Lão Kiều nóng lòng ghi lại tất cả những vấn đề bại lộ vừa nãy ra, không có thời gian nói nhiều, thúc giục: "Nhanh lên, chính các cậu tự nói vấn đề của mình trước."
Puppy hoạt động cổ tay một chút: "Tôi nằm ở phía sau nhìn ra rõ nhất, tôi nói trước. Mới vừa rồi tôi hoàn toàn bị Tay Bắn Tỉa bên đối diện áp chế, tất cả những người chơi bắn tỉa đều là nhân vật bắn lén, mà hiển nhiên đối diện âm hiểm hơn tôi, tên đó luôn có thể phát hiện vị trí của tôi, tôi lại luôn lạc mất vị trí của tên đó, cũng hầu như lạc mất vị trí của mấy người đối diện, vấn đề của tôi."
Thần Hoả ghét nhất tự nhận xét lại, hơi buồn bực nói: "Tôi còn chưa ra khỏi nhịp điệu đánh với Dã Ngưu, đánh quá lơ là. Tôi vốn dễ sai lầm, trong một trận cực hạn thế này có bất cứ một sai lầm nào ở giai đoạn đầu đều có thể trở thành mầm hoạ, trong một trận chôn quá nhiều mầm hoạ, giai đoạn sau sẽ đỡ không được..."
Lão Kiều nhanh chóng ghi chép: "Những người khác."
Dư Thuý sửa lại dây chuột: "Tôi không sai lầm."
Lão Kiều gật đầu: "Xác thật."
Thần Hoả căm ghét liếc mắt trừng Dư Thuý, Puppy chua xót nói: "Má nó, cáu."
Lão Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Thời Lạc: "Evil? Cậu có sai lầm gì không?"
"Có." Thời Lạc lạnh lùng: "Nhấn đầu hàng không đủ nhanh."
Thần Hoả Puppy nín cười, lão Kiều bất đắc dĩ nói: "Được rồi, các cậu thanh tịnh tâm, điều chỉnh cảm xúc một chút chuẩn bị trận tiếp theo, tôi đi xem lại video trận vừa nãy."
Lão Kiều lật qua lật lại đoạn video mình vừa ghi lại mấy chục phút thi đấu luyện tập, lắc đầu một cái thấp giọng nói với Chu Hoả: "Đối diện hiểu quá rõ hướng tìm đường của chúng ta, cái này không còn cách nào."
"Ba trong bốn người chúng ta đều bị bọn họ lưu lại video thi đấu luyện tập trong hai năm qua, càng khỏi phải nói mấy huấn luyện viên kia của Thánh Kiếm, không có ai quen thuộc tình huống của bọn họ hơn huấn luyện viên. Đối diện có chuẩn bị mà đến, đối với mấy đấu pháp của chúng ta, suy nghĩ của chúng ta, thậm chí một ít thói quen nhỏ bé, bọn họ đều rõ như lòng bàn tay." Lão Kiều vừa vùi đầu nhanh chóng ghi chép vừa nói, "Bọn họ hiểu rất rõ chúng ta bao gồm cả Thời Lạc ngày thường luôn đánh trận nghiền ép, trận nghiền ép nếu có thể tốc chiến tốc thắng đương nhiên tốt, nhưng mà giải quyết được không?"
Chu Hoả ngày thường rất ít chơi FOG, chính là kiểu người chơi tầng chót có chơi cũng chỉ bị ngược, lúc này không giúp được cái gì, chỉ có thể ghi chép cho lão Kiều, Chu Hoả cau mày, "Vậy tại sao ngày thường lại không có chuyện gì?"
