Chu Hoả làm quản lý, năng lực chuyên nghiệp đương nhiên hơn mấy người lão Kiều, Chu Hoả vác búa kéo bộ phận truyền thông ra làm sáng tỏ, có kết cấu có trật tự, công tác chuẩn bị trong nháy mắt đều đâu vào đấy.
Giống như mấy người lão Kiều, Chu Hoả cũng đã có ý muốn lôi chuyện năm đó ra xả từ lâu, cho nên trận chiến giờ phút này không phải chưa có chuẩn bị, có đoạn video giám sát này, tất cả đều dễ dàng hơn, tảng đá lớn trong lòng Chu Hoả rơi xuống mới liếc mắt nhìn hai người trong hành lang, "À...Các cậu vừa nãy đang nói chuyện gì? Tuy rằng tôi thật sự không muốn quấy rầy hai người các cậu, nhưng mà Dư Thuý...Có phải cậu để điện thoại trong phòng họp không? Vừa nãy ba mẹ cậu gọi cho cậu hai cuộc mà cậu không nhấc máy, đã gọi qua Thần Hoả rồi."
Dư Thuý xoay người đi vào phòng họp.
"Evil." Chu Hoả nhìn Thời Lạc, "Cậu...Đêm nay ở tạm đây được không? Phòng cậu dù sao cũng sửa sang lại rồi, mà còn hơi trống một tí, một số đồ dùng cơ bản vẫn chưa chuẩn bị, nếu cậu thấy không sao thì đêm nay ở lại đây đi?"
Thời Lạc nói, "Đồ của tôi còn ở IAC, vốn..."
"Vốn nên ở đây, chỉ là giờ bây giờ cái gì cũng rối tung cả lên, tài xế cũng về nhà rồi, nếu không..." Chu Hoả đề nghị, "Tôi lái xe đưa cậu về? Xe của tôi cũng không nhỏ, chắc chắn chứa đủ đồ."
Thời Lạc theo bản năng nhìn về phía phòng họp, Chu Hoả nở nụ cười, "Đương nhiên, cậu muốn chờ Dư Thuý cũng được, chỉ là sợ cậu ấy gọi điện thoại cho ba mẹ không xong nhanh được, chắc ba mẹ cậu ấy cũng đã nghe tin, nhất định đang đau lòng con trai, không biết muốn nói đến bao giờ."
Thời Lạc buồn bực nói, "Vậy làm phiền anh."
"Cái này có gì đâu, chúng ta đi." Chu Hoả vừa đi vừa nói, "Cậu từ sau khi trưởng thành còn chưa thi bằng lái xe phải không? Năm nay khi nào có thời gian thì mời cho cậu một người huấn luyện..."
Chu Hoả tự lái xe, Thời Lạc ngồi ở ghế lái phụ, trong chốc lát không nói lời nào.
Sau khi chạy khỏi tiểu khu, Chu Hoả tắt nhạc trong xe đi, "Đường không gần, nếu cậu buồn ngủ thì ngủ một lát đi, không buồn ngủ thì tôi với cậu nói chuyện phiếm."
Thời Lạc lắc đầu, "Anh không cần để ý đến tôi, nên gọi điện thoại thì gọi điện thoại, nên làm cái gì thì làm cái nấy."
"Cậu nói chuyện của Dư Thuý? Cái đó yên tâm." Chu Hoả thở phào nhẹ nhõm, "Dư Thuý xài nhiều tiền như vậy để thuê tôi làm quản lý, đương nhiên là có lý do, tôi nhất định sẽ giải quyết mấy vấn đề này cho các cậu, tính chuyên nghiệp này vẫn phải có, càng khỏi phải nói chính tôi cũng muốn đập Quý Nham Hàn từ lâu, yên tâm đi."
Thời Lạc cau mày, "Vậy thì tốt, mà anh tán gẫu với tôi cái gì?"
