Tại thời khắc hiểu tâm ý nhau này, nếu không giống như những người khác thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng, thì ít nhất cũng nên nói hai ba câu tâm tình. Mà lúc này Thời Lạc một câu cũng không nói được, tuyến nước mắt giống như bị mở ra cái công tắc nào đó, chính mình không thể khống chế được nữa.
Thời Lạc càng ép mình không được nhớ lại càng không kiểm soát nổi, vốn chỉ không tiếng động nghẹn ngào, sau đó chôn mặt trong cổ tay khóc thút thít, lục phủ ngũ tạng đều đau, đau đến mức không khống chế được phải cong eo. Thời Lạc không nghĩ tới mình sẽ thất thố như vậy, thế nhưng giây phút nghe Dư Thuý thổ lộ kia, Thời Lạc tựa như đã tự động thành lập liên hệ ngũ giác với Dư Thuý, những ngột ngạt tình cảm khổ sở trong lòng Dư Thuý hơn hai năm qua trong nháy mắt bị Thời Lạc thu lấy toàn bộ.
Thời Lạc cảm thấy lòng mình đau đến muốn nổ tung.
Nếu như có thể, Thời Lạc tình nguyện Dư Thuý vừa động tâm với mình.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Thời Lạc nắm chặt tay, vai run rẩy giống như co giật.
"Trời ơi..." Dư Thuý vốn cho là Thời Lạc chỉ nhất thời cảm động, rơi hai giọt nước mắt rồi thôi, mà điệu bộ này của Thời Lạc không đúng, Dư Thuý tiến lên phía trước ôm vai Thời Lạc, thấp giọng nói, "Làm sao thế này? Đừng khóc...Em sao lại khóc như vậy?"
Thời Lạc nghẹn ngào đến không nói được một câu, lắc lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng được.
Dư Thuý xoa xoa trán Thời Lạc một cái: "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
Thời Lạc vẫn lắc đầu, thân thể Thời Lạc không có gì không thoải mái, chỉ là trong lòng khó chịu, khó chịu đến mức hận không thể quay về hai năm trước, trở lại hai năm trước thổ lộ với Dư Thuý, nói với Dư Thuý, em thích anh, sẽ chờ anh, mấy năm cũng chờ anh.
Thời Lạc từ trên ghế trượt xuống dưới, ngồi xổm dưới đất, một tiếng cũng không nói được, cả người đều phát run.
"Nói em đừng dò hỏi tới cùng." Dư Thuý đau lòng cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Thời Lạc, khàn tiếng dụ dỗ, "Anh biết...."
Dư Thuý thấp giọng nói bên tai Thời Lạc: "Em đau lòng anh, anh rõ ràng toàn bộ...."
Thời Lạc nghe vậy nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Là đau lòng, không khống chế được đau, đau muốn chết luôn.
Khu nhà nhỏ bên ngoài biệt thự căn cứ, chỉ cách một cái phòng khách với nhà ăn mấy đồng đội đang ngồi.
Hai người ban đầu chỉ thấp giọng nói chuyện, không thể làm người khác chú ý, thế nhưng Thời Lạc khóc thật sự quá trời ơi, hai người lại đi ra một lúc, không bị phát hiện là điều không thể.
Trong phòng ăn, mọi người ăn tôm hùm đất thoả mãn rồi mới nhìn hai bên, nhận ra ít đi hai người, tự nhiên tìm được.
Lúc Chu Hoả, lão Kiều, Thần Hoả, Puppy đẩy cửa đến sân nhỏ tìm hai người, nhìn thấy chính là hình ảnh này.
Bốn người trợn mắt ngoác mồm, Chu Hoả cẩn thận hỏi: "Đây là...xảy ra...chuyện....gì?"
Vừa nãy quá đột ngột, Thời Lạc hoàn toàn quên mất các đồng đội ở lầu một biệt thự. Thời Lạc gần như chưa từng ở trước mặt người khác rơi nước mắt, lúc này đã khóc đến lạnh, chôn mặt vào cánh tay, thầm nghĩ má nó Đức giết mình luôn đi.
May mắn, ôn nhu như Dư Thuý, sẽ giải vây giúp cho Thời Lạc.
Dư Thuý một tay ôm Thời Lạc, ngẩng đầu nhìn bốn người kia đã hoảng sợ nói: "Cuối cùng cũng vọt vào top 100 server trong nước, nhớ lại nửa tháng này tăng điểm không dễ dàng, nhất thời khó tiếp thu."
