Chương 42: Muốn hôn thêm nữa không?
Sau khi viết thiệp xong, Nguyễn Huỳnh bóp cổ tay than thở, mấy ngày sau, cô sẽ không được gặp Lục Ngộ An nữa.
Lục Ngộ An bận đầu tắt mặt tối, cô cũng chẳng khác là bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạng vạng thứ năm trong tuần, Nguyễn Huỳnh càng bất ngờ hơn khi nhận được điện thoại của Thôi Trị.
Ông ở bên dưới đài phát thanh, hỏi cô có thể đi uống cà phê với ông không, ông có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ.
Nguyễn Huỳnh tranh thủ thời gian xuống dưới tầng, Thôi Trị hiền lành nhìn cô rồi bật cười: "Chú Thôi đến đây có làm phiền cháu không?"
"Không ạ." Nguyễn Huỳnh nhìn mái đầu lại bạc hơn của ông, đáp.
Đứng ngoài cửa hơi lạnh, Nguyễn Huỳnh bảo Thôi Trị đi theo mình vào quán cà phê bên cạnh nói chuyện.
"Chú Thôi uống gì không?" Nguyễn Huỳnh hỏi.
Thôi Trị: "Chú không uống đâu, một cốc nước lọc là được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ gọi hai cốc trà gừng nóng với nhân viên.
"Chú Thôi."
Nguyễn Huỳnh ngồi xuống ghế đối diện Thôi Trị: "Chú tìm cháu có việc gì cần làm gấp à?"
Thôi Trị đưa cái túi lớn trong tay cho cô, dịu giọng nói: "Tết Nguyên Đán chú Thôi hơi bận nên chú đến chúc cháu năm mới vui vẻ trước, quà chú đã chuẩn bị trước cho cháu đây."
Nguyễn Huỳnh cụp mắt nhìn chiếc túi hơi quen thuộc kia: "Cảm ơn chú Thôi. Cháu lớn rồi, không cần quà nữa đâu."
"Trong lòng chú, cháu mãi mãi là một đứa trẻ." Thôi Trị hồi tưởng chuyện cũ, nói: "Cháu quên lời ba dặn rồi à?"
Nguyễn Huỳnh thoáng khựng lại một chút.
Thôi Trị nhìn cô, cười: "Cháu là con gái của ba cháu nhưng cũng là một nửa con gái của chú Thôi, ngoại trừ vẻ ngoài trưởng thành, cháu vẫn luôn là một đứa trẻ."
Ngực Nguyễn Huỳnh nóng lên, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng trà gừng lên, Nguyễn Huỳnh mới không bị mất bình tĩnh.
Cô nâng cốc trà gừng sưởi ấm tay, nhìn Thôi Trị: "Chú Thôi gặp khó ăn gì à? Chú cứ nói thẳng với cháu, nếu giúp được thì chắc chắn cháu sẽ giúp chú."
Nghe vậy Thôi Trị thở dài: "Vậy chú Thôi sẽ không nói lòng vòng với cháu nữa."
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Chú cứ nói đi."
Ngoại trừ chuyện liên quan đến con gái Thôi Đồng của ông thì chẳng còn chuyện gì có thể làm Thôi Trị đau đầu đến nỗi phải nhờ Nguyễn Huỳnh giúp đỡ cả.
Mà sự thật cũng đúng là vậy.
Thôi Trị nói với Nguyễn Huỳnh rằng ông đã phát hiện ra Thôi Đồng đang yêu qua mạng. Trước đây, cô ấy nói với ông là Tết âm năm nay muốn đến tận cùng miền bắc để du lịch, gặp mặt người yêu qua mạng.
Ban đầu, Thôi Trị rất đồng ý cho cô ấy đi chơi, ra ngoài cho khuây khỏa.
Sau khi biết việc này, đương nhiên ông không cho phép nữa. Nhưng Thôi Đồng lại làm ầm lên, thậm chí còn rời nhà bỏ đi. Ông hoàn toàn không làm gì được Thôi Đồng.
...
Nguyễn Huỳnh lấy làm ngạc nhiên, im bẵng trong giây lát: "Thế chú có số điện thoại người yêu qua mạng của con bé không?"
