Chương 56: Tám mươi tuổi cũng có thể cùng em đi ngắm mặt trời mọc
Buổi tối lúc nằm trên giường, Nguyễn Huỳnh vẫn ôm cánh tay Lục Ngộ An, hối hận tại sao lúc đó cô lại không nhớ kỹ khuôn mặt của anh, chỉ nhớ rõ giọng của anh.
Nếu cô sớm biết anh đẹp trai như vậy, nói không chừng cô đã sớm tìm anh để hẹn hò rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe cô nói như thế, khóe môi Lục Ngộ An ngả ngớn nói: “Em không nhớ anh trông như thế nào sao?”
“… Lúc đó em khóc sưng cả hai mắt.” Nguyễn Huỳnh dừng lại, cô hồi tưởng rồi lại nói: “Dáng vẻ của anh lúc đó đối với em mà nói thì rất là mờ nhạt.”
Cũng vì như thế, cô mới không có chút ấn tượng vào với Lục Ngộ An.
Huống chi vào lúc đó, sự chú ý của Nguyễn Huỳnh thật sự không đặt trên người Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An hiểu ra, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Bây giờ em đã nhớ rõ chưa?”
Nguyễn Huỳnh cúi đầu, cô hôn lên khóe môi của anh, rồi mỉm cười nói: “Đã nhớ rồi, cả đời này cũng không quên được.”
Lục Ngộ An nói: “Cả kiếp sau cũng đừng quên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh cong môi, cô vươn tay móc ngoéo với anh: “Được.”
Lục Ngộ An cũng phối hợp với hành động ngây thơ này của cô, cùng cô ngoéo tay ước định.
Đời này của bọn họ, cả kiếp sau, bọn họ sẽ nhớ kỹ đối phương, ở bên đối phương.
Cô có một cảm giác lạc mất rồi lại tìm thấy không thể giải thích được, mặc dù có thể cô hình dung không chính xác lắm nhưng cô rất hạnh phúc. Giọng nói từng kéo cô ra khỏi khốn cảnh kia, người ấy là Lục Ngộ An.
Trong bóng tối, mọi thứ dường như đã được định trước.
Lục Ngộ An biết nguyên nhân tại sao tâm trạng của cô lại kích động như vậy, chỉ có điều nếu như Nguyễn Huỳnh cứ cọ cọ xuống phía dưới như vậy, vậy thì đêm nay anh không chắc bọn họ có thể ngủ ngon hay không.
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, giọng nói trong trẻo: “Em không buồn ngủ chút nào sao?”
Nguyễn Huỳnh đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, chần chừ: “… Không, sao vậy anh?”
Trong lòng Lục Ngộ An hiểu rõ, anh hôn lên cánh môi mềm mại của cô, yết hầu chuyển động: “Vậy chúng ta làm vài chuyện có ý nghĩa đi.”
“...”
Nguyễn Huỳnh không thể nào chối từ.
Ngày trước không từ chối được, giờ lại càng không.
Sau đó cô chìm đắm trong sự dịu dàng mà anh tạo ra, cùng anh rơi vào một thế giới cháy bỏng.
Mấy ngày sau đó, ngay cả Tư Niệm cũng biết, Lục Ngộ An chính là người có giọng nói Nguyễn Huỳnh yêu thích mà cô đã gặp được vào cái ngày cô vừa mới khai giảng lớp mười hai kia.
Đối với chuyện này, Tư Niệm không thể không biểu thị, hai người bọn họ chính là có duyên phận trời định, mặc dù một người mê muội không nhận ra người kia, nhưng chuyện bọn họ gặp lại lần nữa, rồi yêu nhau vẫn là duyên phận trời ban.
Hưng phấn chừng mấy ngày, Nguyễn Huỳnh đã thu âm cho Lục Ngộ An một bản thu âm đặc biệt để bày tỏ ý cảm ơn anh, đồng thời còn nhắc lại chuyện cũ.
Lục Ngộ An nghe xong thì cười như không cười nhìn cô: “Đây là lời cảm ơn “công chúa Bạch Tuyết” sao?”
Nguyễn Huỳnh chí khí hùng hồn: “Đúng vậy, anh không cảm thấy nó rất thú vị sao?”
Nguyễn Huỳnh phát lại bản ghi âm, rồi nhìn anh: “Em có thể cài nó vào trong xe được không?”
Lục Ngộ An: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh cười khanh khách nói: “Như vậy thì anh vừa tan tầm, lên xe là có thể nghe thấy âm thanh của em, chẳng lẽ anh không vui sao?”
