Ngày hôm sau Quý Nham Hàn lại bay về Thượng Hảiải, một mình Dư Thuý theo Thời Lạc tiếp tục ngày thi thứ hai, cũng tràn đầy phấn khởi mở phát sóng trực tiếp cả ngày.
Đã thi một ngày, trạng thái Thời Lạc từ từ ổn định, không tiếp tục làm ra hành vi mạnh mẽ chống đối nữa, lúc bị Dư Thuý yêu cầu chào hỏi fan trong phòng trực tiếp, Thời Lạc thậm chí còn miễn cưỡng kéo khoé miệng, phun ra một nụ cười qua loa hung ác dữ tợn.
Chờ Thời Lạc thi xong môn tiếng anh cuối cùng từ phòng thi đi ra, Dư Thuý muốn dẫn Thời Lạc đi ăn cơm tối, ý định của Dư Thuý là để Thời Lạc nghỉ ngơi một ngày, hôm sau hai người lại về Thượng Hải, không nghĩ tới Thời Lạc vừa ra khỏi phòng thi đã thúc giục, "Gọi điện thoại cho khách sạn, chúng ta trả phòng, đi thẳng đến sân bay, về căn cứ nhanh lên."
Dư Thuý không hiểu, "Có chuyện gì vậy?"
Thời Lạc lòng như lửa đốt, "Tôi đã hai ngày không chạm vào tài khoản! Xếp hạng của tôi không chừng đã rớt khỏi năm mươi vị trí đầu rồi! ! !"
Dư Thuý: "..."
Dư Thuý nhìn mà than thở, "Lạc Lạc, một người dự bị, cống hiến hết mình cho sự nghiệp đến mức độ của cậu tôi thật sự nhìn thấy lần đầu, ý chí chiến đấu dâng trào khiến tôi thấy cậu giống như đang có ý định soán vị trí chơi chính của tôi vậy đó."
Thời Lạc hối thúc không ngừng, "Không nói giỡn anh, nhanh lên, đi về đi về."
Dư Thuý đành phải gật đầu, gửi nhờ xe chỗ nhân viên công tác ở gần đây của Quý Nham Hàn, mình với Thời Lạc quyết định đi máy bay về Thượng Hải.
Hai người đi thẳng ra sân bay, ở sân bay tuỳ tiện ăn vài thứ rồi đi đăng ký, một đường không nói gì, lúc máy bay sắp hạ cánh Thời Lạc rốt cục không kiềm chế được, kéo bịt mắt xuống, do dự nói, "Anh...Anh không hỏi tôi có thi được hay không?"
Dư Thuý không mở mắt, thấp giọng hỏi ngược lại, "Có thể hỏi?"
Hai ngày, Dư Thuý chưa bao giờ hỏi mấy câu tương tự như bài thi có khó không có thi được hay không, Thời Lạc cực kì muốn khoe lại không có không gian phát huy, sắp nghẹn chết đến nơi rồi, Thời Lạc giả vờ nhẹ như mây gió, thận trọng nói, "Có thể hỏi."
Dư Thuý mở mắt ra, suy nghĩ một chút hỏi, "Toán...Có khó không?"
Thời Lạc dùng hết sức để mình biểu hiện ra hờ hững một chút, lắc đầu, "Không khó."
Dư Thuý gật đầu, yên tâm, "Đề không khó là được rồi."
Lông mày Thời Lạc nhăn lại, một lát sau không dễ chịu sửa lại, "...Là đối với tôi, không khó."
Trọng điểm của Thời Lạc đặt ở ba chữ "đối với tôi".
Dư Thuý ngước mắt nhìn về phía Thời Lạc, khoé miệng hơi cong lên, sau đó rốt cục không nhịn được phì một tiếng bật cười.
Mặt Thời Lạc nghẹn đỏ, "Cười cái gì..."
Dư Thuý nỗ lực nhịn cười, "Có thể thi được bao nhiêu điểm?"
Thời Lạc tận lực giữ vững thận trọng, "Chắc là trên dưới 130."
"Trâu bò."
Dư Thuý hỏi lần lượt từng môn, Thời Lạc tìm từ ngữ uyển chuyển thổi phồng mình một phen, mặt nhỏ vui vẻ đến đỏ bừng.
"Ôi..." Dư Thuý ngồi thẳng người, "Thi tốt như vậy, cậu chắc chắn không sợ xét điểm đúng không? Quay về mở phát sóng trực tiếp xét điểm thành tích thế nào?"
Thời Lạc không chút nghĩ ngợi, "Tôi không làm, quá ngu."
Không chờ Dư Thuý nói chuyện, Thời Lạc lại nói: "Trừ khi anh để Thần Hoả mở phát sóng trực tiếp làm bài thi toán số quốc gia năm nay."