Thân là thiên tài kinh doanh, Chu Hoả đương nhiên sẽ không để lọt bất cứ chi tiết nhỏ nào có khả năng thu lợi cho chiến đội, vừa nãy hắn đã xem video giám sát, cũng chú ý tới lời Quý Nham Hàn nói, chuyện lớn nhất bây giờ có chút manh mối, Chu Hoả muốn thăm dò tâm tư Thời Lạc một chút.
"Cũng không có gì, chỉ là lo lắng mâu thuẫn giữa cậu với Dư Thuý không thể giải được, cản trở tương lai chiến đội phát triển." Chu Hoả lái xe rất vững vàng, lời nói cũng nhẹ nhàng, "Cậu với Dư Thuý vẫn luôn lúng ta lúng túng, sẽ không ảnh hưởng tới thi đấu sau này chứ?"
Giọng Thời Lạc cứng ngắc. "Sẽ không."
"Tốt nhất là vậy." Chu Hoả hiểu hai người còn chưa hoàn toàn làm hoà, không tiếp tục nói xui xẻo nữa, nói, "Đúng rồi, tôi nghe nói cậu không có bạn gái, đúng không?"
Thời Lạc nghiêng đầu nhìn Chu Hoả, "Không có, có gì không?"
"Không có gì, không có thì tốt, có bạn gái dễ bị phân tâm." Chu Hoà tiện đà hỏi tiếp, "Là chơi chuyên nghiệp không có thời gian tìm, hay là từ trước đã không có?"
Tâm tư Thời Lạc căn bản không đặt ở đây, "Vẫn luôn không có."
"Vẫn luôn không có, vẫn luôn không có..." Chu Hoả tự lẩm bẩm hai câu, "Vậy cậu có thích ai không?"
Thời Lạc nhìn trên dưới Chu Hoả, thiếu điều nói thẳng: Hai ta quen thuộc nhau đến vậy sao, trong tình huống này tán gẫu chuyện này thích hợp sao?
Chu Hoả cười cười: "Tán gẫu, tuỳ tiện tâm sự, chỉ là tò mò vậy thôi."
Thời Lạc dựa ra sau, "Không biết."
"Không biết là thế nào." Chu Hoả nói, "Chừng mười ba mười bốn tuổi thì đã ý thức được cái này, chưa động tâm với ai?"
Thời Lạc lạnh lùng nói, "Lúc mười ba mười bốn tuổi tôi cả ngày suy nghĩ bỏ nhà trốn đi kiểu gì, thật sự không còn tâm tư nghĩ đến cái đó."
Chu Hoả cũng từng nghe nói đến chuyện trong nhà của Thời Lạc, tự biết mình nhỡ miệng, quay lại hỏi, "Vậy sau khi rời nhà thì sao? Sau đi bắt đầu chơi chuyên nghiệp thì sao?"
Thời Lạc híp mắt, "Anh muốn hỏi tôi có thích Dư Thuý hay không?"
Chu Hoả sặc một cái.
Thời Lạc đề phòng nhìn Chu Hoả, "Lúc trước anh bảo tôi cùng phát sóng trực tiếp với anh ta, không phải để hai người bọn tôi xoa dịu quan hệ cho các fan từ từ chấp nhận, anh còn muốn dùng quan hệ của hai tôi kinh doanh, giống như trước đó anh từng làm với đội trưởng Cố và Ngoã Ngoã, đúng không?"
Chu Hoả cười gượng, "Evil, người trưởng thành nói chuyện phiếm sẽ không dứt khoát như thế, cậu thông minh quá rồi."
Thời Lạc lạnh lùng nói, "Tôi không phải là Ngoã Ngoã, đừng chơi kiểu này với tôi, sau này có chuyện cứ nói thẳng."
"Được rồi." Chu Hoả vừa lái xe vừa nói, "Tôi không hiểu lắm, cái này có gì phải mâu thuẫn đâu? Cậu nhìn thẳng nam cứng nhắc đội trưởng Cố này cũng rất phối hợp mà, lúc trước tôi đã sắp xếp rồi, chỉ cần hai cậu phát sóng trực tiếp xếp đội đôi là được, hiệu quả cực kì tốt, giá trị truyền thông của Ngoã Ngoã trong nháy mắt tăng lên mấy lần, làm cho công tác của tôi cũng dễ hơn rất nhiều, cậu ta được fan NSN tiếp nhận, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, trạng thái tốt, thi đấu cũng phát huy tốt hơn, càng ổn định càng tự tin hơn."
