Chương 69: Bà Lục
Nguyễn Huỳnh thường có bản lĩnh khiến Lục Ngộ An câm miệng, ví dụ như giờ phút này.
Lục Ngộ An im lặng rất lâu, anh nhìn sâu vào đôi mắt xảo quyệt của cô, bất đắc dĩ cười nói: “Em cố ý đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh ra vẻ vô tội nhìn anh: “Em chỉ trình bày sự thật thôi mà.”
Lục Ngộ An liếc xéo cô, anh không đáp lời.
Nguyễn Huỳnh tự mình vui vẻ, cô cong môi gọi: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh ôm cổ anh, cô chủ động hôn vào khóe môi anh, giọng nói dễ nghe vang lên: “Sau khi chúng ta về nhà, mình chọn ngày tốt nhé?”
Lục Ngộ An sững sờ, anh vòng tay ôm cô thật chặt rồi trầm giọng nói: “Được.”
Hai người đã có kế hoạch về việc đăng ký kết hôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tạm thời nói xong thì Nguyễn Huỳnh cũng hơi buồn ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ, khu nghỉ dưỡng vào đêm rất tĩnh lặng, cơn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, trong phòng vừa yên tĩnh lại ấm áp.
Ánh trăng sáng treo trên bầu trời, mọi thứ đều hòa hợp như thế.
-
Buổi sáng hôm sau, sau khi mọi người thức dậy thì thay trang bị đến khu trượt tuyết.
Khu nghỉ dưỡng có khu vực trượt tuyết nhân tạo và cũng có khu vực trượt tuyết tự nhiên.
Nhiệt độ mấy ngày nay khá thấp, cộng với việc tuyết rơi trước đó nên lớp tuyết trên núi vẫn còn rất dày.
Nguyễn Huỳnh không biết trượt tuyết nhưng Lục Ngộ An lại biết.
Sau khi thay quần áo trượt tuyết, hai người đi đến khu vực giảng dạy cho người mới.
Nguyễn Huỳnh là một học sinh thông minh, Lục Ngộ An dạy vài lần là cô đã hiểu.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh thuận lợi trượt đến đích, cô nhìn về phía người luôn đi theo và bảo vệ mình, ánh mắt cô sáng ngời hỏi anh: “Anh thấy sao hả?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô: “Vợ sắp cưới của anh thông minh quá đi.”
Nghe thấy ba chữ “vợ sắp cưới”, Nguyễn Huỳnh không khỏi nhếch môi.
Bọn họ chơi đùa trong khu trượt tuyết cả buổi sáng, chơi đến khi mọi người đều kiệt sức thì mới trở về ăn tối.
Ăn trưa xong, nhóm người chơi bời phát điên lại chuẩn bị ngủ trưa.
Khi cả hai thức dậy thì những người khác vẫn chưa tỉnh.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nắm tay nhau đi dạo trong khu nghỉ dưỡng vào mùa đông.
Cơn gió ùa tới khá mát mẻ, Nguyễn Huỳnh rất thích cuộc sống thế này. Lớp tuyết trong suốt lấp lánh vương trên cành cây cũng rất đẹp mắt.
Lục Ngộ An thấy cô thích thú còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh nhìn một chút, có mấy bức ảnh rất không tệ.
Cô suy nghĩ một hồi thì chợt nhớ tới việc năm nay mình vẫn chưa đăng Weibo.
Bảo Lục Ngộ An gửi ảnh cho mình, Nguyễn Huỳnh chỉnh sửa một chút rồi đăng Weibo chúc mừng năm mới.
Tính đến ngày hôm qua, số lượng người hâm mộ trên Weibo của cô đã là ba trăm nghìn người.
Weibo chúc mừng năm mới của Nguyễn Huỳnh vừa được đăng tải thì bình luận với lượt thích và lượt chia sẻ đều tăng gấp đôi so với trước đây.
Nhìn thấy bình luận phấn khích khen cô xinh đẹp của người hâm mộ, Nguyễn Huỳnh kiêu ngạo nói: “Bác sĩ Lục, có rất nhiều người khen em đấy.”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Bọn họ nói thật mà.”
Nguyễn Huỳnh thật sự rất xinh đẹp.
Nguyễn Huỳnh nhịn cười, cô chợt nhớ đến câu nói mà trước kia cô đã nói với Tư Niệm: “Bác sĩ Lục, anh có biết hay không, trước kia em cho rằng anh không phải là người nông cạn.”
Nghe nói như vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: “Bây giờ thì sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Bây giờ thì lại có hơi nông cạn rồi.”
