Chương 51: Cảm ơn anh đã đưa bạn gái tôi tới
Gần nửa năm không về nhà, Nguyễn Huỳnh vừa vào cửa đã được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp đến từ bà Lý.
Có điều loại đãi ngộ này chỉ kéo dài được một lúc, sau đó cô đã bắt đầu bị bà Lý ghét bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế Nguyễn Huỳnh lặng lẽ nhìn bà Lý: “Mẹ, mẹ đổi ý nhanh quá rồi. Rõ ràng mấy giờ trước mẹ còn bảo con ngồi xe vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sao bây giờ lại đuổi con ra ngoài chứ?”
Cô lười biếng ngã xuống ghế sô pha, ôm gối ôm không muốn nhúc nhích: “Con không đi.”
Lý Quỳnh Lam liếc cô, khẽ nhướng mày: “Thật sự không đi sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Không đi.”
Cô còn chưa quen thuộc với ghế sô pha trong nhà đâu, không đi đâu hết.
“Được.” Bà Lý cũng không làm khó cô, thản nhiên nói: “Vậy mẹ đi ra ngoài có người hỏi mẹ Huỳnh Huỳnh có về không, mẹ nói không nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô uất ức chẹp miệng nhìn bà Lý, dài giọng làm nũng với bà ấy: “Mẹ…”
Bà Lý nhịn cười, kéo cô lên: “Bao lớn rồi mà còn làm nũng không biết.”
Nguyễn Huỳnh cọ cọ cánh tay của bà ấy: “Con có bao nhiêu tuổi cũng là con gái của mẹ, cũng có thể làm nũng.”
Bà Lý cong môi cười: “Thật sự mệt đến vậy sao?”
“Cũng không phải mệt lắm.” Nguyễn Huỳnh nhìn cơn gió độc thổi ngoài cửa sổ thành thật nói: “Chỉ là con cảm thấy bên ngoài lạnh, không muốn ra ngoài.”
Bà Lý suy nghĩ một chút thấy cũng đúng.
“Vậy con ở nhà đợi mẹ?” Bà ấy không ép cô nữa.
Nguyễn Huỳnh rối rắm hai giây, sau đó vẫn thành thật bò dậy: “Thôi quên đi, con đi siêu thị với mẹ.”
Ở nhà một mình cũng khá nhàm chán.
Hai mẹ con đi ra ngoài.
Quê của Nguyễn Huỳnh là một huyện nhỏ gần Giang Thành. Nơi đây ngoại trừ hơi nhỏ thì cũng không còn khuyết điểm gì khác.
Bởi vì diện tích không lớn nên khi ra cửa thì phần lớn đều là gặp phải người quen.
Tư Niệm và Khương Thanh Thời đã đến đây hai lần, theo cách nói của bọn họ thì muốn ngẫu nhiên gặp một người ở chỗ này thật sự rất dễ dàng.
Lúc trước Nguyễn Huỳnh không cảm thấy như vậy nhưng giờ phút này cô đã cảm nhận được rồi.
Cô không ngờ sau lần gặp Lận Tồn Vi ngày hôm đó, khi trở về quê còn có thể gặp lại. Có điều nghĩ lại thì cũng thấy bình thường.
Tết đến, người ta cũng phải về nhà ăn tết.
“Nguyễn Huỳnh.” Lận Tồn Vi gọi cô lại, cười nói: “Về từ bao giờ thế?”
Bước chân Nguyễn Huỳnh khựng lại, ngước mắt nhìn về phía anh ta: “Hôm nay tôi mới trở về, còn cậu thì sao?”
Cô khách khí hỏi lại.
Lận Tồn Vi: “Trùng hợp vậy à, tôi cũng mới về hôm nay.”
Anh ta chào hỏi bà Lý: “Cô Lý.”
Lý Quỳnh Lam ừ một tiếng rồi nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt: “Huỳnh Huỳnh, người trẻ tuổi các con cứ trò chuyện đi, mẹ đến phía trước đi dạo.”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì bà Lý đã rời đi.
Cô không thể làm gì được, chỉ có thể xấu hổ cười: “Cậu đi một mình à?”
Lận Tồn Vi chỉ sang một hướng khác: “Ông bà nội tôi đang chọn đồ ở bên kia.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, từ từ đi về phía trước.
Lận Tồn Vi thấy cô bọc mình như chim cánh cụt nhỏ thì cảm thấy rất thú vị: “Hình như cô vẫn sợ lạnh như hồi cấp ba nhỉ.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn người: “Có sao?”
Lận Tồn Vi ừ một tiếng rồi nhìn cô: “Quên rồi à?”
Anh ta cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói: “Mỗi khi mùa đông đến, cô luôn là người mặc dày nhất trong lớp.”