"Vậy anh yên tâm, tôi với Ngoã Ngoã không giống nhau, dù cho như nước với lửa cùng đồng đội, khi thi đấu vẫn có thể vô cùng tự tin vô cùng ổn định." Thời Lạc bình tĩnh nói, "Dư Thuý cũng có thể."
Thời Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chuyện này sau khi làm sáng tỏ, bình phun chắc chắn giảm đi rất nhiều, cái khác...Có thành tích rồi, tất cả tự nhiên đều ngậm miệng thôi."
"Lời này thì đúng, nhưng mà các cậu không dễ bị ảnh hưởng, vậy tại sao không chịu nghe theo sắp xếp của tôi, phối hợp với tôi một chút?" Chu Hoả không muốn bỏ lỡ cơ hội vừa nắm được này đi, "Dù sao hai cậu đều không để ý người khác nói thế nào mà."
Thời Lạc kéo mũ bóng chày xuống, vuốt vuốt tóc mới đội lên lần nữa, "Người khác không ảnh hưởng được tôi, mà tôi sẽ ảnh hưởng chính mình."
Chu Hoả nhíu mày, "Không...Nghe không hiểu."
Thời Lạc nhìn ngoài cửa sổ, không giải thích.
Thời Lạc chỉ là tuyển thủ, không phải streamer, càng không phải là diễn viên, có vài thứ, diễn nhiều sẽ không ra được.
Chu Hoả tự mình suy nghĩ một lúc lâu, thoáng nghĩ ra một ít ý tứ, cẩn thận hỏi, "Vậy cậu...Vốn có chút tâm tư với Dư Thuý phải không? Hai năm trước lúc còn chưa ồn ào sứt mẻ."
Thời Lạc không trả lời.
Chu Hoả thở dài, khối đá Thời Lạc này quá khó gặm, thảo nào hai năm trước Dư Thuý không nắm được.
Đêm thăm thẳm xe trên đường rất ít, tất cả đều vắng lặng, qua một lúc lâu, lâu đến mức Chu Hoả cho rằng Thời Lạc đã ngủ rồi, Thời Lạc mở balo mình ra lấy tai nghe, "Đối với Dư Thuý...Tôi không biết."
Chu Hoả mờ mịt, "Cái này có gì mà không biết? !"
"Lúc đó không hiểu." Thời Lạc đeo tai nghe lên, giọng khàn khàn, "Không biết đó là gì, sau này...Càng không muốn nghĩ."
"Cho nên không biết."
Thời Lạc nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Chu Hoả ngạc nhiên, nhanh chóng nhớ lại, đúng thật lúc trước Thời Lạc ngốc ở FS quá lâu.
FS khi đó đang chuẩn bị thi đấu playoffs, thời gian tiếp xúc với Dư Thuý sợ là đã ít lại còn ít hơn.
Vẫn còn đang ở độ tuổi mười bảy ngơ ngơ ngác ngác chết người nhất.
Tuổi quá trẻ, thời gian cho lại quá ngắn.
Mấy suy nghĩ lẫn lộn của Chu Hoả bay đi hơn nửa, đêm nay là lần đầu tiên thật tình căm ghét Quý Nham Hàn.
Nếu không phải cái tên dở hơi này năm đó gây chuyện, giới thể thao điện tử sợ là đã có một đôi sao Song Tử trời đất tạo nên.
Chính là kiểu thanh mai trúc mã kia.
Chu Hoả nghiến răng, "Thiếu đạo đức..."