Thời Lạc: "...."
Thời Lạc lau nước mắt bởi vì tiến vào top 100 mà khóc của mình đi, càng muốn chết hơn.
Chu Hoả nghe xong lời này nói lắp tự trách: "Không, không phải...Như vậy không dễ dàng sao? Tôi cũng...Không nghĩ tới chuyện này."
Lão Kiều khiếp sợ vô cùng cũng tự trách: "Tuy rằng tháng này tăng điểm hơi khó, nhưng mà thật sự không nghĩ áp lực lại lớn như vậy, cái này...Cái này về sau các cậu nói sớm một chút."
Vẻ mặt Thần Hoả mờ mịt, quay đầu lại nhìn kỹ Thời Lạc, á khẩu không nói được một lời: "....Kích động như vậy?"
Thần Hoả nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói với Puppy, "Lúc lấy được quán quân thế giới tôi cũng không có khóc như vậy."
Puppy liếc mắt nhìn Dư Thuý, trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện, có điều vẫn không nhịn được bỏ đá xuống giếng: "Tuổi còn nhỏ, bình thường."
"Tuổi còn nhỏ thì...Cảm tính như thế?" Thần Hoả vẫn khó có thể hiểu được, "Cái này má nó nói ra có ai tin? Tay Đột Kích đứng đầu mùa giải trước, bởi vì mùa giải này tăng điểm vào được top 100 server mà khóc không thành tiếng?"
Lão-thật sự chưa hiểu tình hình-Kiều thông cảm nói: "Mùa giải này sao giống mùa giải trước được? Áp lực của mọi người đều lớn."
"Vậy cũng không thể như thế!" Thần-cũng chưa hiểu tình hình-Hoả không nhịn được nói, "Cái này mà cũng khóc, hai ngày nữa thi đấu thường quy đánh với NSN thì sao? Thật sự, Evil nói rõ trước, mặc kệ chúng ta thắng hay thua NSN, chúng ta không được khóc. Đừng nói tôi, ông chủ cũ NSN của cậu cũng nhìn không nổi."
Thời Lạc siết chặt áo T-shirt Dư Thuý, rất muốn đi lấy con dao bổ đầu Thần Hoả ra.
"Được rồi được rồi, còn chưa dứt?" Dư Thuý nhịn cười, nháy mắt ra dấu với Puppy, "Biến."
Puppy buồn cười không chịu nổi, kéo Thần Hoả ra cửa: "Không sao rồi, tuy rằng mấy người chiến đội chúng ta đều không tim không phổi, thế nhưng ai mà chẳng có lúc không kìm nén được nỗi lòng? Đi..."
Chu Hoả cũng hiểu ra, ánh mắt sáng lên, vội vội vã vã đẩy mấy người về căn cứ. Chu Hoả đi cuối cùng, lúc đóng cửa thò đầu vào chăm chú nhìn thêm, tốt bụng nhắc nhở: "Cũng hơn 1 giờ rồi, mặc kệ làm sao cũng nên đi ngủ đi, đừng làm lỡ quá nhiều thời gian."
Bị chen vào như thế, tâm tình lại sụp đổ cũng không khóc nổi nữa. Thời Lạc lau mắt, thút thít nói: "...Không sao rồi."
"Làm anh sợ muốn chết." Dư Thuý bất đắc dĩ nở nụ cười, "Em đột nhiên lại..."
Thời Lạc tỉnh táo lại cũng cảm thấy xấu hổ, túm vạt áo của mình lên xoa mặt, hàm hồ nói: "Không có chuyện gì thật."
Thời Lạc vừa mới khóc quá dữ dội, bây giờ trán đỏ cả lên. Nhiệt độ tay Dư Thuý thiên về lạnh, dùng mu bàn tay mình kề sát vào cái trán toả nhiệt của Thời Lạc. Thời Lạc còn chưa hoàn toàn thích ứng với quan hệ của hai người bây giờ, theo bản năng né tránh.
Tay Dư Thuý khựng lại: "Không cho chạm."
Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thuý, nhấp môi dưới, mình hơi nhích lên phía trước một chút, im lặng không một tiếng động đặt đầu lên tay Dư Thuý.
Sợi tóc Thời Lạc hơi cứng cọ vào ngón tay Dư Thuý, Dư Thuý nhẹ nhàng chạm