“…”
Nguyễn Huỳnh cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không quá ấn tượng: “Tôi đã quên rồi.”
Cô giơ tay sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: “Tôi đi qua đó xem mẹ tôi bên kia có cần giúp đỡ hay không, đi trước nhé.”
Nhìn ra sự câu nệ của cô, Lận Tồn Vi cũng không miễn cưỡng nữa: “Được.”
Nhưng trước khi Nguyễn Huỳnh rời đi, anh ta lại gọi một câu: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh: “Cái gì?”
Lận Tồn Vi thấp giọng nói: “Năm nay khó được khi mọi người đều trở lại về, bọn họ nói muốn tổ chức tụ họp một lần, đến lúc đó cô cũng phải tới đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh a một tiếng: “Họp lớp?”
Lận Tồn Vi gật đầu.
Nguyễn Huỳnh không từ chối, suy nghĩ qua rồi nói: “Đến lúc đó rảnh rỗi thì đi.”
Lận Tồn Vi nhìn cô cười: “Đến lúc đó chờ cô.”
“…”
Khi đi đến bên cạnh bà Lý, bà Lý còn liếc nhìn cô: “Sao trở lại nhanh vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Dù sao cũng không có gì để nói.”
Bà Lý: “…”
Bà ấy im lặng một hồi nhìn cô con gái ngốc nghếch của mình, có hơi buồn cười: “Con không thích Tồn Vi?”
Nguyễn Huỳnh hơi giật mình, hiểu được ý tứ của bà Lý: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Bọn con chỉ là bạn cùng lớp cũ, cái gì mà thích với không thích chứ.”
Bà Lý nhướng mày: “Con nghĩ như vậy nhưng mẹ thấy cậu ta thì không nghĩ như vậy đâu.”
“Được rồi.” Nguyễn Huỳnh nhận lấy túi xách trong tay bà ấy, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ cậu ấy nghĩ thế nào, dù sao con cũng không muốn.”
Suýt chút nữa bà Lý đã bị lời này của cô lừa vào tròng.
Bà ấy hơi dừng lại, cũng không bắt cô nhất định phải có chút gì với bạn học cũ: “Trong lòng con biết rõ là được.” Bà ấy nhìn cô: “Cũng đã lớn như vậy rồi, có phải con nên tìm bạn trai đưa về ra mắt mẹ không?”
Nguyễn Huỳnh: “Con biết.”
Cô bắt đầu bỏ đường vào túi: “Mẹ, đường này rất ngon, chúng ta mua nhiều xíu đi.”
Bà Lý: “… Con thích thì mua.”
-
Đi dạo bên ngoài đến giờ ăn tối, Nguyễn Huỳnh và bà Lý trở về nhà.
Bà Lý phụ trách nấu cơm còn Nguyễn Huỳnh thì dọn dẹp nhà cửa.
Trước khi ăn cơm, nhân lúc bà Lý không chú ý, Nguyễn Huỳnh chụp một bức ảnh cho anh bạn trai ở xa.
Nguyễn Huỳnh: “Bác sĩ Lục ăn cơm chưa?”
Cô còn tiện tay gửi hết ảnh chụp đồ ăn bà Lý làm qua.
Buổi chiều, đúng lúc Lục Ngộ An không bận lắm nên trả lời tin nhắn của cô trước: “Vừa mới ăn xong.”
Nguyễn Huỳnh: “Ăn sớm thế?”
Lục Ngộ An: “Chiều nay không bận.”
Đọc được câu này, Nguyễn Huỳnh còn hơi cáu kỉnh: “Sao em vừa không ở Bắc Thành là công việc của bạn trai em lại không bận rộn nữa. Bệnh viện muốn đối nghịch với em đúng không?”
Cách màn hình, Lục Ngộ An có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Nguyễn Huỳnh khi gõ xuống dòng chữ này, anh nhếch môi cười nhẹ, dỗ dành cô: “Vậy chúng ta ghi sổ bệnh viện nhé.”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm!”
Hai người đang trò chuyện, bà Lý đột nhiên bưng canh từ phòng bếp ra: “Huỳnh Huỳnh, sao còn chơi điện thoại nữa? Mau rửa tay mà ăn cơm đi.”
Nguyễn Huỳnh vụng trộm nhắn với Lục Ngộ An một tiếng rồi mới cất điện thoại đi: “Con biết rồi.”
Ăn cơm xong, Nguyễn Huỳnh phụ trách thu dọn.
Gió bên ngoài quá lớn, gió thổi cành lá lay động, xào xạc rung rinh.
Bà Lý vốn định ra ngoài tản bộ cũng bị tiếng gió dọa trở về.
Nguyễn Huỳnh ở bên xem TV với bà một lúc rồi mới về phòng rửa mặt.
