Chương 16: Anh có quan tâm tôi
Nghe thấy Lục Ngộ An nói vậy, Nguyễn Huỳnh có chút sững sờ. Cô mím môi, ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ: “... Không phải.”
Nguyễn Huỳnh dịu dàng nói: “Tôi tìm anh là có việc khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An có thể nghe thấy giọng điệu của cô đang dần thay đổi qua ống nghe.
Anh ‘ừm’ một tiếng: “Cô nói đi.”
Tính tình và thái độ của Lục Ngộ An khiến Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên không biết phải nói yêu cầu vô lý này với anh như thế nào.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngày mai anh có bận gì không?”
Lục Ngộ An ngước mắt: “Tạm thời không chắc chắn.”
Công việc bác sĩ chính là như vậy, trước khi trải qua một ngày anh không thể chắc chắn ngày hôm ấy mình có bận hay không.
Nguyễn Huỳnh: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hồi thần lại, ngượng ngùng xoa mũi: “Nếu như không bận, anh có thể để tôi mời anh một bữa cơm được không?”
Cô cảm thấy mình nên trực tiếp nhờ người ta giúp mình chuyện này sẽ có thành ý hơn.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An dường như đang suy nghĩ gì đó: “Mấy giờ tối cô tan làm?”
Qua khoảng thời gian ngắn ngủi, anh biết cô không phải là người khó mở lời như vậy. Anh đoán lần này chuyện cô tìm mình có lẽ vô cùng đặc biệt.
Nguyễn Huỳnh sững sờ: “Tôi tan làm muộn lắm, bình thường khoảng mười một giờ mới đi.”
Chương trình của cô được sắp xếp vào đêm muộn, vì vậy thời gian tan làm có sự khác biệt khá lớn so với đa số mọi người. Nếu như không phải trong thời kỳ bận rộn hoặc không có tình huống đặc biệt, hai giờ chiều là Nguyễn Huỳnh đã đến đài phát thanh rồi.
Lục Ngộ An ‘ừm’ một tiếng, đang định hỏi Nguyễn Huỳnh buổi trưa thì sao. Nhưng anh lại sợ ngày mai bệnh viện sẽ bận, khi anh bận còn chưa chắc ăn đủ ba bữa cơm một ngày.
Im lặng một lúc, Lục Ngộ An nói: “Tối mai tôi trực ban ở bệnh viện.”
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt, ngầm hiểu trong lòng: “Vậy sau khi tan làm tôi đến bệnh viện tìm anh nhé.”
Lục Ngộ An nghe thấy sự gấp gáp trong giọng nói của cô bèn đồng ý: “Nếu cô không mệt thì đến.”
Khoé môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong lên, tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Ừm, vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Chúc bác sĩ Lục ngủ ngon.”
“...” Lục Ngộ An: “Ngủ ngon.”
Trưa ngày hôm sau, Nguyễn Huỳnh đi từ nhà đến bữa tiệc.
Cô nghĩ bữa tiệc này rất trang trọng nên trang điểm kỹ càng hơn so với bình thường.
Bữa tiệc được tổ chức trong nhà hàng rất nổi tiếng gần đài phát thanh, khung cảnh cũng rất đẹp. Nhà hàng này được đặt một cái tên vô cùng đặc biệt, là “Lệ Chi”.
Cả toà nhà chỉ có duy nhất một cánh cửa, gạch xanh ngói lục, kiểu cách giống như quán rượu ngày xưa.
Lối vào là một hàng cây xanh mát tươi tốt, trên tường treo những bông hồng leo nở rộ, hoa nở rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến nơi, nhóm người Lâm Du Anh vẫn chưa đến. Cô đỗ xe xong rồi đi vào đại sảnh đợi mọi người.
Trong thời gian chờ đợi, Nguyễn Huỳnh mở điện thoại chuẩn bị tìm Tư Niệm tám chuyện.
Nhưng cô còn chưa kịp gửi tin nhắn, bên cạnh đã truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Cô Nguyễn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, nhìn về phía một người mặc vest đi giày da, hai tay đút túi quần đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt cô dừng lại, khi nhìn thấy hai người đứng sau Triệu Kinh Vĩ, cô cúi đầu tỏ ý chào hỏi: “Chào giám đốc Triệu.”
Triệu Kinh Vĩ khẽ mỉm cười, hỏi cô: “Sao cô không vào trong đợi?”
“...” Nguyễn Huỳnh đã nhận ra, Lâm Du Anh kêu cô đến đây tham gia bữa tiệc là vì có cả công ty của nhóm người Triệu Kinh Vĩ: “Tôi vừa mới đến, đang hít thở không khí một chút.”
Cô quay người, mỉm cười nói: “Giám đốc Triệu, mởi đi bên này.”
