Chương 44: Ghen
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đang nằm trên giường.
Đột nhiên tiếng hít thở trở nên nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An tỉnh giấc, dần dần ý thức được chuyện gì đã xảy ra, bất đắc dĩ cau mày. Sau đó, Lục Ngộ An thay chăn màn rồi đi vào phòng tắm.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng trưng, lúc anh vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, khóe miệng đột nhiên giật giật.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, ngay cả trong thời kì dậy thì anh cũng chưa từng bị mộng tinh vậy mà sau khi gặp Nguyễn Huỳnh lại hay gặp phải như vậy.
Mẹ của Lục Ngộ An vốn là bác sĩ đông y cho nên đối với loại chuyện này anh cũng không kiêng kị gì.
Hồi còn học cấp hai và cấp ba, cơ thể anh bắt đầu thay đổi, mẹ anh cũng từng hỏi anh về chuyện này.
Tuy Lục Ngộ An nghĩ rằng chuyện này không có gì đáng phải xấu hổ, nhưng rốt cuộc anh cũng ngại ngùng khi nói chuyện này với người khác. Hơn nữa, anh còn rất ít khi gặp phải chuyện như vậy.
Chuyện này khiến bà Trần lo lắng suốt một thời gian, sợ rằng anh ở phương diện đó không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau này, lúc anh lên đại học, bà cũng thường xuyên nghe ngóng, sau khi biết được anh ở trường không có yêu đương với ai, bà lại vô cùng lo lắng. Bà còn từng nhiều lần nói bóng gió với Lục Ngộ An rằng bà sẽ không quan tâm đối tượng yêu đương của anh là nam hay nữ, chỉ cần là con người là được.
Một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường mà sống thuần khiết quá cũng không tốt.
Lục Ngộ An không phải là không có dục vọng, chỉ là bình thường công việc bận rộn khiến anh mệt mỏi quá mà thôi.
Anh bận rộn cả ngày xong thì đi ngủ cho nên quả thực không quá hứng thú với phương diện chuyện đó. Thỉnh thoảng sáng sớm tỉnh dậy sẽ có phản ứng, anh cũng sẽ đi tắm nước lạnh để giải quyết.
Đêm đó là lần đầu tiên anh mơ thấy mình làm chuyện đó chân thực đến vậy, mà người trong mơ chính là Nguyễn Huỳnh.
Cô uống rượu, khuôn mặt cô ửng hồng, giọng nói cũng không còn nghiêm túc như thường ngày nữa nhưng vẫn nhẹ nhàng êm ái như trước, cảm giác giống như có thể khiến trái tim người nghe tan chảy. Cô giang hai tay về phía Lục Ngộ An, muốn anh ôm cô, muốn anh hát cho cô nghe, kể chuyện cho cô.
Trong mơ, cô rất giỏi làm nũng.
Lục Ngộ An cũng hết cách với cô, anh đang định đi tìm truyện để kể cho cô nghe thì Nguyễn Huỳnh đột nhiên ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống gần cô hơn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngộ An, ánh mắt sáng lên, cô nói: “Lục Ngộ An… Ưm… Hôn em đi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngộ An còn chưa kịp phản ứng, cô đã kiễng chân lên hôn anh.
Hơi thở của cả hai trở nên nặng nề, bên trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng môi lưỡi dây dưa, sau đó anh ôm lấy cô đảo khách thành chủ.
“….”
Nghe thấy Lục Ngộ An nói như vậy, hai tai Nguyễn Huỳnh nóng bừng, hai gò má càng ửng hồng hơn trước.
Cô trừng mắt nhìn anh, chọc vào bả vai anh, nói một cách mơ hồ: “Thì ra bác sĩ Lục đã có ý đồ như vậy với em từ lâu rồi nha.”
Lục Ngộ An cảm thấy hôn cô nhiều sẽ thành nghiện, hầu kết anh lên xuống, hôn nhẹ lên môi cô một cái, thản nhiên thừa nhận: “Còn em thì sao?”
“Không nói cho anh biết đâu.” Hai tay Nguyễn Huỳnh ôm chặt lấy vai anh sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Hôn một cái nữa rồi đi ngủ nhé?”
Sắc mặt Lục Ngộ An tối sầm lại, anh há miệng ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, dùng hành động thực tế để trả lời, khiến cô thỏa mãn.
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả ba người Nguyễn Huỳnh nhanh chóng xuất phát đến sân bay.
Thời tiết ở Băng Thành rất lạnh, cơn sốt của Nguyễn Huỳnh còn chưa hạ hoàn toàn, cô chóng mặt choáng váng. Thôi Đồng đi bên cạnh hai người, không dám lên tiếng.
