Chương 35: Tôi đang hẹn cô
Đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng khúc xạ từ máy chiếu.
Tư Niệm đi từ trong nhà vệ sinh ra, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Huỳnh đang cầm điện thoại di động cười tươi như hoa . Ánh sáng điện thoại chiếu vào mặt cô, dưới sự bao phủ của bóng tối, trông vô cùng kỳ dị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu cười cái gì?" Cô ấy tiện tay bật đèn lên.
Nguyễn Huỳnh từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn cô ấy: "Tớ cảm thấy..."
Tư Niệm nhìn cô chằm chằm, lắng nghe điều cô chuẩn bị nói.
"Lục Ngộ An đối với tớ giống tớ đối với anh ấy."
Tư Niệm mân mê ngón tay cũng không bất ngờ: "Không phải cậu đã biết chuyện này từ sớm rồi sao?"
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: "... Tớ nào có tự luyến như thế."
Tư Niệm nhếch môi lên, mỉm cười dựa vào vai cô: "Tớ cho phép cậu tự luyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy mở điện thoại di động, ấn vào camera trước của máy ảnh, ra hiệu cho cô ngước mắt lên: "Khuôn mặt này của cậu, bác sĩ Lục có thể kiên trì lâu như vậy mà không rung động, đúng là quá trâu bò."
"..." Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm bản thân ở trong camera vài giây, giải thích thay Lục Ngộ An: "Anh ấy không phải là người nông cạn như vậy."
Tư Niệm ậm ừ: "Cho dù không phải là thích khuôn mặt này của cậu, nhưng lúc anh ấy nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định cũng sẽ thích.
Con người là động vật cảm mến bằng thị giác.
Huống hồ Nguyễn Huỳnh không phải kiểu ưu nhìn, mà là kiểu đẹp chói mắt, nhìn thoáng qua đã thấy choáng, nhìn lại vẫn phải cảm thán vì đường nét trên mặt cô rất khéo léo. Cô là một người đẹp chịu được sự soi mói.
Tuy nói Lục Ngộ An cảm nắng Nguyễn Huỳnh, nhưng chắc chắn không đơn giản vì cô xinh đẹp, chỉ là ai cũng sẽ chú ý hơn đối với những thứ đẹp mắt.
Đương nhiên, nếu Nguyễn Huỳnh không phải mẫu người mà Lục Ngộ An thích thì dù anh có chú ý tới điểm này nhiều hơn, hai người sớm tối bên nhau lâu dần, nó cũng sẽ mai một.
Tư Niệm muốn nói với Nguyễn Huỳnh là: "Cậu phải có niềm tin vào chính mình, bất luận bác sĩ Lục có phải là người nông cạn hay không, anh ấy đều sẽ thích cậu."
Nói xong, cô ấy không nhịn được mà cười: "Cũng giống tớ thôi, dù kiểu thích của tớ với anh ấy khác nhau."
Nguyễn Huỳnh bị những lời trêu chọc của Tư Niệm làm cho bật cười, lông mày cong lên: "Cảm ơn cậu vì đã đánh giá cao tớ như vậy."
Tư Niệm kiêu ngạo: "Khách sáo rồi."
Hai người vui vẻ một lát, Tư Niệm tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"
Nguyễn Huỳnh mở lịch làm việc mà Lục Ngộ An gửi tới đưa cho Tư Niệm xem, thong thả nói: "Tuỳ cơ ứng biến."
Cô không biết Lục Ngộ An thích cô đến mức nào, cũng không biết anh sẽ thích mình đến bao giờ.
Cho nên ngay bây giờ, cô phải nắm bắt cơ hội này.
Tư Niệm: "Cố lên, mau bắt bác sĩ Lục về đây, về sau tớ đi khám bệnh có người quen rồi."
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy, nhấn mạnh: "...Hiện tại và sau này, cậu đều sẽ không bị bệnh."
Tư Niệm: "Ừ."
Trả lời xong, hai người nhìn nhau cười một cách khó hiểu.
Sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh thức dậy khá sớm.
Ngoài cửa sổ, cành lá xanh biếc được ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, mềm mại mà sắc bén. Mùa Đông rất hiếm khi thấy thời tiết tốt như vậy, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn đồng hồ báo thức ở trên bàn, quyết định đến bệnh viện trước khi đi làm.