Tắm rửa xong đi ra, Nguyễn Huỳnh nằm trên giường chơi điện thoại di động.
Lục Ngộ An lại bận rộn nên cô và mấy người Tư Niệm, Khương Thanh trò chuyện một hồi, bỗng nhiên lại cảm thấy nhàm chán.
Suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh ôm gối đi vào phòng bà Lý.
“Mẹ.”
Bà Lý đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách, nghe thấy tiếng động thì liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh cười hì hì, xốc chăn lên bò vào giường: “Tối nay con ngủ với mẹ.”
Bà Lý nhìn cô cọ vào cánh tay mình như một chú chó nhỏ thì dở khóc dở cười: “Con là trẻ con mới mấy tuổi à?”
Nguyễn Huỳnh trả lời hợp tình hợp lý: “Đúng rồi, tối nay con là một đứa trẻ năm tuổi.”
Bà Lý im lặng: “Vậy có phải con còn phải nghe kể chuyện rồi mới chịu đi ngủ đúng không?”
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt: “ Nếu mẹ muốn kể thì con sẽ sẵn lòng nghe.”
“Mẹ không quen biết gì con hết.” Bà Lý liếc mắt nhìn cô: “Tính nết của con bé này thì chỉ có ba con mới chịu quen vô điều kiện.”
Nhắc tới ba Nguyễn, hai mẹ con đều đồng thời im lặng.
Một lát sau, bà Lý nói: “Mùng một đến gặp ông ấy.”
Nguyễn Huỳnh ôm chặt cánh tay bà ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
“Không nhắc tới ông ấy nữa.” Bà Lý đặt cuốn sách trong tay xuống, nằm xuống ngủ: “Gần đây công việc có mệt mỏi không?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Không mệt ạ, có điều năm sau có thể con sẽ phải điều chuyển công tác.”
Bà Lý ừ một tiếng: “Gần đây Thôi Đồng thế nào rồi?”
“Khá tốt.” Nguyễn Huỳnh nói: “Chú Thôi nói, sau khi con bé từ Băng Thành trở về cũng đã ngoan ngoãn ra không ít. Mấy ngày hôm trước chú mới đưa con xem bảng điểm của con bé.”
Bà Lý nhướng mày: “Thế nào?”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lại, nhả ra bốn chữ: “Thảm không nỡ nhìn.”
“…”
Hai mẹ con dựa vào nhau, lải nhải trò chuyện.
Tiếng gió ngoài cửa sổ lúc lớn lúc nhỏ, ngẫu nhiên đập vào cửa sổ như thể muốn nổi lên sóng to gió lớn. Nhưng dù bằng cách nào thì cũng bị cửa kính ngăn cách lại bên ngoài, không hề ảnh hưởng tới trong nhà.
Không biết trò chuyện đến mấy giờ, chờ khi Nguyễn Huỳnh thanh tỉnh đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Khi cô thức dậy thì chỉ có mình cô trong phòng. Bà Lý không chỉ không ở trong phòng mà còn không ở nhà.
Nguyễn Huỳnh lại lăn lên giường, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn buổi sáng Lục Ngộ An gửi đến cho cô.
Cô dụi dụi mắt trả lời: “Em vừa mới tỉnh.”
Nguyễn Huỳnh: “Bác sĩ Lục, bạn gái anh bị bỏ lại ở nhà, trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Lục Ngộ An đã gọi tới.
“Alo…” Nguyễn Huỳnh nhanh chóng kết nối, có hơi ngoài ý muốn: “Anh không bận à?”
Lục Ngộ An lặng lẽ cong môi dưới, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay rảnh rỗi gọi điện thoại cho bạn gái.”
Nguyễn Huỳnh nhếch môi: “Rảnh rỗi mới có thể gọi điện thoại cho bạn gái à?”
Cô cố tình nói.
Lục Ngộ An nặng nề cười: “Cố ý?”
Nguyễn Huỳnh: “Em đâu có.”
Cô chậm rãi bò dậy, đi tới cửa sổ mở cửa sổ ra, để gió lạnh bên ngoài tràn vào trong phòng, thay đổi một luồng không khí mới: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hơi híp mắt: “Ở chỗ này của em hôm nay trời nắng.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Chỗ anh lại đầy mây.”
“Không có mặt trời sao?” Nguyễn Huỳnh tiếc nuối nói.
Lục Ngộ An ừ một tiếng: “Hôm nay không có.”
Anh nói: “Lúc em trở về chắc chắn sẽ có.”
Có Nguyễn Huỳnh ở đây, thời tiết Bắc Thành cũng có thể tươi đẹp. Cô là một mặt trời dịu dàng, là người ở dưới ánh mặt trời cũng vĩnh viễn phát sáng.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Em cũng nghĩ vậy.”