“Rất vui.”
Lục Ngộ An giơ tay lên, anh khẽ búng trán cô: “Câu em hỏi anh ‘hôm nay khi vào về nhà?’ thì anh có thể lý giải được.” Anh dừng chốc lát, lại hỏi Nguyễn Huỳnh một câu: “Nhưng còn hai câu kia ‘anh ngủ ở phòng sách’ là có ý gì?”
Nghe anh hỏi như vậy, Nguyễn Huỳnh vô tội nháy mắt với anh: “Anh đi làm cả ngày không nghĩ đến em, còn không nên ngủ ở phòng sách sao?”
Lục Ngộ An: “…”
Anh suy nghĩ, vậy mà lại cảm thấy lời Nguyễn Huỳnh nói cũng hợp lý. Cô là bạn gái của anh, nếu anh đi làm cả ngày không nghĩ đến cô, quả thật nên bị cô sắp xếp ngủ ở phòng sách.
Lục Ngộ An nghĩ, tự mình thuyết phục mình.
Chờ đến khi Nguyễn Huỳnh chạy đi, anh mới bất tri bất giác phát hiện, hình như anh lại không cẩn thận tiến vào cái bẫy nhỏ của cô.
Hết lần này tới lần khác, nhưng anh không hề biết mệt, còn vui vẻ chịu đựng.
-
Chỉ chớp mắt, mùa hè đã đến.
Mỗi mùa hè đến, Nguyễn Huỳnh lại trở nên không thích ra ngoài. Ngoại trừ công việc cố định bên ngoài, thời gian còn lại cô đều trốn trong phòng có điều hòa, phần còn lại của thời gian cô trốn trong phòng điều hòa không khí, ngay cả đến quán cà phê của Tư Niệm, cô cũng trở nên không thích đi.
Có những lúc, Nguyễn Huỳnh còn rất hoài niệm những ngày cô làm MC chương trình tình cảm vào buổi tối.
Mỗi đêm lúc tan làm, nhiệt độ đã giảm xuống, đến lúc đó rất thoải mái. Đêm khuya gió khẽ thôi, thấm vào ruột gan.
Đối với chuyện này, Tư Niệm bày tỏ: “Cậu đúng là được voi đòi tiên.”
Cô ấy liếc nhìn người đang ngồi trong quán cà phê: “Tối nay bác sĩ Lục lại tăng ca?”
Nguyễn Huỳnh hừ một tiếng: “Anh ấy trực ban.”
Tư Niệm thấy vậy nhưng cũng không thể trách, chỉ những lúc Lục Ngộ An trực ban thì Nguyễn Huỳnh mới nhớ đến chị em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, hôm nay cô ấy có việc phải làm.
“Vậy cậu trông tiệm cho tớ đi?” Tư Niệm nói.
Nguyễn Huỳnh Hồ nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cậu đi đâu?”
Tư Niệm mỉm cười: “Tớ đi hẹn hò.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô liếc cô ấy một cái, tò mò hỏi: “Giáo sư Chu bị cậu bắt được rồi à?”
“Là chuyện sớm hay muộn thôi.” Tư Niệm thề son sắt: “Hơn nữa, hai chúng tớ như bây giờ cũng rất tốt.”
Nguyễn Huỳnh khoát tay áo với cô ấy: “Vậy cậu đi đi, tớ giúp cậu trông tiệm cho.”
Dứt lời, cô lại cân nhắc nói: “Tớ có nên hỏi Thanh Thời và Vân Sơ có muốn đến quán cà phê không nhỉ?”
Tư Niệm im lặng: “Tớ đi hẹn hò thì các cậu lập tức muốn tụ tập?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng ngời nhìn cô ấy: “Nếu không thì cậu vứt bỏ giáo sư Chu, đi tụ tập với chúng tớ?”
Tư Niệm: “Không muốn.”
Cô ấy lập tức ném tạp dề vào lòng Nguyễn Huỳnh, rồi ngâm nga hát: “Bây giờ Chu Hạc Thư khá quan trọng với tớ.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Vậy cậu mau đi đi, nhớ trang điểm đấy.”
Tư Niệm khom lưng, cô ấy lấy ra một cái túi từ trong ngăn kéo, đuôi lông mày hơi cong lên nói: “Đang có ý này.”
Chỉ chốc lát sau, Tư Niệm đã rời đi.
Nguyễn Huỳnh phụ trách trông coi cửa tiệm giúp cô ấy, cô gửi tin nhắn cho Khương Thanh Thời và Vân Sơ, thế nhưng tối nay cả hai người đều có việc, cho nên Nguyễn Huỳnh trở thành người cô đơn nhất.