Thôi Trị lắc đầu.
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: "Cục cảnh sát cũng không tìm được à?"
Nếu phía cảnh sát muốn tìm thì đương nhiên sẽ tìm được. Nhưng vì quan hệ giữa Thôi Trị và con gái đã trở nên căng thẳng, ông không biết hai người họ đã nói gì, đối phương có hành vi dụ dỗ không. Ông cũng không tiện dùng chức vụ để điều tra việc này.
Thôi Trị nhìn Nguyễn Huỳnh: "Huỳnh Huỳnh, cháu nói xem chú Thôi nên làm gì đây?"
Nguyễn Huỳnh cũng không biết.
Cô mấp máy môi: "Thế con bé còn khăng khăng đòi đi Băng Thành không?"
Thôi Trị: "Vẫn cố chấp lắm, chú nhốt con bé trong nhà cũng không nhốt được nó."
Ông thở dài nói: "Con bé dùng cái chết để uy hiếp chú." Nói đến đây, ông hỏi Nguyễn Huỳnh: "Chẳng lẽ chú phải để con bé đến Băng Thành thì con bé mới hết hy vọng à?"
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cảnh của nhà Thôi Trị cũng hơi liên quan đến Nguyễn Huỳnh.
Cô đã từng chứng kiến sự điên cuồng của Thôi Đồng, cũng hiểu cho tâm trạng bối rối và lo lắng của Thôi Trị.
"Bạn của con bé thì sao?" Nguyễn Huỳnh nhớ trước đó ông đã nói rằng Thôi Đồng định đi cùng hai người bạn: "Ba mẹ bạn của con bé cũng đồng ý cho họ đi cùng à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Trị lắc đầu: "Hai người bạn đấy nghe lời ba mẹ khuyên nên không đi nữa rồi."
Nguyễn Huỳnh: "Con bé định đi một mình à?"
"Ừ." Thôi Trị đau đầu, ông khàn giọng nói, trút hết tâm sự trong lòng ra: "Chú muốn đi với con bé nhưng con bé không đồng ý. Con bé khăng khăng đòi đi một mình. Cháu nói xem con bé một thân một mình đến đó, lại còn là vị thành niên nữa, sao chú có thể yên tâm được!"
Ông hối hận: "Tại chú hết, tại chú không trông nom con bé tử tế nên mới làm con bé ra nông nỗi này."
Nguyễn Huỳnh nghe mà thấy lòng mình chua chát.
Cô muốn an ủi Thôi Trị, lại không biết nên nói thế nào. Hơn nữa gặp phải chuyện này, có an ủi cũng vô ích.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Nguyễn Huỳnh đề nghị: "Chú Thôi, mai cháu sẽ đến trường gặp Thôi Đồng, để cháu nói chuyện với con bé xem sao."
Thôi Trị xoa mặt, cau mày: "Con bé có chịu nghe không?"
Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ: "Để cháu thử xem. Nếu con bé vẫn cố chấp muốn đi thì cháu sẽ đi cùng với con bé."
Cô cũng có một phần trách nhiệm trong việc đẩy mối quan hệ ba con giữa Thôi Trị và Thôi Đồng đến tình hình hiện giờ.
-
Sáng hôm sau, từ sáng sớm, Nguyễn Huỳnh đã có mặt ở trường của Thôi Đồng.
Thấy cô đến, Thôi Đồng "ơ" một tiếng: "Con gái nuôi của ba tôi đến đây à? Tìm tôi làm gì?"
Nguyễn Huỳnh không để ý đến lời mỉa mai của cô ấy, chỉ hỏi một câu: "Có phải em vẫn cố chấp muốn đến Băng Thành không?"
Thôi Đồng sững người một lúc rồi kiêu ngạo nói: "Đúng thế đấy thì sao? Chị muốn khuyên tôi hay lại định nhốt tôi trong nhà đây? Tôi nói cho chị biết, kể cả hôm nay chị có thể nhốt tôi đi chăng nữa, chị có nhốt tôi hết cả đời được không?"
Nguyễn Huỳnh cười nhẹ: "Chị không nhốt em. Nếu em đã kiên trì muốn đi như thế, vậy được thôi."