"Đánh với người có thực lực chênh lệch mình thì không thành vấn đề, nhưng một khi gặp phải thực lực mạnh thì rất dễ ngã xe, bởi vì sẽ không đẩy nhanh như vậy." Lão Kiều buông tay nói, "Cậu đẩy mạnh càng nhiều, vậy tiêu hao cũng càng nhiều, mua lá chắn phải tiêu hao bao nhiêu kinh tế? Mua đạn phải tiêu hao bao nhiêu kinh tế? Mua kim tiêm băng vải hết bao nhiêu kinh tế...Cái gì cũng tiêu hao kinh tế, mỗi một trận cả đội chỉ có tổng cộng 10 ngàn kinh tế, tiêu hết là hết, giai đoạn đầu bọn họ đánh quá hung ác, luôn đánh một chút lại mua đánh lại mua, trong lúc đó đối diện luôn tránh chiến, tình nguyện bỏ đầu người xuống đất cũng không dùng kinh tế, giải thích tầm thường một chút..."
Lão Kiều ngẩng đầu nhìn Chu Hoả: "Giai đoạn đầu người ta vừa đánh du kích* với cậu vừa ngủ đông tích góp tiền, chờ cho cậu tiêu hết tiền, không còn kinh tế, không thể mua đạn, tất cả súng ống đều biến thành củi, không phải liền biến thành bia ngắm thịt?"
Chu Hoả thoáng hiểu ra: "Đánh tới giai đoạn sau, không bột đố gột nên hồ**..."
(*Lối đánh du kích bao gồm các cuộc phục kích, phá hoại, đánh bất ngờ, chớp nhoáng và rút lui nhanh.)
(**Không có bột thì không thể làm ra hồ, muốn làm được một cái gì đó thì cần phải có những điều kiện cơ bản, tiên quyết, cần thiết.)
Lão Kiều kéo cái tai nghe qua đeo lên, nói vào loa trong đội: "Các cậu không nhìn góc nhìn thượng đế nên không biết, trận vừa nãy, kinh tế còn lại của Thánh Kiếm từ đầu đến cuối đều nhiều hơn các cậu, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều, rất rõ ràng là cố ý, cố ý nhằm vào điểm Thần Hoả và Thời Lạc luôn thích đánh nghiền ép đuổi tới cuối cùng. Người ta bên kia tính toán rất tỉ mỉ sinh sống, các cậu phải có biện pháp đối phó, nếu không thì phải đánh càng mạnh hơn mau chóng kết thúc thi đấu, hoặc là phải chi tiêu dè sẻn lại, tôi đề nghị nên làm cái sau."
Game chuẩn bị bắt đầu, lão Kiều nhanh chóng nói vào microphone: "Đừng quá ngông cuồng, Thần Hoả, vừa nãy lúc cậu đối đầu ở bụi cây tốn bao nhiêu đạn trong một băng? Một viên đạn giá 10 kim, đây không phải là dùng tiền mua?"
Thần Hoả tự biết mình vừa nãy tiêu tốn quá nhiều, gật đầu: "Vấn đề của tôi."
"Đừng đi lên, đừng hai người liều mạng lại đánh quá điên, Thời Lạc cũng có chút vấn đề này, đối diện đánh vô cùng tiết kiệm cậu phải đánh sao cho còn tiết kiệm hơn cả bọn họ, tránh khỏi tiêu hao vô ích. Đương nhiên, không thể bởi vì cái này mà tay sợ chân run." Trận huấn luyện thi đấu thứ hai đã bắt đầu, lão Kiều không thể nói tiếp, chỉ vội vã dặn dò, "Bình tĩnh, cố lên."
Trận thi đấu luyện tập thứ hai bắt đầu.
"Tôi không đặt trọng điểm vào trang bị súng, tôi nhìn vị trí thật kỹ cho các cậu, chúng ta đánh chậm thôi." Puppy nói, "Chúng ta bớt ăn bớt mặc một chút, hai Tay Đột Kích không cần áp lực quá."
Dư Thuý bắt đầu thêm đầy trạng thái cho mấy người, nói: "Không cần áp lực, trận này tôi sẽ không tiêu hao kinh tế công cộng."