Bữa tiệc được sắp xếp trong phòng riêng có phong cách rất Giang Nam, tên của căn phòng ấy hình như dựa theo hai mươi bốn tiết. Họ đặt tên cho nó là “Tiểu Tuyết Tích”.
Nguyễn Huỳnh đi cùng nhóm người Triệu Kinh Vĩ vào trong phòng, đập vào mắt cô là một chiếc bàn tròn lớn. Người còn chưa đến, trên bàn chỉ có một vài bông hoa tươi trang trí. Những bông hoa này dường như vừa được hái, khi đến gần còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Triệu Kinh Vĩ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nói: “Trang trí rất đẹp.”
Nguyễn Huỳnh khẽ mỉm cười: “Giám đốc Triệu, anh ngồi đi.”
Nghe thấy vậy, Triệu Kinh Vĩ quay đầu nhìn cô: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh cụp mắt xuống.
Triệu Kinh Vĩ nhíu mày, nói: “Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu, không cần dùng kính ngữ.”
Nguyễn Huỳnh đã hiểu: “Được rồi.”
Đoàn người vừa ngồi xuống, nhóm người Lâm Du Anh cũng đến.
Bọn họ không ngờ nhóm người Triệu Kinh Vĩ lại đến sớm như vậy. Sau khi xin lỗi và chào hỏi qua, mọi người cùng ngồi xuống dùng bữa.
Trên bàn ăn, mọi người ý tứ ăn uống một chút rồi nói về chuyện chính.
Trước khi đến đây, Lâm Du Anh cũng không nói với Nguyễn Huỳnh quá nhiều về chuyện cần bàn trong bữa ăn. Nguyễn Huỳnh không thích tham gia tiệc tùng, nhưng Lâm Du Anh muốn đưa cô đến làm quen mấy người họ, cô cũng không tiện từ chối. Còn về những chuyện khác, nếu như cô được biết từ trước thì Lâm Du Anh sẽ nói cho cô biết. Cô ấy không nói, cô cũng sẽ không chủ động hỏi.
Nghe Lâm Du Anh và phó tổng biên tập cùng đến nói chuyện vài câu với nhóm người Triệu Kinh Vĩ, Nguyễn Huỳnh cũng nghe ra trọng điểm trong bữa cơm này.
Công ty của nhóm người Triệu Kinh Vĩ có tài trợ chương trình cho đài phát thanh, trước đấy chỉ đầu tư một tiết mục hot nhất trong số ấy. Nhưng bây giờ đài phát thanh muốn nhóm người Triệu Kinh Vĩ hỗ trợ cho chương trình mới mà họ đang chuẩn bị.
Nguyễn Huỳnh vừa nghe vừa suy nghĩ, bây giờ nếu xét về tình hình thực tế, đài phát thanh sẽ không đáp ứng được một số điều khoản bất bình đẳng mà bên kia đưa ra. Còn công ty của nhóm người Triệu Kinh Vĩ có khả năng cao sẽ sẵn sàng đầu tư vào chương trình không chắc chắn có thể trụ được bao lâu này, thậm chí còn không có phương án chuẩn bị chương trình kỹ càng.
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “Cô Nguyễn”.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, đối mặt với ánh nhìn chăm chú trên bàn ăn: “Giám đốc Triệu.”
Triệu Kinh Vĩ cắt ngang lời nói của phó tổng biên tập, nhìn cô hỏi: “Hương vị của cá Squirrel như thế nào?”
“...”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên đĩa cá Squirrel đã vơi đi rất nhiều trước mặt Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh ngừng lại rồi xoay chuyển bàn tròn lớn, chuyển đĩa cá Squirrel đến trước mặt Triệu Kinh Vĩ, mỉm cười tự nhiên nói: “Rất khó để nói, giám đốc Triệu nếm thử xem.”
Triệu Kinh Vĩ nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi cầm đũa gắp thử một miếng.
“Chua chua ngọt ngọt, rất ngon. Chẳng trách cô Nguyễn thích nó.” Nói xong, anh lại nếm thử món ăn khác.
Nguyễn Huỳnh “Vâng” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Du Anh: “Chị Du không nếm thử một chút sao?”
Lâm Du Anh nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, hiểu rõ ý của Triệu Kinh Vĩ. Anh ta không muốn bàn tiếp về chủ đề vừa nãy nữa.
“Tôi nếm thử xem.” Lâm Du Anh ngẩng đầu bắt chuyện với người khác: “Mọi người ăn trước đi, còn những chuyện khác chúng ta ăn xong rồi hẵng nói.”
Ăn được kha khá, Triệu Kinh Vĩ buông đũa, quay đầu nhìn phó tổng biên tập ngồi bên cạnh đang gợi lại chủ đề vừa nãy.
Điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là tin nhắn Lâm Du Anh gửi đến bảo cô ra ngoài một chút.
Vừa ra khỏi phòng riêng, Lâm Du Anh liếc nhìn cô: “Đến nhà vệ sinh với chị.”
