử đi, tim tôi muốn nhảy ra ngoài rồi đó được không? Bây giờ tôi nghi ngờ lúc trước mấy người quyết định chiến thuật này là để chơi bọn tôi, mẹ nó phát bệnh tim rồi ai chịu trách nhiệm?!"
Chuyên gia phân tích dữ liệu cười không ngậm được mồm, "Bọn tôi cũng không ngờ các cậu thực chiến có thể thao tác tốt như vậy, lợi hại, vất vả rồi vất vả rồi."
"Ván cuối có muốn đổi chiến thuật hay không?" Lão Kiều hỏi Dư Thúy, "Hai người bọn họ quá mệt, cậu chỉ huy đầu óc cũng căng thẳng, luôn tiếp tục đánh như vậy, sợ các cậu không chịu được, có muốn chậm lại chút không?"
Dư Thúy hỏi xin nhân viên một miếng dán giữ nhiệt, cầm lấy hơi dùng sức xoa xoa, kéo tay Thời Lạc qua đặt lên khớp xương mu bàn tay Thời Lạc, lắc đầu, "Không cần."
Thời gian nghỉ giữa trận không bao nhiêu, xung quanh đều có người, còn phải thương lượng chiến thuật với tổ huấn luyện viên, căn bản không có thời gian kéo Thời Lạc đi tránh người khác nói cái gì, Dư Thúy xem tất cả mọi người trong phòng nghỉ, bao gồm cả nhân viên công tác ở sân đấu như không tồn tại, dùng miếng dán giữ ấm xoa hai tay Thời Lạc, "Có đau không?"
Thời Lạc gật đầu, "Hơi hơi...Có điều không ảnh hưởng tới phát huy ván tiếp theo, không thành vấn đề."
Tay Thần Hoả cũng đau, cường độ thao tác của Tay Đột Kích vốn lớn hơn những chức vụ khác, chơi chiến thuật này chính xác là xem hắn với Thời Lạc như trâu như ngựa mà dùng, Thần Hoả nghiến răng liếc mắt nhìn Dư Thúy, cố ý đổ thêm dầu vào lửa, "Đầu tiên không nói có đổi chiến thuật hay không, lại đi hỏi có đau hay không, nếu Thời Lạc nói đau lắm,
vậy cậu cũng đổi à?"
Người của tổ trọng tài tiến vào bảo Dư Thúy ký tên xác nhận đồng ý kết quả ván thi đấu đầu tiên, một tay Dư Thúy vẫn như trước nắm lấy tay Thời Lạc, tay kia cầm bút cắn mở nắp, nhanh chóng ký xuống ID của mình, nói, "Không đổi."
Thần Hoả nhận lấy miếng dán giữ nhiệt Puppy đưa cho mình đắp lên tay, chà chà, "Thời thần, nhìn xem cậu tìm được loại tuyệt thế tra nam thế nào đây này."
Thời Lạc ngước mắt đối diện với Dư Thúy, thấp giọng noí, "Tôi nhìn trúng tra nam...Không phải đã biết hết từ lâu rồi sao?"
"Hầy, hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân, Thời Lạc cũng đâu có tốt gì?" Puppy ngồi bên cạnh lành lạnh nói, "Đùa giỡn tình cảm của Dư Thúy...Ngủ với Dư Thúy...Lại không cho phép Dư Thúy công khai quan hệ của hai người, thật đó, các cậu thử đổi Whisper thành người bình thường xem, có phải Thời Lạc tra ngầm hay không?"
Biết tuyển thủ là đang điều hoà không khí sốt sắng, mấy nhân viên công tác bên cạnh nở nụ cười, chuyên gia phân tích dữ liệu vội vàng bàn giao vài vấn đề mấy người gặp phải ván vừa nãy và những vấn đề có thể sẽ gặp phải nếu ván sắp tới tiếp tục chơi chiến thuật này, từ đầu tới cuối Dư Thúy luôn nắm tay Thời Lạc.