Lên máy bay, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi cạnh nhau.
Thôi Đồng liếc nhìn hai người bọn họ sau đó ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Nguyễn Huỳnh vờ như không nghe thấy, nói vài câu với Lục Ngộ An sau đó ngủ thiếp đi.
Sau khi hạ cánh xuống Bắc Thành, Thôi Đồng chủ động lên tiếng: “Để tôi tự về là được rồi.”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô ấy một cái, giọng điệu cô vô cùng bình tĩnh: “Để chị đưa em về nhà.”
Sắc mặt Thôi Đồng tối sầm lại, đang định phản bác lại thì điện thoại của Nguyễn Huỳnh vang lên.
Là điện thoại của Thôi Trị gọi đến, hôm nay ông đã xin nghỉ một buổi để đến sân bay đón bọn cô.
Nguyễn Huỳnh ngẩn người sau đó nhẹ nhàng nói với Thôi Trị: “Chú Thôi, cháu biết rồi ạ, bọn cháu đang đợi lấy hành lý, một lúc nữa sẽ quay lại tìm chú ạ.”
Thôi Trị trả lời: “Không cần vội.”
Sau khi lấy xong hành lý, cả ba người Nguyễn Huỳnh đi ra khỏi sân bay, thoáng cái đã nhìn thấy Thôi Trị đứng đợi ở cách đó không xa, ông vẫy với Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng nhưng khi nhìn thấy Lục Ngộ An thì có hơi ngạc nhiên.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh dừng lại ở lối cửa ra vào, quay sang nhìn người bên cạnh, nói: “Em phải qua đó một chuyến.”
Lục Ngộ An híp mắt: “Đi đi, anh ở đây đợi em.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Thôi Đồng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cười nhẹ: “Hai người không phải là đang yêu đương sao? Chị không định giới thiệu anh ấy với bố tôi à?”
Hai người chưa kịp lên tiếng thì Thôi Đồng đã nhìn Lục Ngộ An một lượt từ trên xuống dưới sau đó cô ấy nhẹ giọng: “Anh đẹp trai à, chị ta yêu đương với anh chắc chắn chỉ là muốn chơi đùa với anh thôi, anh đừng để bị chị ta lừa.”
Lục Ngộ An: “...”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Hai người liếc nhìn nhau, lúc Nguyễn Huỳnh đang định lên tiếng thì bị Lục Ngộ An ngăn lại. Thân hình anh thẳng tắp đứng cạnh hai chị em Nguyễn Huỳnh, anh mím môi im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh hỏi cô: “Em muốn lừa anh à?”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh một cái tiếp đó nghiêng đầu nhìn Thôi Đồng đang hoang mang ở bên cạnh, trả lời anh: “Đúng đó, muốn lừa anh đấy.”
Lục Ngộ An cười khẽ: “Nếu là em thì anh lúc nào cũng hoan nghênh.”
Thôi Đồng nghe thấy vậy thì tức đến mức không nói nên lời, giật lấy hành lý từ tay của Nguyễn Huỳnh, nói một cách cáu kỉnh: “Hai người đúng là đầu óc có vấn đề.”
Thấy Thôi Đồng tức giận bỏ đi, Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Chờ em một lát.”
Lục Ngộ An nhếch môi sau đó anh khẽ gật đầu với Thôi Trị đang đứng đợi ở đằng xa như là đang chào hỏi ông.
“Huỳnh Huỳnh” Thôi Trị nhìn về phía người đang đi đến trước mặt mình, nhẹ giọng: “Vất vả cho cháu rồi, Thôi Đồng lại gây phiền…”
Lời của ông còn chưa nói hết, Nguyễn Huỳnh đã cắt ngang: “Chú Thôi, không có gì đâu mà.”
Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang cúi đầu im lặng, nói nhỏ: “Em ấy thật sự không có gây phiền phức gì cho cháu, trước đây cháu vẫn luôn muốn đến Bắc Thành, lần này cũng xem như là một công đôi việc.”
Thôi Trị bất đắc dĩ cười nhẹ: “Có mệt không? Bên ngoài trời lạnh như vậy, hay là lên xe đi chú đưa cháu về?”
“Không cần đâu ạ.” Nguyễn Huỳnh mỉm cười sau đó vừa xoay người hướng về chỗ Lục Ngộ An đang đứng đợi ra hiệu với anh vừa nói: “Chú Thôi, cháu về với bạn trai là được rồi ạ.”
Cô ngừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Thôi Trị sau