Cô dõng dạc đồng ý với những lời Lục Ngộ An nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau xem.”
Lục Ngộ An nói được.
Hai người đang trò chuyện thì Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng bà Lý.
Cô ghé mắt nhìn, thấp giọng nói: “Không nói với anh nữa, mẹ em về rồi.”
Lục Ngộ An dừng lại, chậm rãi nói: “Lúc nhàm chán hoan nghênh em bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bạn trai mình.”
Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Tuân lệnh.”
Vào ngày ba mươi tết, buổi chiều Nguyễn Huỳnh và bà Lý phụ trách dán câu đối.
Sau đó cùng nhau nấu cơm chiều.
Bữa tối tuy rằng chỉ có hai người bọn họ ăn nhưng cũng không hề qua loa. Dùng lời của bà Lý mà nói chính là một năm cũng chỉ có một lần.
Trong bữa tối, bà Lý còn lấy rượu ra.
Nguyễn Huỳnh uống với bà hai ly.
Bên ngoài phòng không biết dấy lên tiếng pháo nổ, tiếng pháo hoa từ lúc nào.
Nguyễn Huỳnh xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, rất náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Nguyễn Huỳnh đi thắp hương cho ba Nguyễn.
Hai mẹ con chuẩn bị xong mới nằm trên sô pha xem Xuân Vãn.
Đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ bạn trai của mình, là một tấm ảnh chụp cơm tối.
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Trễ thế này mới ăn à?”
Lục Ngộ An: “Anh vừa về đến nhà.”
Lúc anh gần tan làm thì có bệnh nhân tới, bận rộn một hồi xong mới có thể về nhà.
Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại di động: “Bác sĩ Lục vất vả rồi.”
Lục Ngộ An: “Ăn xong cơm rồi tìm em.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Nguyễn Huỳnh xem Xuân Vãn, nằm trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với mấy người Tư Niệm.
Cô vừa tán gẫu vừa cầm rượu trái cây do bà Lý tự ủ nhấm nháp rất là thoải mái.
Đến khi bà Lý phát hiện ra thì không biết Nguyễn Huỳnh đã uống bao nhiêu ly.
“Huỳnh Huỳnh.” Bà ấy nhìn gương mặt đỏ ửng của Nguyễn Huỳnh: “Con còn ổn không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Mẹ, tửu lượng của con không kém như thế đâu.”
Bà Lý không nói gì: “Mẹ có trộn lẫn một vài loại rượu khác vào rượu trái cây, tác dụng sẽ tương đối chậm, nếu như con không chịu nổi thì đi ngủ sớm một chút.”
“Con biết rồi.” Nguyễn Huỳnh cọ cọ bên cạnh bà ấy, líu giọng nói: “Con muốn đón giao thừa với mẹ xong rồi mới đi ngủ.”
Bà Lý thấy cô như vậy thì dở khóc dở cười: “Được.”
Bà dặn dò cô: “Vậy thì con đừng uống nữa.”
Nguyễn Huỳnh vâng một tiếng.
Nằm trên sô pha chờ một hồi, Lục Ngộ An gọi tới.
Nguyễn Huỳnh nói với bà Lý một câu rồi về phòng nghe điện thoại của anh.
Phòng cô vừa vặn có một ban công nhỏ, Nguyễn Huỳnh uống rượu xong thì có hơi nóng, cô mở của ban công ra để gió lạnh thổi đến tỉnh não rồi mới nhận điện thoại của Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Lục Ngộ An hơi dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Em uống rượu?”
“?”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Sao anh đoán được chuẩn như vậy thế?”
Cổ họng Lục Ngộ An khẽ lăn, thấp giọng nói: “Giọng nói của em lúc uống rượu không giống với bình thường.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Sao lại không giống?”
Lục Ngộ An im lặng, giọng nói hơi trầm xuống: “Lần sau nói cho em biết.”
Anh không thể miêu tả cho cô.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, chống cằm nở nụ cười: “Được đó.”
Cô vui vẻ đồng ý: “Còn anh thì sao, anh có uống rượu không?”
Lục Ngộ An: “Không uống.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Anh về ăn tết mà không có họ hàng thân thích mời rượu à?”
“Có.” Lục Ngộ An bật cười: “Nhưng đều bị mẹ anh cản hết rồi.”
Lục Ngộ An có thể uống nhưng anh không thích uống rượu, dù sao buổi tối cũng không cần trở lại bệnh viện. Bà Trần biết anh không thích cho nên chỉ cần có người mời anh một ly thì bà Trần đều sẽ hỏi đối phương, đợi lát nữa bệnh viện gọi điện thoại tới gọi anh trở về trực ban thì bọn họ có