Cô không có việc gì để làm, chỉ có thể thỉnh thoảng quấy rầy Lục Ngộ An một chút.
Nguyễn Huỳnh: [Bác sĩ Lục, anh đang phẫu thuật hay là đang nghỉ ngơi?]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Lục Ngộ An đã trở lời cô: [Đang nhớ bạn gái.]
Nguyễn Huỳnh cười: [Sến súa.]
Lục Ngộ An: [?]
Nguyễn Huỳnh: [Nhưng em thích.]
Khóe môi Lục Ngộ An khẽ cong lên, anh nói chuyện phiếm với Nguyễn Huỳnh.
Bệnh viện đúng lúc không bận rộn, nên anh cũng đang rảnh.
Đang trò chuyện, bả vai anh bị Tất Khải Hoàng vỗ: “Cậu có muốn mời khách không?”
Lục Ngộ An ngước mắt lên: “Cái gì?”
Tất Khải Hoàn nhắc nhở anh: “Lần trước cậu qua được kỳ thi, nhưng vẫn chưa mời mọi người ăn cơm.”
Theo quy định của khoa bọn họ, người nào lấy được chứng chỉ hoặc thông qua sát hạch thì phải mời mọi người ăn cơm.
Tuy nhiên, chuyện này không bắt buộc. Nhưng thông thường mấy vị bác sĩ đều sẽ mời, trước Lục Ngộ An, anh ta cũng đã từng tham gia vào hàng ngũ mời khách.
Nghe thấy Tất Khải Hoàn nhắc đến chuyện này, Lục Ngộ An gật đầu: “Được, để xem mọi người rảnh ngày nào?”
Tất Khải Hoàn nhướng mày: “Cuối tuần hẳn mọi người đều rảnh.”
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời: “Giúp tôi hỏi mọi người muốn ăn gì?”
Tất Khải Hoàn: “Được.”
Một lát sau, sau khi Tất Khải Hoàn ra khỏi văn phòng thì lại quay lại: “Sau khi cậu yêu đương, có phải cậu còn chưa chính thức giới thiệu bạn gái của cậu với chúng tôi không?"
Anh ta dừng lại, rồi hỏi: “Nếu không lần này cũng gọi Nguyễn Huỳnh đến đi?”
Lục Ngộ An ghé mắt nhìn anh ta một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Để tôi hỏi cô ấy trước.”
Tất Khải Hoàn: “?”
Anh ta hoang mang nhìn Lục Ngộ An: “Chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng muốn hỏi Nguyễn Huỳnh?”
“Đương nhiên.” Lục Ngộ An nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến của cô ấy.”
Tất Khải Hoàn không nói gì, chỉ nhỏ giọng nhổ nước bọt: “Thật không ngờ, cậu còn là thê nô đấy.”
Nghe được hai chữ “cuồng vợ”, Lục Ngộ An nhướng mày, cười nói: “Thân phận này cũng không tệ lắm.”
Tất Khải Hoàn nghẹn lời, anh ta không thèm để ý tới anh nữa: “Tôi đi nói với các y tá đây.”
Lục Ngộ An: “Tôi đi hỏi Nguyễn Huỳnh trước.”
Tất Khải Hoàn: “Được.”
Sau khi đọc được tin nhắn do Lục Ngộ An gửi đến, ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên.
Cô suy nghĩ một lúc, đề nghị: [Vậy có nên mời bọn họ về nhà ăn cơm không? Với thời tiết bây giờ, hình như ăn cơm bên ngoài đều rất nóng.]
Chủ yếu là do cô lười biếng.
Lục Ngộ An gọi điện thoại trực tiếp cho Nguyễn Huỳnh.
“Alo…” Nguyễn Huỳnh kết nối: “Sao vậy?”
Lục Ngộ An cúi đầu cười: “Em không ngại bọn họ đến nhà sao?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Anh để ý?”
“Em không ngại thì anh sẽ không ngại.” Lục Ngộ An nói: “Đó là nhà của chúng ta, ý kiến của em tương đối quan trọng.”
Mấy chữ “nhà của chúng ta” này khiến cho người nghe được cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nguyễn Huỳnh lặng lẽ cong môi, trong lòng vui vẻ: “Em không ngại.” Cô nhẹ giọng: “Vậy thì đến nhà tụ tập ăn uống đi, tùy tiện ầm ĩ thế nào cũng được.”