Thời Lạc ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía máy Dư Thuý.
"Cái đệch." Vẻ mặt Thần Hoả dại ra, "Không phải chứ? Còn phải dựa vào cậu đấy, cậu không tiêu hao kinh tế công cộng? 1000 kinh tế của cậu đủ? ! Một Trị Liệu Sư cậu, không tiêu hao kinh tế bao cho mình cái lá chắn ba mặt, cậu biến mình thành tấm da giòn đi giết đối thủ?"
"Không cần để ý, tự mình đánh tốt là được." Giọng điệu Dư Thuý như thường, "Lần này để toàn bộ kinh tế công cộng cho hai Tay Đột Kích, hai cậu đánh bình thường là được, tôi cần phải thử một chút."
Puppy líu lưỡi: "...Whisper, cậu chơi quá cực hạn."
Dư Thuý không nói một lời, thêm đầy trạng thái cho mọi người xong, thậm chí không dùng tiền mua lá chắn bao cho mình, bắt đầu chỉ tiêu hao kinh tế cá nhân cho các đồng đội, thật sự mua cho mình mỗi một thanh chuỷ thủ trị giá 50 kinh tế.
Dư Thuý nói: "Bắt đầu."
Cùng bắt đầu, đối diện cùng một hệ thống bài võ.
Thánh Kiếm cũng vẫn là mở màn tránh không đi ra, vẫn có thương vong là ngay lập tức chạy trốn bỏ lại đồng đội, vẫn tích góp vốn như vợ cố thủ kinh tế của mình.
Mà ván này Dư Thuý không dùng một phần kinh tế công cộng nào, lúc game đi đến phút thứ 25, kinh tế còn lại của cả chiến đội Free chỉ ít hơn Thánh Kiếm có hơn 100.
Nhưng cái chỉ số này không hiện trong game, người của Free và Thánh Kiếm đều không biết tình hình kinh tế cụ thể của đối diện, chỉ có lão Kiều với Chu Hoả ở ngoài quan sát mới nhìn thấy.
"Lần này được lần này được." Chu Hoả phấn khởi đẩy lão Kiều một cái, "Chỉ dùng nhiều hơn 100 so với nhiều mặt, gần như ngang hàng! Cái này nói không chừng còn có thể thắng."
Lão Kiều chậm rãi lắc đầu: "Khó nói, cũng không nhiều hơn so với mọi mặt, năng lực ngang hàng kinh tế cũng ngang hàng, ai thắng ai thua còn khó nói..."
Chu Hoả hồi hộp nhìn số kinh tế còn dư của hai bên: "Cái này còn chưa tính là ưu thế hả? Chúng ta bên này dọn dẹp bản đồ nhiều hơn mà!"
"Lọc sương mù đến trong nhà đối diện cũng vô dụng, chỉ cần đá tái sinh chưa nát, trong đội vẫn còn người sống, tay vẫn còn kinh tế thì vẫn còn phần thắng." Lão Kiều nhíu chặt mày, "Đây là trong tình huống Whisper không động tới kinh tế công cộng, giai đoạn sau kinh tế càng lúc càng rút lại, khó nói."
Chu Hoả nhìn không hiểu hướng đi của game, chỉ có chờ xem kinh tế còn lại của hai đội, chần chờ nói: "Vậy thì xem...Tiếp theo đánh thế nào."
Game tiến hành được 30 phút, hai bên càng lúc càng giằng co, mỗi một lần giao thủ là một lần số lẻ phía sau nhảy đi. Hai bên đều mang ý định muốn sống muốn chết dây dưa chết đối thủ, ai cũng không chịu buông lỏng, thêm thao tác đột kích táo bạo của Thần Hoả cũng mượt lên, có thể bắn một phát tuyệt đối không bắn hai phát, nếu đạn trên đất còn có thể kiếm về dùng, hắn nhất định phải vọt tới xác đối