Hôm nay, Lục Ngộ An đi làm như bình thường.
Bệnh của Nguyễn Huỳnh gần như đã bình phục.
Trước khi vào bệnh viện, cô mua một bó hoa và hai giỏ trái cây ở gần khu chung cư.
Đến bệnh viện, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An hỏi xem anh có bận không.
Nghĩ đi nghĩ lại, nay là Chủ Nhật nên mọi người không cần vội vã đi làm, cô cũng không đặc biệt tới tìm anh.
Đi vào khoa nội trú ở tầng sáu, Nguyễn Huỳnh đi qua hỏi y tá, đi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ, rồi cầm hoa đi đến phòng bệnh của bà nội Vân Sơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối hôm qua, lúc ăn cơm, cô nói chuyện mấy câu với Vân Sơ, biết rõ tình hình bà nội cô ấy, nên qua đây thăm.
Nguyễn Huỳnh đến đúng lúc Vân Sơ đang gọt táo.
Thấy cô đến, cô ấy rất ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây?"
Nguyễn Huỳnh ừ đáp, đưa hoa cho cô ấy: "Tôi đến đây thăm bà, sức khỏe của bà nội cô thế nào rồi?"
Vân Sơ hơi giật mình, cụp mắt nhìn xuống bó hoa trước mặt một lát, đột nhiên cười: "Khá tốt."
Cô ấy mím môi, ra hiệu cho Nguyễn Huỳnh ngồi xuống.
Chờ Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, cô ấy mới giới thiệu với bà nội của mình: "Bà nội, có người đến thăm bà."
Bà nội Vân nghe tiếng hai người nói chuyện, thấy Vân Sơ nói như vậy, vội vàng giơ tay về phía Nguyễn Huỳnh: "Cháu là bạn của con bé à?"
Nguyễn Huỳnh hơi ngạc nhiên, vội vàng nắm tay bà cụ, nhẹ nhàng nói: "Vâng bà nội, cháu tên là Nguyễn Huỳnh, bà cứ gọi cháu là Huỳnh Huỳnh cũng được ạ."
Bà nội Vân cười đáp lại, dựa vào cảm giác vỗ lưng cô: "Rất tốt."
Vân Sơ ở bên cạnh nghe, nhìn hai người giao lưu với nhau, hốc mắt hơi nóng lên.
Trò chuyện với bà nội Vân Sơ một lúc, bà cụ hơi mệt.
Chờ bà ấy ngủ, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đi ra khỏi phòng bệnh.
"Tôi không nghĩ cô sẽ đến đây." Vân Sơ nhìn Nguyễn Huỳnh, thẳng thắn nói.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nói đùa: "Có làm phiền hai người không?"
Vân Sơ: "Đương nhiên là không."
Cô nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Ở thành phố này, Vân Sơ không có người bạn đặc biệt nào, mấy năm qua sống tương đối khép kín. Thế cho nên Nguyễn Huỳnh đến đây, cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng.
Nguyễn Huỳnh cười rạng rỡ, dịu dàng động lòng người: "Cô không cảm thấy đột ngột là được rồi."
"Không đâu, tôi và bà nội rất hoan nghênh cô đến đây." Vân Sơ nhìn cô, không nhịn được cười: "Lát nữa cô có phải đi làm không?"
"Có." Nguyễn Huỳnh nói: "Chỗ làm của tôi ở gần đây."
Vừa nói, Nguyễn Huỳnh vừa liếc nhìn đồng hồ: "Giờ này bà nội đã đi ngủ rồi à, lát nữa không ăn cơm trưa sao?"
Vân Sơ: "Buổi sáng bà ăn muộn, cũng không thèm ăn."
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ.
Lúc cô phẫu thuật xong cũng bị tình trạng như vậy.
"Cô thì sao?" Vân Sơ chủ động hỏi: "Cô hẹn với bác sĩ Lục đi ăn sao? Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Cô ấy nhấn mạnh vào trọng điểm: "Chỉ có hai người chúng ta."
Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng mày, dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô ấy: "Được."
Nghĩ đến một mình bà nội Vân ở trong bệnh viện, hai người không dám đi xa, chỉ ăn cơm ở trong nhà ăn bệnh viện.
Nhà ăn bệnh viện chia làm hai tầng.