Lục Ngộ An suy nghĩ: “Vậy để anh đi hỏi bọn họ.”
Nguyễn Huỳnh nói được.
Chuyện tụ tập ăn uống, cứ như vậy được quyết định.
Vừa vặn cuối tuần này mọi người đều khác là rảnh rỗi, cho nên hẹn buổi trưa sẽ đến nhà Lục Ngộ An tụ tập ăn cơm.
Mọi người làm đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, ngoại trừ Tất Khải Hoàn ra, những người khác đều chưa từng đến nhà của Lục Ngộ An, cho nên nhất thời đều tò mò với nhà của anh.
Lục Ngộ An thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua trạm y tá, luôn có thể nghe mọi người thảo luận.
“Cô nói xem ba mẹ của bác sĩ Lục là người như thế nào?”
“Tôi không biết.”
“Tôi đoán là như bác sĩ Lục, trong nhà nhất định sẽ vắng ngắt, cái gì cũng không có.”
“Cũng không nhất định, bây giờ anh ấy đã có bạn gái rồi.”
“Đàn ông cũng không thích phụ nữ động đến nhà của mình.”
“Phải không?”
“…”
Lục Ngộ An lắng nghe cẩn thận, rồi khi về nhà vào tối thứ sáu, anh cố ý nhắc tới chuyện này với Nguyễn Hình.
Nguyễn Huỳnh nghe xong thì nhìn quanh một lượt những món đồ ấm áp trong phòng khách, toàn là đồ của phụ nữ, cô do dự nói: “Ngày mai bọn họ tới đây, em có nên giấu những thứ đó đi để giữ thể diện cho anh không?”
Lục Ngộ An: “Giấu cái gì?”
Nguyễn Huỳnh nhịn cười: “Chính là những đồ của em, không thể để cho mọi người cảm thấy, bạn gái anh đang chiếm đoạt nhà của anh.”
Lục Ngộ An không thích nghe những lời này.
Anh giơ tay lên, khẽ véo nhẹ hai má Nguyễn Huỳnh, nhấn mạnh trọng điểm: “Là nhà của chúng ta, cho nên em muốn giày vò nó như thế nào cũng được.”
Nguyễn Huỳnh lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, em nói sai rồi.”
Lục Ngộ An ừm tiếng, anh cúi đầu, chạm vào môi của cô: “Không cần giấu, để cho bọn họ biết thì tốt hơn.”
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt, đột nhiên cô ngửi được trọng điểm: “Bệnh viện sẽ không có người nhà bệnh nhân thổ lộ với anh đâu đúng không?”
“..”
Nhìn Lục Ngộ An trầm mặc, Nguyễn Huỳnh đã biết mình đoán trúng: “Sao bác sĩ Lục lại được người ta yêu thích đến như vậy chứ?”
Lục Ngộ An rũ mắt, nắm lấy tay cô chơi đùa: “Vinh hạnh của anh?”
Nguyễn Huỳnh liếc abg một cái: “Tự kỷ, lúc này anh nên nói như thế nào?”
Lục Ngộ An: “Anh nói anh đã có bạn gái rồi.”
“Sau đó thì sao?” Nguyễn Huỳnh tò mò không thôi.
Lúc trước cô biết, bệnh viện có rất nhiều nữ y tá, bác sĩ, còn có bệnh nhân và người nhà, đều rất thích Lục Ngộ An.
Có điều đây là chuyện rất bình thường, với vẻ ngoài này của Lục Ngộ An, không ai thích mới là một chuyện khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lục Ngộ An: “Không có sau đó.”
Thật ra đối phương còn nói một câu, tôi có thể chờ anh và bạn gái chia tay.
Lục Ngộ An cười rất nhẹ, nói cho đối phương biết, anh và bạn gái anh không chỉ cả đời này sẽ không chia tay, mà kiếp sau cũng sẽ ở bên nhau.
Lục Ngộ An không muốn nói, Nguyễn Huỳnh cũng không ép anh.
Cô đoán, chắc cũng không phải là từ dễ nghe gì.
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới một chuyện đã lâu.
“Anh còn nhớ không? Cô chọc vào vai Lục Ngộ An: “Lúc em đối xử tốt với Kỳ Kỳ, anh đã kể cho em nghe một câu chuyện ở cửa hàng sữa đậu nành.”
Lục Ngộ An: “Ừm?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh nói, lúc ấy có bệnh nhân hoặc là người nhà bệnh nhân đối xử tốt với Kỳ Kỳ, nhưng thực tế là có mục đích khác, cô ấy có ý với một bác sĩ trong khoa của anh, vị bác sĩ kia là anh đúng không?”