Qua nửa tiếng, hai người cuối cùng đã tới căn cứ IAC, thi đấu điện tử không có giấc ngủ, căn cứ IAC đèn đuốc sáng trưng, Chu Hoả nói, "Nếu cậu không nhiều đồ thì tự mình đi lấy được không? Cái này...Thật ngại quá, hồi đó tôi với Triệu Phong từng mâu thuẫn cãi nhau, không muốn gặp cậu ta lắm."
Thời Lạc bỏ tai nghe bước xuống xe, "Không nhiều."
Chu Hoả nhìn theo Thời Lạc đi vào căn cứ IAC, vội vàng cầm điện thoại lên.
Đúng thật trước đây Chu Hoả với Triệu Phong có mâu thuẫn, nhưng mà hai người đều là kẻ già đời gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp nhau vẫn có thể vui vẻ trò chuyện, căn bản không có gì là không thể gặp.
Chu Hoả nhanh chóng gọi cho Dư Thuý, bên kia mới ban đầu còn đang máy bận, Chu Hoả sốt ruột, lại gọi thêm mấy lần, khoảng 5 phút sau, điện thoại cuối cùng cũng thông.
"Dư Thuý, tôi lần này đơn thuần là vì cậu." Chu Hoả nhìn hướng cửa căn cứ IAC ngoài xe, nhanh chóng nói, "Mới vừa nói chuyện với Thời Lạc vài câu, ngày hôm nay cậu ấy chắc cũng chịu nhiều kích thích, nên mới thấy cảnh thương tình, nói thêm mấy câu với tôi."
Chu Hoả nói, "Tôi hỏi cậu ấy có từng thích cậu hay không."
Đầu điện thoại bên kia, Dư Thuý khựng lại một lát, "Em ấy nói..."
"Cậu ấy nói không biết."
Chu Hoả tận lực nhớ lại, sợ mình nói sót một chữ, "Cậu ấy nói, lúc đó không hiểu, không biết đó là gì, sau này lại không muốn nghĩ."
Đầu điện thoại bên kia càng yên tĩnh hơn.
Chu Hoả nói rất nhanh, "Tuy rằng cậu ấy nói không biết, nhưng mà đây không phải là tin xấu, cậu ấy lúc đó quá nhỏ, chưa từng thích ai, lại đi ra từ trong gia đình có hoàn cảnh như vậy, thật sự rất bình thường, mà chuyện này nói lên được, lúc đó có thể chỉ kém có một bước nữa mà thôi!"
Chu Hoả không nhịn được lại mắng một câu, "Tên rác rưởi Quý Nham Hàn này, năm đó nếu hai cậu ở trong tay tôi, có khi bây giờ cũng lãnh giấy kết hôn luôn rồi, má nó."
"Ài, cậu đừng bị ảnh hưởng cảm xúc, không phải tôi cố ý nói tiếc nuối trước đây trát vào tim cậu đâu." Chu Hoả nghiến răng nghiến lợi, "Làm lỡ hai năm, cũng không biết Thời Lạc có thể thật sự bỏ qua được hay không, cậu...Nghĩ thế nào? Muốn xem là kỷ niệm thời niên thiếu, không nhắc lại, hay là...Thử lại lần nữa?"
Ở bên kia điện thoại, Dư Thuý thấp giọng nói, "...Sao có thể không thử."
Chu Hoả khó chịu trong lòng, "Má nó, cái này là chuyện gì cơ chứ."
"Có điều cũng là tin tốt, không chừng vẫn kịp." Thời Lạc từ cửa lớn căn cứ đi ra, Chu Hoả vội vàng nói, "Tôi cúp trước, cậu ấy xuống."
Chu Hoả điều chỉnh tốt cảm xúc, xuống xe cầm vali hành lý cho Thời Lạc.
Trên đường trở về căn cứ Free, Thời Lạc ngủ thật, Chu Hoả thì thấp giọng gọi điện thoại liên tục cho bộ phận hoạt động.
Sau khi Quý Nham Hàn xoá đi mấy bài đăng, weibo của hắn bị vô số người vào nổ tung, mà một câu Quý Nham Hàn cũng không trả lời, mấy người mắng chửi Dư Thuý nhiều năm còn nghi ngờ Dư