Bởi vì Lục Ngộ An cứ khen cô xinh đẹp mãi thôi.
Lục Ngộ An cười: “Bởi vì anh khen em đẹp sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An im lặng, anh bình thản nói với cô: “Anh chỉ nói rõ sự thật mà thôi.”
Hơn nữa ở trong lòng anh, không có người nào xinh đẹp hơn Nguyễn Huỳnh cả.
Nguyễn Huỳnh bị anh khen đến nỗi mất phương hướng, cô kìm nén cảm xúc đang bành trướng mà nhắc nhở anh: “Anh đừng khen nữa, lại khen thì em sẽ kiêu ngạo mất thôi.”
Lục Ngộ An nhếch môi: “Em có thể kiêu ngạo trong việc này mà.”
Nguyễn Huỳnh hừ hừ, cô lại tò mò hỏi: “Ngoại trừ xinh đẹp, hẳn là em vẫn còn rất nhiều ưu điểm đúng không?”
Lục Ngộ An không nói gì, anh giơ tay búng trán cô: “Em không tự tin thế à?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Thật ra cô vẫn rất tự tin.
Lục Ngộ An hắng giọng, anh nhìn cô rồi nói: “Rất nhiều.”
Đột nhiên Lục Ngộ An lại nhớ ra một chuyện. Sau khi anh và Nguyễn Huỳnh quen nhau và công khai thì có một nữ bác sĩ không quá thân thiết trong bệnh viện đã hỏi anh… Có phải anh ở bên Nguyễn Huỳnh là vì Nguyễn Huỳnh xinh đẹp hơn cô ta không?
Lúc trước Lục Ngộ An đã trả lời nữ bác sĩ kia thế này: “Xinh đẹp là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của Nguyễn Huỳnh.”
Hai người chậm rãi trò chuyện và đi dạo trong khu nghỉ dưỡng.
Người mình thích ở ngay bên cạnh, cho dù có lãng phí thời gian thì cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
-
Hai ngày rưỡi đầu năm mới, cả bọn Nguyễn Huỳnh đều ở khu nghỉ dưỡng.
Vào buổi chiều ngày nghỉ cuối cùng thì mọi người mới dọn đồ về nhà.
Nguyễn Huỳnh có hơi lười biếng khi phải đi làm sau kỳ nghỉ.
Cô đang mệt mỏi chống cằm ngồi trong phòng họp với mọi người thì có đồng nghiệp đột nhiên kêu lên: “Huỳnh Huỳnh, cô sắp có chuyện vui rồi hả?”
Cô ta chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay Nguyễn Huỳnh: “Chiếc nhẫn kim cương này cũng quá lớn rồi đó.”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả đồng nghiệp trong phòng họp đều tập trung vào ngón tay Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh chợt sững người, lúc này cô mới nhớ ra mình quên tháo nhẫn. Đối diện với ánh mắt hóng hớt của mọi người, cô cười khẽ: “Ừm, xem như là vậy đi nhưng mà tạm thời vẫn chưa quyết định.”
Buổi sáng sau khi Đàm Tuyết Nhi đến đài phát thanh đã rất bận rộn nên không chú ý tới sự thay đổi nhỏ của Nguyễn Huỳnh.
Cô ấy ngồi cạnh Nguyễn Huỳnh, hỏi nhỏ: “Bác sĩ Lục cầu hôn vào ngày đầu năm mới luôn hả chị?”
Nguyễn Huỳnh ừm đáp.
Đàm Tuyết Nhi chớp mắt vài lần, cô ấy cảm khái: “Tốc độ của bác sĩ Lục cũng nhanh quá rồi đấy.”
Nguyễn Huỳnh đang định trả lời, Đàm Tuyết Nhi lại nói: “Nhưng nếu em là đàn ông, có lẽ em sẽ cầu hôn ngay ngày đầu tiên chị đồng ý ở bên em.”
“…” Nguyễn Huỳnh bật cười nhìn cô ấy: “Em đang khen chị à?”
Đàm Tuyết Nhi nhướng mày: “Chị Huỳnh Huỳnh, chẳng lẽ biểu hiện của em không rõ ràng thế sao?”
Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười.
Nghe hai người nói chuyện, mấy đồng nghiệp khác không ngừng la hét: “Huỳnh Huỳnh, cô còn chưa nói với mọi người, có phải là cô sắp có chuyện vui rồi không?”
Nguyễn Huỳnh cười: “Ừm, khi nào có tin tức thì nhất định sẽ báo với mọi người.”
