Chương 2: Tôi nhìn thấy anh
Nguyễn Huỳnh nằm ở giường 619, phòng số 12.
Muốn đi từ hành lang đến phòng số 12 cần đi ngang qua quầy điều dưỡng. Căn phòng nằm ở vị trí bên trái phía sau quầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh không nhìn thấy, cô đang cầm cây gậy trắng Lục Ngộ An đưa cho mình.
"Bác sĩ Lục." Nguyễn Huỳnh chống gậy, bước lên trước một bước: "Tôi đi thẳng được không?"
Lục Ngộ An rũ mắt, dưới ánh đèn, hàng mi của anh tạo thành một cái bóng hình rẻ quạt nhỏ. Anh liếc về phía đối diện Nguyễn Huỳnh, trong cánh cửa có ánh sáng lờ mờ hắt ra.
"Bước lên trước mấy bước."
Nguyễn Huỳnh phải hỏi đến cùng: "Mấy bước là ba bước hay bốn bước, hay nhiều hơn?"
Nghe cô hỏi vậy, Lục Ngộ An nhướn mày: "Ba bước."
"À!" Nguyễn Huỳnh đếm trong miệng, bước về trước ba bước, sau đó cô dừng lại, quay đầu, chờ đợi một mệnh lệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhấc chân lên." Lục Ngộ An nhìn cái chân giơ lơ lửng khỏi mặt đất của cô, lười biếng đứng bên cạnh, một tay xỏ vào túi: "Bước qua cửa."
Nguyễn Huỳnh nghe theo.
Họ đi vào trong lối thoát hiểm, xuyên qua một hành lang ngắn trong phòng đến gần quầy điều dưỡng.
Nguyễn Huỳnh không biết có ai ở quầy không, đang định hỏi thì đã nghe giọng nói kinh ngạc của Vu Tích Ngọc: "Bác... bác sĩ Lục?" Cô ấy trợn mắt nhìn hai người xuất hiện chung với nhau: "Sao anh lại quay về? Có chuyện gì gấp ạ? Hay buổi trao đổi kết thúc rồi?"
Nghe được mấy câu hỏi cô ấy đưa ra, Lục Ngộ An gật đầu với cô ấy, trả lời câu hỏi sau cùng: "Kết thúc rồi."
Vu Tích Ngọc gật đầu rồi đột nhiên chú ý đến Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh, ánh mắt cô ấy đảo quanh hai người: "Cô Nguyễn, cô và bác sĩ Lục..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Nguyễn Huỳnh đã đáp ngay: "Chúng tôi gặp nhau ở hành lang."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Vu Tích Ngọc hối lỗi vỗ vào đầu: "Ôi trời, do tôi hết, tôi quên luôn là cô còn ở bên ngoài!" Nguyễn Huỳnh nghe điện thoại hơi lâu, Vu Tích Ngọc lại bận quá nên cô ấy quên mất cô vẫn chưa về phòng.
Cô ấy vội vã đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh, đỡ tay cô: "Vậy bây giờ để tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé?"
Nguyễn Huỳnh: "Được."
Cô bước lên trước một bước rồi chợt dừng lại.
Lục Ngộ An vẫn đứng tại chỗ chưa đi. Nguyễn Huỳnh nghiêng người, quay nửa khuôn mặt về phía anh, sắc môi đỏ hồng: "Bác sĩ Lục."
Giọng nói cô lanh lảnh như ánh trăng, trong trẻo mà lạnh lùng.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Lục Ngộ An ừm, chào người đồng nghiệp bị đánh thức bởi tiếng động rồi hỏi han, đưa Nguyễn Huỳnh vào phòng. Sau đó anh trở lại quầy điều dưỡng hỏi Vu Tích Ngọc mấy câu xong mới đến văn phòng.
Anh đến bệnh viện trễ là muốn tự kiểm tra tình hình bệnh nhân đã phẫu thuật trước khi đi công tác.
Cơn mưa lớn đã tạnh, nhiệt độ ấm áp trở lại.
Sau cơn mưa, cửa sổ thủy tinh được gột rửa, trở nên rõ ràng. Mặt trời vừa lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi vào màn hình máy tính khiến nó tỉnh dậy.
Từ sáng sớm, Lục Ngộ An đã đến phòng làm việc, khuôn mặt có phần mệt mỏi, anh đưa tay lên xoa mi tâm.
"Ngủ không ngon à?" Tất Khải Hoàn ngồi cạnh thấy anh như vậy thì cười hỏi: "Tối qua mấy giờ cậu về?"
Sáng nay vừa đến bệnh viện, anh ta đã nghe các điều dưỡng nói, tối qua sau khi trở về từ Bắc Thành, Lục Ngộ An đã đến thẳng bệnh viện, rất khuya mới rời khỏi.