Tầng một là nơi bệnh nhân và người nhà ăn cơm, tầng hai là nhà ăn của công nhân viên chức.
Hai người đi đến nhà ăn tìm một chỗ ngồi xuống, Vân Sơ mới nhớ ra, hỏi: "Hôm nay cô đến đây gặp bác sĩ Lục đúng không?"
Nghe đến đây, Nguyễn Huỳnh bật cười: "Không, tôi vừa đến chỗ y tá hỏi rồi, y tá nói anh ấy phải làm phẫu thuật."
Vân Sơ nói với cô: "Buổi sáng lúc kiểm tra phòng tôi có gặp anh ấy."
Nguyễn Huỳnh đáp: "Tôi biết."
Cô uống một ngụm nước ấm để làm dịu cổ họng: "Không phải tôi cố ý đến bệnh viện tìm anh ấy."
Vân Sơ hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Vậy thì tốt."
Cô ấy không hy vọng Nguyễn Huỳnh ôm thất vọng trở về.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thức ăn trong nhà ăn bệnh viện không ngon lắm, hai người không ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống.
Thấy thời gian gần đến, Nguyễn Huỳnh nói với Vân Sơ rằng mình phải trở về đài phát thanh làm việc.
"Nguyễn Huỳnh." Thấy cô sắp rời đi, Vân Sơ gọi lại: "Cho tôi thêm phương thức liên lạc được không?"
Lúc này Nguyễn Huỳnh mới nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện này: "Tất nhiên là được."
Cô vội vàng lấy điện thoại ra: "Tôi quét cho cô."
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Nguyễn Huỳnh lái xe trở về đài phát thanh.
Vân Sơ ở dưới tầng tắm nắng, rồi mới chậm rãi trở về phòng bệnh, khi đi đến hành lang thì thấy có người đang dựa vào tường nghỉ ngơi và chờ mình.
…
Buổi sáng Lục Ngộ An có một ca phẫu thuật, khi xong đã là một giờ trưa.
Anh xoa xoa cổ tay cứng đờ, đi về phía phòng làm việc.
"Bác sĩ Lục." Tiết Cảnh Thắng đi phía sau anh, chuẩn bị gọi cơm: "Buổi trưa anh muốn ăn gì?"
Hôm qua Lục Ngộ An thức khuya, lại vừa mới làm phẫu thuật xong nên anh không muốn ăn. Anh lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn: "Không cần gọi cho tôi, cậu cứ gọi cho cậu đi."
Tiết Cảnh Thắng đã quen với cách sắp xếp của anh, bất đắc dĩ nói: "Hay em gọi món trước được không? Anh đói bụng cũng có thể hâm nóng lại ăn."
"Không cần." Lục Ngộ An cười: "Một lúc nữa tôi tự đi ăn."
Nghe vậy, Tiết Cảnh Thắng không miễn cưỡng nữa.
Cậu ấy chào hỏi một số bác sĩ và điều dưỡng khác chưa ăn cơm, đồng thời gọi cơm cho mình.
Hơi mệt mỏi.
Lục Ngộ An đi vào phòng làm việc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh lấy điện thoại ra. Có mấy tin nhắn chưa đọc, nhưng không có tin của Nguyễn Huỳnh.
Im lặng nhìn ảnh đại diện trên Wechat của cô, Lục Ngộ An hơi nhíu mày, rũ mắt xuống hỏi cô: [Đi làm chưa?]
Gửi tin nhắn đi, Lục Ngộ An đi về phía chỗ ngồi.
Còn chưa đến gần, anh nhìn thấy ở trên bàn có một chiếc túi có logo quen thuộc, trên túi còn có một tờ giấy ghi chú.
Lục Ngộ An sải bước đi đến, nhìn thấy rõ ràng từng chữ trên tờ giấy ghi chú.
Loại bác sĩ Lục thích, nhớ uống sau bữa ăn.
Dòng chữ không quá quen thuộc.
Lục Ngộ An nhìn chằm chằm một lúc lâ, im lặng nhếch môi lên. Đột nhiên có người vỗ vai anh: "Bác sĩ Lục, cậu làm chuyện xấu sau lưng tôi, giấu tôi bí mật gì đó đúng không?"
Tất Khải Hoàn từ bên ngoài trở về, chỉ vào cốc cà phê được giao đến đặt ở trên bàn anh: "Tại sao cửa hàng này lại giao cà phê đến cho cậu?"
