Chương 32: Cô cũng rất đẹp
Đêm khuya vắng lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua, hầu hết những người ngồi ở tầng hai đều là bệnh nhân truyền nước, sức lực tiêu hao gần như cạn kiệt nên cũng an tĩnh hơn nhiều.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dựa sát cửa sổ, buổi tối gió lớn, bọn họ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ rất rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lúc này, âm thanh còn lớn hơn so với tiếng gió, càng khiến người ta không thể xem nhẹ chính là tiếng tim đập.
Thình thịch, thình thịch, đi kèm với tiếng vang nhắc nhở người trong cuộc.
Khoảnh khắc Nguyễn Huỳnh nghiêng người, cơ thể Lục Ngộ An cứng đờ, hô hấp hơi ngừng lại.
Anh cẩn thận nghiêng đầu nhìn Nguyễn Huỳnh đang ngủ.
Có thể là do không thoải mái, mặc dù ngủ nhưng cô vẫn luôn cau mày.
Lục Ngộ An không dám động đậy nữa.
Tư thế cứng ngắc không được tự nhiên, nghe tiếng hít thở mỏng nhẹ rõ ràng dưới cằm lướt nhẹ qua cổ, màu mắt như bầu trời đêm sâu không thấy đáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Đến khi Trần Tịnh Dương chạy tới bệnh viện, vừa liếc mắt đã thấy hai người ở trong góc phòng.
Đèn chân không trên đỉnh vẫn sáng rọi như trước, thậm chí có hơi chói mắt. Không biết người bệnh bên cạnh bọn họ đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn hai ba người bệnh đang nghỉ ngơi ở phía đối diện.
Ánh sáng bao phủ trên người bọn họ.
Trần Tịnh Dương bình tĩnh quan sát, sâu sắc cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ lúc này còn hòa hợp hơn những gì cậu ấy từng biết.
Chú ý tới sự tồn tại của cậu ấy, Lục Ngộ An mở mắt ra, nhắn tin cho cậu ấy: [Tới quầy điều dưỡng sạc đầy điện rồi đem lại đây.]
Trần Tịnh Dương qua đây để đưa túi chườm ấm cho Lục Ngộ An.
Khi nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An, cậu ấy vốn không biết anh và Nguyễn Huỳnh đang ở cùng nhau.
Giờ nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho mình, Trần Tịnh Dương định tới quầy điều dưỡng.
Đi được hai bước, cậu ấy không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hai người đang ngồi dựa vào nhau ở cách đó không xa. Trần Tịnh Dương suy nghĩ một giây rồi giơ điện thoại lên mở ứng dụng chụp hình, tách chụp cho hai người một tấm hình.
Chụp xong, cậu ấy gửi cho Lục Ngộ An: [Anh, không cần cảm ơn đâu.]
Điện thoại rung lên, Lục Ngộ An rũ mắt, bức ảnh Trần Tịnh Dương gửi tới đập thẳng vào mắt anh.
Đúng lúc ấy, người bên cạnh cựa quậy, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"..."
Lục Ngộ An cất điện thoại di động, liếc nhìn cô: "Dậy rồi à?"
"?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, đôi mắt ngái ngủ mờ mịt nhìn anh, rõ ràng là đang mơ ngủ không biết mình ở đâu: "Tôi..."
Vừa mở miệng thì Nguyễn Huỳnh đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ, cô chợt bừng tỉnh: "Ngủ quên."
Hơi thở trong veo nhẹ nhàng ở đầu mũi xa dần, ở cổ cũng không còn cảm giác tê dại khi tóc lướt nhẹ qua.
Lục Ngộ An thu lại tâm tình gợn sóng, giọng nói hơi khàn: "Có thoải mái hơn chút nào không?"
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: "Gật đầu hoặc lắc đầu là được."
Mí mắt Nguyễn Huỳnh khẽ giật, cô chậm rãi gật đầu.
Ngủ một lúc, cô cảm thấy tinh thần của mình tốt lên không ít. Chỉ là hơi khó xử, tư thế lúc ngủ của cô không được thoải mái dẫn tới việc vùng cổ lại đau nhức.
Nhạy bén nhận ra thay đổi nho nhỏ trong cảm xúc của cô, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn cô: "Vẫn còn không thoải mái à?"
