Trên xe từ sân thi đấu của Saint về căn cứ nhà mình, bốn tuyển thủ đang nghỉ ngơi, nhất thời không có ai nói chuyện, lão Kiều luôn nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng tanh tách chụp lại màn hình, đi xe được hơn nửa tiếng lão Kiều đặt điện thoại xuống, dụi dụi con mắt, hỏi, "Có thể bắt đầu chưa?"
Dư Thúy mở mắt ra, khẽ cau mày.
Chu Hoả vừa mới dùng weibo chính thức của Free xin lỗi fan, nghe vậy mờ mịt hỏi, "Bắt đầu cái gì?"
"À, cậu không biết." Lão Kiều chậm rì rì nói, "Thói quen từ xưa ở FS, thủ tục cần thiết sau thua thi đấu, đại hội chia lỗi."
"Có cái lỗi gì?" Chu Hoả mới vừa phát xong weibo đã thấy không ít bình luận chói mắt, vốn đang nén giận, hắn luôn khéo đưa đẩy, nhịn bình phun mấy tiếng lại tiếp tục nghe lời này thật hơi không nhịn được, hết sức để giọng điệu mình hoà hoãn, "Tôi tuy rằng không biết chơi trò chơi này lắm, mà vẫn xem được, không được nữa thì nghe bình luận viên nói, ngày hôm nay trong tình huống như vậy thua một trận thi đấu thường quy không đến nỗi là tội lỗi lớn thế nào chứ? Làm sao? Còn không thể thua?"
Weibo chính thức của chiến đội bình thường là Chu Hoả quản lý, vừa nãy từ bắt đầu ván thi đấu thường quy đầu tiên, lúc Free hơi yếu thế đã có bình phun vào gửi tin nhắn riêng đến weibo chính thức, có mấy lời quả thật không thể đọc nổi, bình phun ngu ngốc không suy nghĩ đến chiến thuật Saint giấu trời khắc với Free, không suy nghĩ đến tuyển thủ là người không phải máy móc, nói chung mấy người thua nghĩa là thua, thua phải bị phun.
Liên minh không bao giờ thiếu mấy bình phun ngu ngốc, Free rốt cục thua một trận thi đấu, mấy anti vốn nhìn không vừa mắt Free hoặc là không vừa mắt riêng một tuyển thủ nào đó cuối cùng đã có cơ hội tốt, trả lời xuống phía dưới weibo chính thức của Free nhanh hơn cả fan.
Chu Hoả vừa nghĩ may mà mình quản lý weibo chính thức vừa không nén được cơn giận, lúc này vừa nghe đến lão Kiều "chia lỗi" ván này, nhịn một lúc rốt cục không nhịn nổi, nói, "Có thi đấu thì có người thắng kẻ thua, ai quy định chiến đội chúng ta không thể thua? ! Mới vừa thua một trận, lúc trước thắng liên tiếp đó còn không nhìn thấy? Xem có được hay không? Đây chỉ là một trận thi đấu thường quy! Tôi không hiểu nổi, tại sao những chiến đội khác thua thì không đau không ngứa, đến phiên chiến đội chúng ta lại tội đáng muôn chết? Chiến đội chúng ta lấy nhiều tiền ở chỗ liên minh hơn những chiến đội khác hay là thế nào? ! Thiếu ai thứ gì sao? Tuyển thủ trâu bò, chiến đội thành tích tốt là thành lỗi sai đấy à? Chiến đội như vậy thì không thể thua có phải không? !"
Chu Hoả một lần nói hết, bên trong xe im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Chu Hoả bình thường luôn gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, lần đầu tiên cảm xúc mạnh như vậy, tất cả mọi người trong xe đều sửng sốt.
"À..." Lão Kiều cẩn thận nhìn Chu Hoả, chần chờ nói, "Quản lý Chu, hai ta lúc trước không thân quen lắm, tôi cũng không hiểu rõ lý lịch của cậu, cậu là..."
Lão Kiều càng lúc càng cẩn thận hỏi, "Tôi lớn mặt hỏi một câu, cậu lần đầu kinh doanh chiến đội cực kì tuyến đầu sao?"
Chu Hoả: "..."
Chu Hoả nghẹn khuất nói, "Trước đây ở NSN làm phó quản lý, cũng không có chiến đội nào nổi danh hơn NSN."
Chu Hoả không cam tâm thừa nhận nói, "Lý giải của tôi đối với game đều như nhau, công tác sở trường cơ bản vẫn là mảng hoạt động kinh doanh, thật sự đối với chuyện thi đấu tôi chưa từng quản lý."
"Nhìn ra rồi." Puppy kéo tai nghe xuống, chậm rãi xoay người nói, "Chào mừng đi đến lĩnh vực của thần, có câu anh nói rất đúng, chiến đội thành tích tốt chính là tội, được rồi, làm nhanh lên nhanh lên."
Lão Kiều liếc mắt nhìn Thời Lạc, lại dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Dư Thúy, Dư Thúy dựa vào chỗ tựa lưng, trầm mặc một lát mới nói, "Đọc."
Thần Hoả kéo tai nghe xuống, bất đắc dĩ nói, "Đến đến đến."
Chu Hoả như trước hoàn toàn chưa hiểu tình hình, nhìn mọi người xung quanh một cái, "Đến cái gì?"
Thời Lạc mở ra ánh mắt dao phay, túm lấy mái tóc ngắn ngủn, sắc mặt không tốt nhìn về phía lão Kiều.