Lúc ấy Nguyễn Huỳnh muốn hỏi, nhưng ngại vì cô và Lục Ngộ An còn chưa quen biết nhau, cho nên cô không vạch trần anh.
Sau đó, chuyện này đã bị cô quên mất.
Lục Ngộ An cũng không ngờ là, Nguyễn Huỳnh còn nhớ rõ.
Anh cố gắng nhớ lại một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ cười: “Hình như là vậy.”
Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn anh một cái, vùi trong ngực anh làm nũng: “Thì ra bạn trai của em, thật sự được hoan nghênh như vậy.”
Lục Ngộ An cụp mắt, ôm chặt người trong lòng: “Cho nên em có muốn…” Anh dừng lại chốc lát rồi nói: “Giấu bạn trai của em đi không?”
Nguyễn Huỳnh: “Em mới không cần.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Ngộ An, ôm lấy mặt anh rồi hôn lấy: “Em muốn để người khác thoải mái nhìn anh, sau đó hâm mộ em.”
Lục Ngộ An nhếch môi: “Một ý tưởng không tồi.”
Hai người tự kỷ trò chuyện một hồi, Nguyễn Huỳnh chuyển trọng điểm: “Ngày mai có phải chúng ta nên đi mua thức ăn không?”
Lục Ngộ An ừ một tiếng: “Sáng mai anh phải đến bệnh viện một chuyến, đi thăm tình hình bệnh nhân, nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ đến chợ luôn.”
Nguyễn Huỳnh tính toán: “Vậy em ngủ dậy sẽ đến siêu thị nha!”
Lục Ngộ An nói được.
-
Sáng hôm sau, Lục Ngộ An xuất hiện ở bệnh viện.
Sau khi kiểm tra tình hình cho bệnh nhân xong, xác định không có việc gì, anh chở Tất Khải Hoàn và Vu Tích Ngọc vừa mới trực ca đêm xong cùng đi chợ.
Biết anh muốn đi chợ một chuyến, Tất Khải Hoàn ngồi trong xe ngáp dài điên cuồng: “Sao cậu lại nhẫn tâm để mấy người trực đêm chúng tôi đi chợ chứ?”
Ngoại trừ dịu dàng với Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An vẫn đối xử tương đối lạnh nhạt với đồng nghiệp: “Cậu có thể ngủ trong xe một lát.”
Vu Tích Ngọc và một vị y tá khác ngồi ở đằng sau cười: “Thật ra chúng tôi không sao, tối hôm qua không có chuyện khẩn cấp nào, cho nên mọi người ngủ rất ngon.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn nhìn mặt trời to lớn ở bên ngoài: “Có điều, tôi muốn hỏi một chút, chợ có xa hay không?”
Lục Ngộ An: “Không sao, mọi người cứ chợp mắt một lát đi!”
Tất Khải Hoàn hừ nhẹ: “Chợp mắt cái gì mà chợp mắt, chớp mắt thì lát nữa sẽ không tỉnh lại được.” Dứt lời, anh ta hét lên: “Nghe hai bài hát nâng cao tinh thần đi.”
Lục Ngộ An đang lái xe, không kịp ngăn cản, Tất Khải Hoàn đã nhanh chóng mở điện thoại di động của anh lên tự động kết nối với âm thanh trên xe.
Mọi người còn chưa kịp nói gì thì một giọng nữ mềm mại đã vang lên: “Hôm nay khi nào bác sĩ Lục về nhà vậy?”
Tất cả mọi người trong xe đều ngừng lại, không thể tin được nhìn về phía vị trí đang phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, bọn họ nghe được nội dung còn bạo hơn: “Hôm nay anh có nhớ em như ngày hôm qua không, nếu có thì ấn số một, nếu không có thì hôm nay anh ngủ ở phòng sách nha.”
Mấy người bên trong xe: “?”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau vài giây, trợn tròn mắt nhìn Lục Ngộ An bên cạnh.
Môi Tất Khải Hoàn mấp máy, anh ta đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ còn có đoạn thứ ba: “Em vẫn luôn nhớ anh.”
“…”
Bên trong xe rơi vào một trận yên tĩnh quỷ dị.
Khi đoạn ghi âm này sắp lặp lại lần thức hai, Lưu Ngộ An đã vươn tay tắt nó đi.
Mấy người lặng lẽ trao đổi, Tất Khải Hoàn hắng giọng, lấy hết dũng khí hỏi: “Vừa rồi…”
Thần sắc Lục