Nguyễn Huỳnh cười hì hì: “Chị Du, có chuyện gì chị cứ nói.”
Lâm Du Anh nhìn cô: “Em khiến chị bất ngờ đấy.”
“...” Nguyễn Huỳnh không biết nói sao: “Em không quen giám đốc Triệu. Thứ sáu em đi đến quán bar cùng bạn bè tình cờ gặp anh ta, sau đó chỉ chào hỏi vài câu.”
Lâm Du Anh: “Là vậy sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Là như vậy đó.”
Lâm Du Anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Huỳnh một lúc. Cô ấy biết Nguyễn Huỳnh sẽ không lừa gạt mình trong chuyện này nhưng vừa nãy Triệu Kinh Vĩ không thèm quan tâm ai, ngoại trừ hành động của Nguyễn Huỳnh. Cô ấy sẽ bảo phó tổng biên tập giao tên đầu đá Triệu Kinh Vĩ này cho Nguyễn Huỳnh giải quyết.
Cô ấy im lặng một lúc rồi vỗ vai Nguyễn Huỳnh: “Được, chuyện này trong lòng chị đã có tính toán rồi.”
Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, quay trở về phòng riêng.
Chuyện cũng bàn bạc được kha khá, đoàn người dọn dẹp đồ chuẩn bị rời đi.
Phó tổng biên tập gọi tên cô.
“Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt.
Phó tổng biên tập chỉ vào Triệu Kinh Vĩ đứng bên cạnh: “Giám đốc Triệu muốn mua cà phê, cô đi cùng giám đốc Triệu qua đó đi.”
“...”
Nguyễn Huỳnh không nói gì, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Triệu Kinh Vĩ dẫn theo trợ lý, vậy mà còn phải tự mình đi làm những chuyện như mua cà phê ư? Nhưng biết làm sao được, lệnh của sếp là lớn nhất, Nguyễn Huỳnh không thể từ chối được.
“Giám đốc Triệu, anh thích loại nào nhất?” Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Tôi qua bên đó mua cho anh.”
Nhà hàng này cách đài phát thanh khá gần, Nguyễn Huỳnh mua cà phê ở quán cà phê ngay bên cạnh.
Triệu Kinh Vĩ: “Vừa mới ăn no tôi muốn đi bộ một chút, cùng đi đi.”
Anh ta hỏi Nguyễn Huỳnh: “Cô có giới thiệu tiệm nào thường đến không?”
Nguyễn Huỳnh sững sờ, đang định nói không có nhưng lại thấy không hợp lý lắm.
Cô suy nghĩ một lúc, hờ hững nói: “Bên kia đường có một tiệm cũng được, nhiều đồng nghiệp của tôi rất thích tiệm đó.”
“Vậy đến tiệm đó đi.”
Phó tổng biên tập và nhóm người Lâm Du Anh quay về đài phát thanh trước, trợ lý của Triệu Kinh Vĩ cũng được mời qua đó. Chiều nay bọn họ còn có cuộc họp trong đài phát thanh, qua bên đấy trước cũng là điều dễ hiểu.
Bỗng nhiên trong quán cà phê chỉ còn mỗi Nguyễn Huỳnh và Triệu Kinh Vĩ.
Nguyễn Huỳnh khó mà giải thích được chuyện sắp xếp gượng gạo này.
May mà mua cà phê xong, Triệu Kinh Vĩ không còn nhắc đến việc đi dạo xung quanh.
Nguyễn Huỳnh và anh ta cùng nhau đi đến đài phát thanh trước.
Về đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh tập trung làm việc của mình, không còn quan tâm đến “ánh mắt xem xét” của nhóm người Triệu Kinh Vĩ.
Nguyễn Huỳnh bận rộn đến tận chiều, đến khi cô lấy lại tinh thần thì văn phòng đã vắng vẻ hơn rồi.
Cô đến phòng giải khát lấy nước, đúng lúc nghe thấy mọi người đang nói chuyện về Triệu Kinh Vĩ.
Bọn họ đang nói không ngờ giám đốc Triệu lại đẹp trai như vậy, nhìn vẫn còn trẻ mà sự nghiệp đã thành công. Không biết anh ta đã có bạn gái hay chưa.
Nguyễn Huỳnh bỏ ngoài tai những lời vừa nghe, thấy trong cốc đã đầy nước thì chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên đồng nghiệp gọi cô lại: “Nguyễn Huỳnh, lần trước tổng biên tập có việc nên không đi đến bữa tiệc, cô đi thay cô ấy đúng không?” Đồng nghiệp nhìn cô, bất mãn lẩm bẩm: “Sao cô về rồi cũng không nói với mọi người một tiếng.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, nhàn nhạt đáp: “Nói cái gì?”
Đồng nghiệp sững sờ: “Nói về giám đốc Triệu đó, anh ấy đã có bạn gái chưa?”
“...”
Nguyễn Huỳnh