"Không." Nguyễn Huỳnh khó khăn nói.
Lục Ngộ An thu lại ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy vệt ửng đỏ ngại ngùng trên mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhíu mày ngẩng đầu, mắt nhìn dịch truyền trên đỉnh đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn khóe miệng đang mím chặt của Nguyễn Huỳnh: "Tôi tới quầy điều dưỡng."
Nguyễn Huỳnh lại gật đầu.
Bả vai Lục Ngộ An hơi cứng đờ, sau khi rời khỏi tầm nhìn của Nguyễn Huỳnh mới vươn tay, chậm rãi thả lỏng.
Nhìn thấy Lục Ngộ An đi xa, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn dịch truyền vẫn còn thừa lại hơn nửa chai, cô chậm chạp đứng lên.
Cô đang muốn duỗi tay cầm chai dịch truyền đi vào nhà vệ sinh thì giọng nói của điều dưỡng đã rơi vào trong tai: "Cô Nguyễn muốn vào nhà vệ sinh à? Để tôi."
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, hơi giật mình, cô nói: "Cảm ơn."
Điều dưỡng cầm lấy chai dịch truyền đi về phía nhà vệ sinh cùng cô: "Cô khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi phải làm."
Nguyễn Huỳnh cười khẽ, thầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Cô chỉ đột nhiên muốn đi vệ sinh mà thôi, suy cho cùng vẫn là Lục Ngộ An quá nhạy cảm, ngay cả chút tâm tư của cô mà anh cũng có thể đoán trúng.
Khi cô trở về từ nhà vệ sinh, túi chườm ấm cũng đã được Trần Tịnh Dương sạc đầy điện.
"Chị Nguyễn Huỳnh." Cậu ấy nhanh nhẹn gọi cô: "Chị đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Huỳnh nhìn cậu ấy rồi lại nhìn Lục Ngộ An ở bên cạnh.
Lục Ngộ An ra hiệu ý bảo cô ngồi xuống, đặt túi chườm ấm nóng hổi vào lòng bàn tay cô rồi mới nói: "Nó đi ngang qua đây thôi."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Trần Tịnh Dương: "..."
Hai người nghe xong lời này đều im lặng.
Sau một hồi im lặng, Nguyễn Huỳnh vừa muốn lên tiếng thì Trần Tịnh Dương đã ngắt lời cô: "Cổ họng khàn thì đừng nói, cũng không cần quan tâm em, em chơi trò chơi một lát rồi đi."
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ ừ đáp.
Hai người một trái một phải ngồi cạnh Nguyễn Huỳnh.
Trần Tịnh Dương chơi xong hai ván thì Nguyễn Huỳnh mới truyền dịch xong.
Sau khi rút kim và lấy thuốc, ba người cùng nhau rời đi.
Dọc đường về rất ít xe, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, bên trong xe lại càng im lặng.
Nguyễn Huỳnh không thể nói chuyện nhiều, Trần Tịnh Dương lâu ngày không gặp cũng rất yên lặng. Còn Lục Ngộ An, sau khi lên xe sẽ không nói chuyện.
Từ bệnh viện về nhà Nguyễn Huỳnh không xa lắm, mất khoảng mười phút.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm bóng đêm vụt qua bên ngoài cửa xe, cô không nhịn được mà nhìn về phía người ngồi trên ghế lái.
Lục Ngộ An lái xe rất nghiêm túc, hiếm khi phân tâm. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, ngón tay thon dài khẽ nắm vô lăng, mặc dù không dùng sức nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy lười nhác mà còn rất nghiêm túc.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối phác họa đường nét sắc bén bên sườn mặt anh, đường nét dưới cằm lưu loát. Từ góc độ của Nguyễn Huỳnh, mơ hồ có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi cong đang rủ xuống.
Bên trong xe quanh quẩn hơi thở mát lạnh sạch sẽ, dễ ngửi hơn nhiều so với mùi nước khử trùng ở bệnh viện.
Mặc dù mũi của Nguyễn Huỳnh vẫn chưa thông suốt nhưng hương thơm thoang thoảng cứ chui vào khoang mũi hết đợt này đến đợt khác cũng làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Còn hơi buồn ngủ.