Chu Hoả đứng bên ngoài, giành giật từng giây tận dụng mọi thứ báo cáo tình huống, "Vừa nãy tôi đi ngang qua phòng nghỉ của Thánh Kiếm, cả đám bày ra vẻ mặt Tư Mã! Vẻ hung hăng kiêu ngạo không còn nữa, nghe không hiểu tiếng Đức, dù sao chắc chắn là đang mắng người, mọi người không ngừng cố gắng."
(*Tư Mã [Sī mǎ] phát âm gần giống với Chết mẹ [Sǐ mā], là một câu chửi thề đó, cơ mà nếu tác giả ghi hẳn ra thì kiểu gì cũng bị khoá thành dấu ***, ngoài ra cũng giống như mấy từ chửi thề của Việt Nam mình nói lớ đi ấy, giảm nhẹ tính thô tục mà nghe còn buồn cười hơn nhiều.)
"Trước tiên đừng lơ là đừng khinh địch." Lão Kiều sợ bị tác dụng ngược, tận lực căng chặt vẻ mặt, "Sắp tới ván kế tiếp, bọn họ cũng không ăn chay, vừa rồi hoàn toàn là bị chúng ta đánh cho ngây ngốc, ván sau các cậu phải gặp chiêu nào phá chiêu đó, Dư Thúy, bây giờ áp lực dồn về phía cậu, chiến thuật giành giật từng giây, rút lui sớm thì thiệt thòi mà rút lui muộn lại thất bại nửa chừng, sống hay chết tất cả là ở cậu..."
Lão Kiều dừng lại, "Hết cách rồi, việc này chỉ có thể để người chưa từng phạm sai lầm đến làm, Dư thần...Sống hay chết tất cả đều dựa vào cậu, gánh vác được chứ?"
Dư Thúy gật đầu, "Không cần làm phụ đạo tâm lý cho tôi, nói với Thần Hoả vấn đề vừa nãy đi."
Lúc gần kết thúc ván vừa nãy Thần Hoả có một sai lầm nhỏ, lão Kiều gật đầu, vội vã quay ra nhấn mạnh vấn đề di chuyển Thần Hoả luôn phạm phải.
Dư Thúy hít sâu, hai tay khép lại trên tay Thời Lạc, xoa xoa.
Trọng tài nhắc nhở sắp bắt đầu ván thứ hai, mọi người gật đầu, uống một ngụm nước cuối cùng xong dồn đập đi ra ngoài, không ai để ý đến ai, chỉ có lão Kiều đi cuối cùng chú ý thấy Dư Thúy cúi đầu hôn lên tay Thời Lạc, thuận theo đó buông Thời Lạc ra.
Thẳng nam như lão Kiều, nhìn bóng lưng Dư Thúy với Thời Lạc, trong lòng cũng tự dưng thấy hơi chua.
Không phải Dư tra nam không đau lòng.
Đó là Thời Lạc của hắn, cả một ván game, hai tay Thời Lạc vì sử dụng quá độ còn đang phát run, hắn sao có khả năng không đau lòng?
Chu Hoả quay đầu lại nhìn lão Kiều, thuận theo ánh mắt lão Kiều nhìn qua___
Mu bàn tay trắng nõn của Thời Lạc bị miếng dán giữ ấm làm nóng lên mấy vệt ửng đỏ, lại nhìn kỹ hơn một chút...Bàn tay phải của Dư Thúy cũng bị nóng đỏ lên như thế.
Lão Kiều lơ đãng đối diện với Chu Hoả, tự mình ngượng ngùng nở nụ cười, giọng điệu không tự nhiên lắm lắc đầu một cái nói, "Đây tính là gì, có thể đau thế nào được? Cũng không phải ngày nào cũng mệt như vậy..."
Nói thì nói thế, sắc mặt lão Kiều vẫn trầm hơn vừa nãy, khoé miệng không tự nhiên hơi co quắp.
Không biết có phải bị bảng đèn ngợp trời trước lúc thi đấu làm cảm động hay không, lão Kiều cũng nhạy cảm hơn xưa một chút.
Lão