Anh ta nghiêm túc nhấn mạnh, nói: "Tôi muốn nói là, nếu không phải người quen của cửa hàng này đặt hàng, trên ba ki lô mét sẽ không giao hàng."
Nghe vậy, Lục Ngộ An liếc anh ta một cái, không trả lời.
"Này, bác sĩ Lục, mau nói đi, đừng có giả ngu." Tất Khải Hoàn chỉ vào dòng chữ trên giấy ghi chú: "Còn có cái này nữa, lúc đầu khi tôi đi ra khỏi phòng phẫu thuật đã muốn uống nhưng nhìn thấy nội dung của tờ ghi chú này tôi không dám uống nữa."
Lục Ngộ An liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: "Cậu muốn uống gì? Tôi mời cậu."
Anh nói xong, Tất Khải Hoàn vẫn chưa trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng huyên báo. Hai người quay đầu lại nhìn, ngoài ra còn có cà phê và món tráng miệng được giao đến.
"Ồ..." Tất Khải Hoàn nhướng mày: "Tại sao lại giống logo của cửa hàng này thế, là cùng một cửa hàng sao?"
Anh ta nghi ngờ nói: "Vậy tại sao đồ của cậu được giao đến trước vậy?"
Lục Ngộ An đứng ở đó nhìn mấy giây, gọi Vu Tích Ngọc: "Điều dưỡng Vu."
Vu Tích ngọc: "Bác sĩ Lục, có chuyện gì vậy?"
Lục Ngộ An chỉ vào cà phê và món tráng miệng bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô lấy đồ từ ai?"
Việc này đang ám chỉ ai, hai người đều hiểu rất rõ.
Vu Tích Ngọc gật đầu, kể lại suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An: "Cô Nguyễn nói trong lúc cô ấy nằm viện cảm ơn mọi người đã chăm sóc."
Lục Ngộ An nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh dặn dò: "Nhỏ tiếng một chút, chia cho mọi người đi."
Vu Tích Ngọc trả lời.
Đột nhiên, Lục Ngộ An nghĩ đến chuyện gì đó: "Cô ấy đến lúc mấy giờ?"
Vu Tích Ngọc: "Khoảng mười một giờ, cô ấy đi thăm Kỳ Kỳ."
Tất Khải Hoàn không nghe rõ hai người nói gì, vô cùng hoang mang: "Cậu và điều dưỡng Vu chơi trò gì với nhau mà bí mật vậy?"
Lục Ngộ An kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy tờ giấy ghi chú đặt vào ngăn kéo rồi mới ngước mắt nhìn anh ta: "Cậu không đi lấy cà phê à?"
"..."
Tất Khải Hoàn: "Cà phê không quan trọng, bí mật của cậu quan trọng hơn."
Lục Ngộ An không nói gì, ấn mở vào ảnh đại diện WeChat của Nguyễn Huỳnh thêm lần nữa.
Anh vừa mở ra, tin nhắn của Nguyễn Huỳnh được gửi đến: [Anh vừa phẫu thuật xong à?]
Nguyễn Huỳnh: [Ừm, tôi đến đài phát thanh rồi.]
Lục Ngộ An nhíu mày: [Sao đột nhiên lại muốn mời bọn họ uống cà phê?]
Nguyễn Huỳnh: [Không phải đột nhiên.]
Nguyễn Huỳnh dùng voice chat nói với anh: [Chỉ là không nỡ nhìn bác sĩ Lục không có cà phê uống.]
Nguyễn Huỳnh mời đồng nghiệp trong phòng của Lục Ngộ An uống cà phê cũng là có ý cảm ơn.
Đương nhiên về phương diện khác, là cô có chút tâm tư riêng. Cô sợ đồng nghiệp của Lục Ngộ An không chú ý tới mặt trước của tờ ghi chú lại uống mất của anh.
Uống một cốc cà phê không có gì quan trọng, giữa các đồng nghiệp với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là Nguyễn Huỳnh sẽ đau lòng.
Cho nên một công đôi việc, cô mời mọi người trong phòng cùng uống.
Nhìn mấy tin nhắn cô gửi tới, trong đầu Lục Ngộ An hiện lên gương mặt cô lúc nói những lời này, anh nhướng mày, trong đôi mắt tràn