Nguyễn Huỳnh cố gắng chịu đựng, mí mắt đánh nhau.
Đột nhiên xe dừng lại.
Nguyễn Huỳnh vô thức quay đầu, cô nhìn thấy cổng khu chung cư quen thuộc.
Cô đang muốn mở cửa xuống xe thì Trần Tịnh Dương ngồi trên ghế phó lái đã nhanh chóng cởi dây an toàn bước xuống mở cửa xe cho cô: "Chị Nguyễn Huỳnh, chị đỡ hơn chút nào chưa?"
Nguyễn Huỳnh nở cười yếu ớt xem như câu trả lời.
Lục Ngộ An cũng xuống xe, anh cầm theo thuốc vừa lấy từ bệnh viện đưa cho Nguyễn Huỳnh, nhỏ giọng nói: "Uống thuốc xong thì ngủ thêm đi, khi nào dậy thì nói với tôi một tiếng, buổi chiều phải truyền nước thêm lần nữa."
Nguyễn Huỳnh: "Ừm."
Lục Ngộ An thấy cô như vậy, lông mày anh nhíu chặt.
Đột nhiên giọng nói của Tư Niệm truyền đến từ bên cạnh: "Huỳnh Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh nhìn sang, rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy xuất hiện trước cổng khu chung cư vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Tư Niệm chào hỏi hai người: "Bác sĩ Lục, buổi tối làm phiền anh rồi."
Lục Ngộ An dặn dò Tư Niệm: "Trong mấy ngày này phải ăn kiêng, không được uống rượu."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Tư Niệm: "..."
Hai người liếc nhìn nhau, Tư Niệm đồng ý giúp cô: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy."
Lục Ngộ An gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Nguyễn Huỳnh: "Vào đi."
Nguyễn Huỳnh ngước mắt.
Lục Ngộ An biết cô muốn nói gì, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Về nhà rồi sẽ nói với cô."
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh bị Tư Niệm thúc giục đi rửa mặt.
Khi cô tắm rửa xong đi ra thì Lục Ngộ An đã gửi tin nhắn báo về nhà được một lúc lâu rồi.
Nguyễn Huỳnh trả lời: [Biết rồi.]
Lục Ngộ An: [Đi ngủ đi.]
Nguyễn Huỳnh: [Ngủ ngon.]
Lục Ngộ An gửi lại cho cô một câu Ngủ ngon, Nguyễn Huỳnh mới đặt điện thoại xuống.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô đã đối diện với đôi mắt đang tỏa ra hào quang hóng chuyện lấp lánh của Tư Niệm. Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: [Chờ tớ hết bệnh rồi hãy hỏi lại, chắc chắn sẽ thẳng thắn để được khoan hồng.]
Tư Niệm: "Tớ sẽ tin tưởng cậu một lần, mau uống thuốc rồi đi ngủ đi."
Uống thuốc xong, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra nên hỏi: [Sao cậu biết tớ về nhà giờ này?]
Tư Niệm liếc câu hỏi của cô, xốc chăn lên nằm xuống, nói: "Trần Tịnh Dương gửi tin nhắn cho tớ, bảo tớ ra cửa đón cậu." Cô ấy đoán: "Chắc là bác sĩ Lục bảo cậu ấy nói với tớ."
Nguyễn Huỳnh cũng đoán vậy.
Chẳng trách sau khi cô ngồi trên xe, hai người còn nói chuyện với nhau ở ngoài xe một hồi.
Nhắc tới đây, Tư Niệm cảm khái: "Bác sĩ Lục cũng quá chu đáo rồi."
Nguyễn Huỳnh rất tán thành.
Ngoài ba cô, cô chưa từng gặp ai kỹ tính hơn Lục Ngộ An.
Hai người hàn huyên hai câu qua loa, sau khi truyền dịch và uống thuốc, đầu óc cô lại mờ mịt.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh ôm chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bên kia, sau khi báo với Nguyễn Huỳnh rằng mình đã về đến nhà, Lục Ngộ An cũng vào phòng tắm rửa mặt.
Thời gian không còn sớm, hiếm khi anh cảm thấy mệt mỏi.
Ra khỏi phòng, Trần Tịnh Dương đang uống nước ở phòng bếp.