Cô chìa tay trước mặt cô ấy: "Đưa chứng minh thư cho chị."
Thôi Đồng cảnh giác: "Chị muốn làm gì?"
"Mua vé." Nguyễn Huỳnh thản nhiên nói: "Chị đi gặp người yêu qua mạng với em."
Thôi Đồng: "Chị có bị điên không?"
Cô ấy hoàn toàn không ngờ Nguyễn Huỳnh lại định làm như vậy.
"Sao nào?" Nguyễn Huỳnh mỉm cười: "Chị không được đi à? Chị là con gái nuôi của ba em, âu cũng là một nửa người thân của em đấy. Chị không được đi gặp người yêu qua mạng của em à?"
Cô dừng lại một lúc rồi mượn ưu thế chiều cao liếc Thôi Đồng: "Hay em nói dối ba là mình có người yêu qua mạng chứ người này hoàn toàn không tồn tại?"
Giọng điệu khích bác của Nguyễn Huỳnh là điều khiến Thôi Đồng cảm thấy khó chịu nhất. Vừa nghe cô nói vậy, cô ấy lập tức quay về lớp, ném chứng minh thư cho cô: "Chị mua ngay đi, chiều nay tôi tan học rồi chúng ta đi luôn. Không mua thì sau này chị đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"... Được thôi." Nguyễn Huỳnh kìm nén cơn giận của mình, mua hai vé máy bay đi Băng Thành vào buổi tối: "Em nhớ hủy vé tàu cao tốc đã mua trước đó đi nhé."
"Biết rồi!" Thôi Đồng lấy lại chứng minh thư: "Gặp lại ở sân bay!"
Nguyễn Huỳnh bị Thôi Đồng chọc tức đến nỗi mất hết lý trí. Vừa vào trong xe, cô chợt thấy hối hận ba giây. Sau đó, cô lập tức điều chỉnh cảm xúc, gọi điện thoại cho Lâm Du Anh xin nghỉ một ngày rồi lại đến bệnh viện một chuyến.
Nhưng hôm nay Lục Ngộ An lại sắp xếp vài ca mổ liên tiếp để chuẩn bị đón chào ngày nghỉ vào ngày mai.
Nguyễn Huỳnh vồ hụt.
Trước khi về nhà, cô đến quán cà phê của Tư Niệm một chuyện.
Sau khi nghe xong quyết định được đưa ra trong lúc nóng vội của cô, Tư Niệm ngây ra như phỗng một lúc lâu. Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao cậu lại làm liều với Thôi Đồng hả?"
Nguyễn Huỳnh bưng cà phê, mặt không cảm xúc uống một ngụm: "Tớ không đi cùng con bé thì còn làm gì được nữa? Cứ để chú Thôi lo lắng không yên mà không biết phải làm gì thế à?"
Tư Niệm nghiến răng: "Chú Thôi có cách đấy nhưng chú ấy không dám làm thôi."
Trước mắt, quan hệ ba con giữa Thôi Trị và Thôi Đồng chỉ được duy trì nhờ việc Thôi Trị nuông chiều Thôi Đồng. Trước đây, Thôi Đồng đã từng tự sát, ông hoàn toàn không dám quá nghiêm khắc hay cưỡng ép Thôi Đồng.
Nếu cô ấy khăng khăng muốn làm thì gần như ông đều nhượng bộ.
Chính vì hiểu biết tình cảnh giữa họ là vậy, Nguyễn Huỳnh mới không thể bỏ mặc.
"Thôi." Nguyễn Huỳnh nhìn Tư Niệm: "Tớ làm theo ý con bé này lần cuối. Nếu con bé vẫn tiếp tục như thế thì tớ cũng không dung túng cho con bé nữa."
Cô cụp mắt xuống, cảm xúc không tốt lắm: "Tớ biết nên giải quyết thế nào mà."
Tư Niệm ừ đáp: "Để tớ hỏi ba tớ xem có bạn bè thân quen gì ở Băng Thành không rồi nhờ họ đón hai người. Như vậy sẽ an toàn hơn đôi chút."
Suy cho cùng đối tượng mà Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng muốn gặp cũng là người yêu qua mạng.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Ừ."