Lục Ngộ An liếc anh ta: "Không để ý."
Tất Khải Hoàn cạn lời: "... Cậu không nghỉ ngơi được một ngày à?"
Lục Ngộ An thờ ơ: "Tạm thời không được."
Tất Khải Hoàn hừ với anh, đang định hỏi vì sao không thì bác sĩ do Lục Ngộ An hướng dẫn thực tập đã chen miệng vào: "Bác sĩ Lục đã đồng ý với Kỳ Kỳ, cô bé ăn hết kẹo anh ấy cho thì anh ấy sẽ về thăm cô bé!"
Về lời hứa này, Tất Khải Hoàn cũng từng nghe nói lúc kiểm tra cho Kỳ Kỳ thay Lục Ngộ An.
Nhưng anh ta thấy hơi ngờ vực: "Cậu cho cô bé kẹo của mấy ngày?" Nếu là bình thường, hẳn số kẹo Lục Ngộ An cho sẽ đến ngày mai, người này không phải kiểu người sẽ tính nhầm.
Lục Ngộ An: "Bảy."
"Không phải hôm nay chỉ mới là ngày thứ sáu thôi sao?"
Lục Ngộ An: "Ừ."
Tất Khải Hoàn bối rối mấy giây mới kịp hiểu: "Có hai ngày cô bé đã ăn nhiều hơn?"
Bác sĩ thực tập buồn cười: "Đúng rồi, điều dưỡng nói hũ kẹo của cô bé cạn rồi, chắc hôm nào đó cô bé đã ăn dư lúc tiêm và uống thuốc."
Tất Khải Hoàn: "..."
Anh ta thở dài, trêu: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tất cả bệnh nhân nữ, từ lớn đến nhỏ đều thích cậu rồi! Nếu tôi là nữ, tôi cũng thích cậu!"
Lục Ngộ An thấy nghẹn, không quan tâm đến lời trêu đùa của anh ta.
Tất Khải Hoàn tự thì thầm mấy câu, vỗ vào vai anh: "Giúp tôi chuyện này."
Lục Ngộ An: "Nói đi."
Tất Khải Hoàn: "..."
Nửa đêm về sáng, Nguyễn Huỳnh ngủ rất sâu, cực kỳ sảng khoái. Cô vừa tỉnh ngủ, Đàm Tuyết Nhi đã đến.
Trong mấy ngày cô nằm viện, sáng nào Đàm Tuyết Nhi cũng mang bữa sáng cho cô.
Ăn sáng xong, hai người bàn công việc.
Nói chuyện xong, Đàm Tuyết Nhi đang chuẩn bị về đài truyền hình làm việc lại vô tình chú ý đến một món đồ nhỏ rất đẹp được đặt trên tủ đầu giường Nguyễn Huỳnh.
Lúc ghé sát vào, cô ấy ngửi được một mùi hương trong lành, mát mẻ, hơi giống mùa hoa quế, lại thoáng chứa mùi hoa hợp hoan mà cô ấy và Nguyễn Huỳnh từng được trải nghiệm trong chuyến công tác trước đây.
"Chị Huỳnh Huỳnh, đây là gì vậy?" Hôm trước Đàm Tuyết Nhi đến vẫn chưa có.
Nguyễn Huỳnh: "Gì cơ?"
Đàm Tuyết Nhi: "Đầu giường chị có một bình sứ nhỏ, hơi giống túi thơm, mùi hương rất dễ chịu!"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn: "Điều dưỡng Vu đem đến tối qua, tinh dầu an thần."
"Hiệu quả không ạ?" Đàm Tuyết Nhi biết Nguyễn Huỳnh hay mất ngủ.
"Rất tốt!" Tối qua, lúc Nguyễn Huỳnh gọi điện xong rồi về phòng bệnh thì đã ngủ say trong phòng không tỉnh. Cô vốn tưởng mình sẽ trằn trọc đến ba, bốn giờ sáng mới ngủ được như mấy ngày trước, không ngờ sau khi Vu Tích Ngọc mang tinh dầu đến không lâu, cô đã ngủ rất ngon lành, thậm chí còn ngủ suốt cả đêm.
Đàm Tuyết Nhi thấy ngạc nhiên: "Có hiệu quả với chị vậy ạ?"
Nguyễn Huỳnh hắng giọng, cô cũng rất ngạc nhiên.
Đàm Tuyết Nhi: "Có thể hỏi điều dưỡng mua cái này ở đâu không ạ?"
Nguyễn Huỳnh: "Nếu em muốn, lúc xuất viện chị sẽ hỏi thử cô ấy."
"Dạ!" Đàm Tuyết Nhi đáp, lại nói thêm mấy câu với Nguyễn Huỳnh, nhưng thấy sắp đến giờ thì