"Bắt đầu, Puppy cay độc nhất, đọc Puppy trước." Lão Kiều nhìn từng tấm ảnh chụp màn hình trên diễn đàn, không có tình cảm gì chầm chậm đọc, "Cả ngày phát sóng trực tiếp đến nỗi không lợi hại nổi, đến thi đấu thật cũng té ngã, ván đầu tiên bắn tỉa di chuyển như người mới, cũng nên biết hẳn phải chi viện trước chứ? Ở phía sau chờ viếng mộ hay là thế nào?"
"Puppy vốn có kỹ thuật bắn súng vững vàng đặc sắc, mà bây giờ càng ngày càng dở, tránh chiến quá đáng, lớn hơn vài tuổi đánh càng dè dặt hơn, cảm giác như là biến Free thành đội dưỡng lão."
"Puppy đặc sắc cái rắm, một tên tránh chiến không góp sức đánh mà khen bao nhiêu năm rồi? Còn dự định khen đến khi nào nữa? Còn có, xin hỏi ai cần cậu ta tránh chiến?"
"Năm đó sau khi bị bán đến Thánh Kiếm, Puppy bị treo biển hành nghề đầu tiên cũng không phải không có lý do, Thánh Kiếm chỉ chừa ra dạng tuyển thủ gì, đều hiểu đều hiểu."
"Puppy đúng là vô dụng nhất trong Free, không có bệnh chứ? Tôi nhất định phải nói..."
"Chờ chút." Chu Hoả trợn mắt ngoác mồm đánh gãy lão Kiều, thất thanh nói, "Cậu làm cái gì đó? ! Chiến đội người khác thua thi đấu phải chặn tất cả nền tảng công cộng và phần mềm xã giao không cho tuyển thủ xem, cậu còn tự mình đọc cho bọn họ nghe? ! Tự mình tấn công tâm lý của đội mình?"
"Đúng vậy." Sắc mặt lão Kiều như thường, hỏi ngược lại, "Không thì sao? Chờ chính tuyển thủ lúc lên mạng vô tình nhìn thấy đột ngột sụp đổ không chịu được? Nếu như bọn họ tiếp xúc với những thứ này trước giờ thi đấu thì phải làm sao? Trước thi đấu đột ngột sụp đổ, ai chịu trách nhiệm?"
Chu Hoả á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau nói, "Vậy cũng không thể..."
"Cậu cho rằng..." Lão Kiều dừng lại, hỏi, "Ngày hôm nay ván thi đấu đầu tiên gặp phải bất ngờ như vậy, còn thua, quay lại ván thứ hai bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, là làm sao làm được?"
"Cậu nghĩ rằng tất cả thành viên bọn tôi đều là kẻ ác tố chất tâm lý mạnh là thế nào luyện ra?"
Chu Hoả cứng lại.
Nhớ lại giai đoạn đầu xây dựng đội, cảnh tượng mọi người không cần chuyên gia phụ đạo tâm lý, cổ họng Chu Hoả đột nhiên căng thẳng.
Lão Kiều bình tĩnh nói, "Nói cả đội đều là người giàu kinh nghiệm, mà lớn tuổi nhất thật ra mới 21, từ nhỏ đã lão luyện như vậy là từ đâu ra, lại trước đó vài năm, lúc đội bọn tôi đều là vị thành niên đây, người lớn nhất trong chiến đội chỉ mới 17, gặp phải tình cảnh gì cũng đều phải mau chóng thích ứng, chỉ dựa vào tố chất tâm lý mạnh, chưa đủ."
"Làm sao để có tố chất tâm lý mạnh?" Lão Kiều quơ quơ điện thoại di động trên tay, "Một nửa trời sinh, một nửa luyện ra."
"Cậu còn sợ bọn họ bị bình phun làm lay động?" Lão Kiều bật cười, "Quả thật có tuyển thủ tố chất tâm lý không tốt, bị một ngàn bình phun nói là vô dụng sau đó không còn tự tin với thao tác của mình bó chân bó tay biến thành vô dụng thật, mà cậu yên tâm đi, mấy cậu này đây còn chưa đến mức bị bình phun lay động thành què, chịu được."
Cổ họng Chu Hoả nghẹn lại, theo bản năng muốn che chở mấy tuyển thủ nhà mình, mà nhịn chốc lát, cũng không nói nữa.
Chu Hoả am hiểu nhất là hoạt động kinh doanh của chiến đội, thật sự liên quan đến bộ phận thi đấu Chu Hoả chỉ là người ngoài nghề, là một quản lý, huấn luyện viên huấn luyện tuyển thủ làm sao, hắn đúng thật không có quyền nhúng tay.
Nghe ý của lão Kiều, đây là hình thức huấn luyện nhất quán của chiến đội, càng không thể xen vào.
Chu Hoả cắn răng, đè xuống cơn giận quay đầu liếc mắt ra hiệu đội quay phim.
Lão Kiều tiếp tục nói, "Tiếp theo là Thần Hoả..."
"Thần Hoả bây giờ chỉ có thể ngu ngốc xông lên? Ván thứ hai lên mãi lên mãi còn không để yên, Thiên Sứ Kiếm cướp vợ của cậu ta hay là làm sao?"
"Tuy là tôi không chơi game mấy, mà xem không ít trận thi đấu, hai trận đều chẳng nhìn ra trò gian gì, chỉ thấy Thần Hoả giống như đầu heo xông tới."
"Ván thứ hai giai đoạn đầu Free đang làm hao mòn kinh tế của Saint, mà tôi cứ cảm thấy Thần Hoả như đầu heo, căn bản không phải đang