-
Khi Lục Ngộ An nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi cho anh, Nguyễn Huỳnh đang ở nhà chuẩn bị hành lý.
Anh gọi thẳng cho cô: "Đi Băng Thành à?"
Nguyễn Huỳnh thở dài một tiếng: "Ừ, bác sĩ Lục à, có lẽ tôi phải hoãn kế hoạch đi du lịch tâm linh của chúng ta rồi."
Lục Ngộ An mặt mày cau có: "Có việc gấp gì à?"
Nguyễn Huỳnh: "Một cô em gái đòi đi nên tôi đi cùng con bé." Cô dịu giọng nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, tôi đi hai ngày rồi về."
Lục Ngộ An vẫn hơi lo lắng: "Bên đấy lạnh lắm."
"Tôi biết." Nguyễn Huỳnh cười khẽ: "Có phải chiều nay anh vẫn còn hai ca mổ không? Không sao đâu, anh đi làm đi, tôi ra sân bay đấy. Đến đó rồi tôi sẽ gọi anh ha."
Lục Ngộ An im lặng trong chốc lát, anh tự biết trước mắt mình chẳng có thân phận gì để khuyên nhủ cô nhiều hơn mà anh cũng không có cách nào để thoát thân đi cùng với cô.
"Chú ý an toàn, có việc gì thì cứ gọi cho tôi nhé."
Nguyễn Huỳnh: "Ừ."
Tắt máy, Lục Ngộ An nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Úc Đình Vân.
Nhờ vả xong, anh mới lại vào phòng mổ.
-
Chuyến đi đến Băng Thành của Nguyễn Huỳnh được quyết định khá đột ngột.
Ngay cả chính cô cũng phải đến Băng Thành, cảm nhận nhiệt độ không khí âm mấy chục độ rồi mới giật mình hồi phục tinh thần.
Kể từ sau khi lên máy bay, Thôi Đồng vẫn luôn ngậm miệng không nói năng gì, không giao lưu, lại càng không nhìn cô.
Hai người xuống máy bay, cầm hành lý như hai người xa lạ.
Nguyễn Huỳnh nghe điện thoại của tài xế được ba Tư Niệm thu xếp đón họ sau khi xuống máy bay, cô và Thôi Đồng cùng đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận không nhầm người, hai người lên xe đi đến quán bar.
Thời gian vẫn còn khá sớm.
Nguyễn Huỳnh đặt vé máy bay lúc sáu giờ hơn, giờ vẫn chưa đến chín giờ.
Cô nghiêng đầu ngắm nhìn ánh đèn nê-ông nối liền thành một hàng dài ngoài cửa sổ, ngắm những chiếc đèn lồng đỏ được treo dưới cột đèn hai bên đường, ngắm nhìn cảnh người qua đường vội vàng. Cô khẽ thở ra một hơi lạnh.
Sau đó, một làn sương phả ra ngoài cửa sổ.
Thấy vậy, Nguyễn Huỳnh khẽ cười.
"Ngây thơ." Lời mỉa mai của Thôi Đồng vang lên ngay bên cạnh.
Nguyễn Huỳnh không để ý đến cô ấy.
Cô thu hồi tầm mắt, lần lượt gửi tin nhắn báo bình an cho Thôi Trị, Tư Niệm, Lục Ngộ An.
Đến khách sạn, Nguyễn Huỳnh cảm ơn tài xế. Sau khi hẹn tài xế chín giờ sáng mai đến đón họ, cô và Thôi Đồng đi làm thủ tục nhận phòng.
Để đề phòng Thôi Đồng chạy loạn, cô đặt phòng dành cho hai người.
Thấy vậy, Thôi Đồng trề môi dưới, cà khịa: "Chao ôi cô cả Nguyễn mà lại chỉ đặt một phòng dành cho hai người thôi à? Không phải tiền lương của chị cao lắm à?"
Nguyễn Huỳnh mắt điếc tai ngơ.
Lúc nhận thẻ phòng, Nguyễn Huỳnh nhìn nhân viên phục vụ: "Chỉ cần một thẻ là được."
Nhân viên phục vụ ngơ ngác nhìn hai người: "Quý khách đã chắc chưa ạ?"