Dư Thuý đành phải coi như thôi, "Giết cậu ta luôn đi, đưa sách toán của cậu cho cậu ta, nói đây là sách lí cậu ta cũng tin."
Máy bay vững vàng hạ cánh, hai người đón xe trở về căn cứ.
Về đến căn cứ, Dư Thuý không còn là đội trưởng của một mình Thời Lạc nữa.
Từ ngày về căn cứ, Thời Lạc gần như không thấy được mặt Dư Thuý.
Trận đua ngựa vòng loại bắt đầu, Dư Thuý bắt buộc phải dành được quán quân, không lãng phí thời gian nữa, mỗi ngày bỏ thêm tận hai tiếng huấn luyện, cả ngày ngâm mình trong phòng huấn luyện, người dự bị Thời Lạc không có trận huấn luyện nào có thể đánh, cũng lười đến phòng huấn luyện nhìn bốn đồng đội người ta ăn ý, chỉ vùi mình trong ký túc xá chuyên tâm tăng điểm trên server trong nước.
Thời Lạc cho tới này đều vô cùng hài lòng với xếp hạng trong nước của mình, khi chưa trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp Thời Lạc đã đạp lên rất nhiều tuyển thủ nhà nghề khác, bây giờ được chiến đội chuyên nghiệp huấn luyện, trình độ ổn định hơn, lúc phát huy tốt, ngẫu nhiên còn có thể vọt vào bốn mươi vị trí đầu.
Đối với một Trị Liệu Sư mà nói, cái này gần như là mức thành tích cao nhất.
Đương nhiên, không bao gồm Dư Thuý.
Thời Lạc mở ra xếp hạng trong nước, nhìn Whisper luôn vững vàng đứng đầu, thật lâu không nói gì.
Thế nào gọi là đỉnh cao chuyên nghiệp? Chính là Dư Thuý.
Đáng sợ nhất là số liệu cụ thể của Dư Thuý, Thời Lạc mở ra liếc mắt nhìn KDA*, một Trị Liệu Sư, vậy mà mỗi trận đều đánh chết tận 3.2.
Có nghĩa là trung bình mỗi trận hắn đều lấy được 3.2 đầu người.
(*KDA: là viết tắt của Kill-Death-Assist, nghĩa tiếng Việt là Giết-Chết-Hỗ trợ, chỉ số KDA là chỉ số đánh giá số mạng giết được, chết bao nhiêu mạng và hỗ trợ bao nhiêu mạng.)
Con số này đáng sợ thế nào cơ chứ, Thần Hoả xếp hạng 27 server trong nước, thân là Tay Đột Kích, số lần đánh chết mỗi trận cũng chỉ 6.8.
Điều quan trọng ở đây, Thần Hoả là Tay Đột Kích, nhiều hơn Dư Thuý một cây súng hạng nặng, mà bên người Trị Liệu Sư của Dư Thuý chỉ có một cây súng lục và một con dao găm quân dụng.
Dư Thuý vì tận lực để lại tài nguyên chung cho đồng đội, rất ít khi sử dụng súng lục, thường xuyên sử dụng vũ khí lạnh là dao găm không tiêu hao một chút tài nguyên nào.
FOG khác với những game vừa chiến đấu vừa thu được tài nguyên chiến lợi, những game khác phần lớn đều là tấn công kẻ địch, đánh chiếm bản đồ thu tài nguyên. FOG lại hoàn toàn trái ngược, tổng cộng có 10 ngàn kinh tế sẽ chia thẳng cho người chơi.
10 ngàn kinh tế ban đầu, Tay Bắn Tỉa một ngàn, Trị Liệu Sư một ngàn, hai Tay Đột Kích mỗi người hai ngàn, còn lại bốn ngàn kinh tế chung toàn đội cùng dùng.
Đương nhiên, kinh tế chung không thể tuỳ tiện dùng, Tay Đột Kích và Tay Bắn Tỉa sau khi lấy được đầu người mới có thể thăng cấp trang bị phải dùng kinh tế chung, Trị Liệu Sư phải lấy được điểm phụ trợ hoặc giết người mới có thể thăng cấp trang bị cũng phải sử dụng kinh tế chung.
Bất kể là kinh tế riêng hay thông qua giết địch tiêu hao kinh tế chung, tổng cộng cũng chỉ có 10 ngàn, không thể nhiều hơn, cũng không có bất cứ con đường nào khác thu được.
Dùng hết sẽ không còn.
Cho nên người chơi rất để ý đến việc sử dụng kinh tế, một khi xuất hiện tình huống sử dụng quá mức lãng phí, chưa thể giải quyết đối thủ đã tiêu hao hết toàn bộ kinh tế trong đội, game sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Súng ống trong tay đều biến thành củi đốt lửa, không có kinh tế mua đạn, thăng cấp súng còn có ích lợi gì?