Nhìn thấy anh đi ra còn chủ động rót ly nước cho anh: "Anh."
Lục Ngộ An nhận lấy uống hết hơn nửa, giọng nói của anh khàn khàn: "Có việc gì?"
"Cũng không có chuyện gì lớn." Trần Tịnh Dương nhìn anh, đoán Lục Ngộ An sẽ không tự mình nói chuyện trong lòng, cậu ấy úp mở nói: "Chỉ là muốn hỏi xem có phải chị Nguyễn Huỳnh bị bệnh nặng lắm không? Thoạt nhìn dáng vẻ bị ốm của chị ấy rất đáng thương."
Nghe nói như thế, trong đầu Lục Ngộ An hiện ra dáng vẻ của Nguyễn Huỳnh vào nửa tiếng trước.
Cô bị ốm, nhìn qua còn yếu ớt hơn ngày thường, mỏng manh hơn rất nhiều. Sắc mặt tiều tụy, đầu mũi ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh ngập nước, không phải vì cô muốn khóc mà là do phản ứng sinh lý khi khó chịu.
"Anh..." Nhìn thấy bộ dạng trầm tĩnh của Lục Ngộ An, Trần Tịnh Dương không nhịn được mà gọi: "Anh chưa trả lời em đâu."
Lục Ngộ An rũ mắt, cảm xúc thản nhiên liếc cậu ấy: "Không nặng lắm, qua hai ngày nữa là khỏe thôi."
Nghe vậy, Trần Tịnh Dương cũng yên tâm.
"Vậy là tốt rồi." Cậu ấy uống hết nước, chỉ về phía phòng khách: "Em đi ngủ đây."
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời, đứng chờ trước bàn bếp một hồi lâu mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Cả người cô toàn là mồ hôi, cô cảm thấy mình thoải mái hơn chút nên đứng lên đi tắm rửa, lúc Nguyễn Huỳnh mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của mấy người Tư Niệm và Lục Ngộ An.
Cô trả lời từng người một.
Nguyễn Huỳnh đi vào nhà bếp, cháo mà Tư Niệm nấu cho cô vẫn còn nóng.
Không có khẩu vị gì, Nguyễn Huỳnh qua loa ăn vài ngụm nhỏ.
Vừa mới ăn xong thì Lục Ngộ An đã gửi tin nhắn đến: [Cảm thấy thế nào rồi?]
Nguyễn Huỳnh dùng nước ấm rửa sạch bát xong mới trả lời: [Tốt hơn nhiều.]
Lục Ngộ An: [Ăn chưa?]
Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: [Ăn cháo rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Lục Ngộ An đã gọi tới.
Nguyễn Huỳnh bắt máy: "Alo."
Nghe thấy giọng của cô, Lục Ngộ An ngước mắt lên: "Đúng là tốt hơn rồi."
Giọng Nguyễn Huỳnh không còn khàn khàn như tối qua nữa.
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô vừa muốn mở miệng đã nghe thấy giọng nói rõ ràng của Lục Ngộ An: "Đêm nay tôi phải trực ban, cô muốn tới bệnh viện vào buổi chiều hay buổi tối?"
Nguyễn Huỳnh giật mình thả lỏng, suy nghĩ một chút: "Buổi chiều."
Cô vội vàng bổ sung thêm: "Tư Niệm sẽ đi cùng tôi."
Dứt lời, cô nhận ra Lục Ngộ An ở bên kia không lên tiếng, mãi sau anh mới nói: "Được."
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn rủ Tư Niệm đến bệnh viện với mình.
Tư Niệm nghi hoặc ném ra một dấu hỏi chấm: [Bác sĩ Lục không rảnh à?]
Nguyễn Huỳnh: [Nói cái gì đó.]
Tư Niệm: [Vậy là cậu không cho anh ấy đi cùng.]
Nguyễn Huỳnh: [Không phải, buổi tối anh ấy có ca trực.]
Tư Niệm: [?]
Nhìn thấy Tư Niệm gửi liên tiếp mấy dấu hỏi chấm, Nguyễn Huỳnh cũng không giải thích nhiều.
Thực ra không phải là cô không muốn Lục Ngộ An giúp mình, chẳng qua là cô có tính toán của riêng mình. Buổi tối Lục Ngộ An còn phải tới bệnh