Đồng nghiệp: “Huỳnh Huỳnh, chiếc nhẫn kim cương của cô lớn như vậy, bạn trai cô thật sự là bác sĩ bình thường thôi sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng vậy.” Cô che nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Cũng không lớn lắm, chỉ là nhìn thấy hơi lớn mà thôi.”
Mấy đồng nghiệp chỉ cười mà không nói.
Nguyễn Huỳnh không muốn nói nữa, mọi người cũng biết điều mà không hỏi tiếp.
Cô có quan hệ rất tốt với mọi người trong đài phát thanh, cô luôn cười vui vẻ, giọng nói cũng dịu dàng, rất ít người nỡ khiến cô cảm thấy khó xử.
Nhưng ngay sau khi cuộc họp kết thúc, toàn bộ đài phát thanh đều biết chuyện bạn trai Nguyễn Huỳnh đã cầu hôn cô, hai người cũng sắp kết hôn luôn rồi.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến phòng làm việc của Lâm Du Anh, Lâm Du Anh nhìn chiếc nhẫn của cô rồi nói: “Nhớ mời chị uống rượu mừng đấy.”
Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Du Anh hắng giọng nói: “Phải xin nghỉ trước để sắp xếp công việc đấy.”
Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chương trình thiếu nhi không thể thiếu em được đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ: “Trước khi xin nghỉ phép, em nhất định sẽ ghi hình trước một tháng để chị phát sóng dần.”
Lâm Du Anh: “Được đấy.”
“…”
Ngày hôm sau, Nguyễn Huỳnh nhận được không ít lời chúc phúc.
Cô cũng cười đến mức cứng đờ luôn rồi, lúc về đến nhà, Nguyễn Huỳnh còn cố ý gọi điện cho Lục Ngộ An nói đến chuyện này.
Hôm nay Lục Ngộ An phải tăng ca, anh không có cách nào về nhà với Nguyễn Huỳnh. Nghe cô kể lại, anh cười hỏi: “Em mệt sao?”
Nguyễn Huỳnh ừm nói: “Còn có không ít đồng nghiệp không tin bạn trai em là bác sĩ bình thường đâu đấy.”
“Bạn trai?” Lục Ngộ An hỏi thẳng vào trọng điểm.
Vành tai Nguyễn Huỳnh nóng bừng, cô nghiêng đầu nhìn về đằng xa, cười gọi: “Chồng sắp cưới?”
Lục Ngộ An: “Vậy còn tạm được.”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ.
Im lặng một hồi, Nguyễn Huỳnh nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay: “Bác sĩ Lục, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Lục Ngộ An cười hỏi: “Không muốn đeo nhẫn đi làm sao?”
“… Sao anh lại thông minh vậy hả?” Nguyễn Huỳnh khen anh: “Chiếc nhẫn này của anh cũng quá thu hút rồi, không thích hợp đeo đi làm cho lắm.”
Đây là suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh, hôm nay cô đã bị ít nhất mười người hỏi nhẫn kim cương này mấy carat? Nhà bạn trai cô làm gì? Người có thể mua được chiếc nhẫn lớn như vậy thì không thể nào là bác sĩ bình thường được...
Nguyễn Huỳnh không thích nói chuyện với mọi người về cuộc sống riêng tư của mình, cũng không muốn bị mọi người chú ý đến cuộc sống riêng tư.
Lục Ngộ An nghe Nguyễn Huỳnh khen ngợi, anh nói nhỏ: “Biết rồi, không muốn đeo thì khỏi đeo cũng được.”
Nguyễn Huỳnh mím môi: “Cũng không phải là em không muốn đeo, chỉ là…”
Cô sợ Lục Ngộ An đau lòng nên giải thích: “Thật sự thu hút ánh mắt của người khác lắm á.”
Lục Ngộ An: “Anh biết mà.”
Giọng nói của anh trầm thấp an ủi Nguyễn Huỳnh: “Em không cần căng thẳng đâu, anh không đau lòng.”
Nguyễn Huỳnh hỏi: “Thật sao?”
Lục Ngộ An: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát, đúng là như thế.
Lục Ngộ An cũng chỉ gạt cô làm vài “chuyện lớn” mà thôi, anh thật sự chưa từng lừa cô.
“Vậy ngày mai em sẽ không đeo nữa.”
Lục Ngộ An: “Được rồi.”
Nhưng Nguyễn Huỳnh không ngờ là cô không đeo nhẫn mà cũng có chuyện xảy ra nữa.
Ngày hôm sau đến đài phát thanh, đồng nghiệp tinh mắt thấy hai tay cô trống trơn nên ngạc nhiên hỏi: “Huỳnh Huỳnh, cô