"Chắc chứ." Nguyễn Huỳnh mỉm cười: "Con bé không cần."
Thôi Đồng: "Chị có bị thần kinh không đấy?"
Nhận phòng, lấy thẻ xong, hai người đi về phòng.
Giày vò suốt nửa ngày, thật ra Nguyễn Huỳnh đã mệt lử rồi. Băng Thành quá lạnh, lạnh hơn nhiều so với dự tính của cô.
Đi vào phòng, Thôi Đồng ồn ào đòi ăn cơm.
Nguyễn Huỳnh nhắm chặt mắt, kìm nén cơn giận của mình: "Gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Cô thật sự không muốn đi ra ngoài.
Còn Thôi Đồng lại thích đối nghịch với Nguyễn Huỳnh.
Cô càng không muốn làm gì, cô ấy lại càng muốn làm chuyện đấy.
Cuối cùng, dưới thời tiết âm ba mươi độ, hai người ra khỏi phòng, đi ra ngoài ăn cơm.
Khi gọi món, Nguyễn Huỳnh chẳng hào hứng muốn ăn gì cả.
Cô đưa thực đơn cho Thôi Đồng: "Chị không đói lắm, em gọi những món mà mình có thể ăn hết đi nhé, đừng lãng phí đồ ăn."
Thôi Đồng lạnh lùng xì một tiếng: "Bủn xỉn."
Tuy nói vậy nhưng cô ấy cũng đã kìm nén đôi chút.
Ăn cơm xong, Thôi Đồng lại ồn ào đòi đi dạo phố.
Sắp đến giờ đếm ngược chào ngày mới, cô ấy muốn đến quảng trường đón năm mới với người lạ.
Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh - người không được hào hứng cho lắm: "Đây cũng là lần đầu chị đến Băng Thành nhỉ? Không muốn đi ngắm dạo chơi à?"
Lúc này, Nguyễn Huỳnh đã lạnh đến nỗi không nói rõ lời, cô làm gì có tâm trạng mà đi dạo.
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc những học sinh trung học phổ thông như Thôi Đồng lấy đâu ra sức và tinh thần.
"Không muốn lắm." Nguyễn Huỳnh khéo léo từ chối.
Mắt Thôi Đồng sáng lên: "Chị không muốn đi thì tôi tự đi."
"..." Nguyễn Huỳnh hít sâu một hơi: "Tôi đi."
Thôi Đồng ủ mưu thành công, khẽ a một tiếng: "Vậy chúng ta đến giáo đường Sophia đi, bên kia có tuyết rơi đẹp lắm."
Nguyễn Huỳnh đang định nói giờ không có tuyết rơi thì vừa bước ra cửa hàng, ngẩng đầu lên, cô thấy tuyết trắng tinh khôi rơi xuống trên không trung.
Cô giật mình chốc lát, tâm trạng bỗng trở nên vui hơn: "Đi thôi."
Cô liếc người bên cạnh: "Đi ngắm tuyết."
Khách sạn của họ ở ngay cạnh giáo đường, cũng ở gần chỗ ăn cơm, chỉ cần đi bộ là đến.
Vì đang chuẩn bị đón năm mới nên người đi lại trên đường đông hơn nhiều so với tưởng tượng của Nguyễn Huỳnh. Ai nấy đều nhao nhao ngửa đầu, cầm điện thoại chụp ảnh tuyết trắng bay xuống.
Đón tuyết đi một đoạn đường, để tuyết rơi trên đầu là có thể bạc đầu.
Tuy đây chỉ là một lời nói đùa ngây thơ, nhưng hầu hết mọi người vẫn muốn tin vào nó. Dẫu chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, người ta cũng có thể chấp nhận.
Gió rét sượt qua mặt như dao găm cạo mặt, lạnh đến thấu xương.
Nguyễn Huỳnh bị gió thổi trúng, mắt bắt đầu ngấn lệ. Nhưng khi đi đến gần giáo đường, trong khoảnh khắc nhìn thấy tòa giáo đường, cô lại loáng thoáng cảm thấy chịu lạnh mấy cũng đáng.
Thôi Đồng muốn chụp ảnh.
Nguyễn Huỳnh bó tay, chỉ có thể chụp cho