Chương 78: Tư Niệm với Chu Hạc Thư
Tửu lượng của Tư Niệm không được tốt, nếu nói không tốt thì có thể nói là tốt hơn Nguyễn Huỳnh một chút.
Trong phòng bao cô ấy có uống mấy ly, đến quầy bar gọi thêm hai ly để uống, lúc quan trọng cô muốn gọi ly thứ ba thì cuối cùng người nãy giờ vẫn giữ im lặng bên cạnh cũng lên tiếng: "Cho cô ấy một cốc nước lọc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Niệm: "..."
Cô ấy hơi ghét bỏ liếc nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu, ở nhà tôi cũng có thể uống nước lọc."
Mí mắt Chu Hạc Thư cũng không chớp, lạnh nhạt nói: "Lục Ngộ An nói đêm nay bạn gái của cậu ta không rảnh qua đây xem cô, dặn tôi trông nom cô."
Nghe vậy, Tư Niệm nghi ngờ nhìn anh ấy: "Anh nghe lời bác sĩ Lục như vậy sao?"
Chu Hạc Thư: "Cậu ta là bác sĩ."
Thời điểm này, Tư Niệm không hiểu Chu Hạc Thư nói gì, Lục Ngộ An là bác sĩ có ý nghĩa vô cùng sâu xa. Cô chậm chạp hừ một tiếng: "Anh ấy gọi anh là anh sẽ đến sao?"
Chu Hạc Thư: "Cậu ta nợ tôi một ân tình."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Niệm nghẹn họng, nghi ngờ hỏi: "Hai người không phải là bạn bè sao?"
"Anh em thân thiết càng cần phải tính toán rõ ràng." Chu Hạc Thư nhướng mày nhìn cô ấy: "Cô chưa nghe bao giờ sao?"
Tư Niệm không muốn nói chuyện.
Nhân viên pha chế đẩy một cốc nước lọc đến trước mặt Tư Niệm, Tư Niệm không thể không nhận, nói cảm ơn.
Uống nhiều rượu quả thực là dạ dày không dễ chịu, cô ấy cầm cốc nước ấm áp lên, không nhìn Chu Hạc Thư, uống nửa cốc nước. Sau khi uống hết, cô ấy thấy đỡ hơn phần nào.
Im lặng nghe hai bài hát, Tư Niệm nhận được tin nhắn của Nguyễn Huỳnh, nói cô và Lục Ngộ An đi trước, bảo cô nhớ về nhà sớm.
Tư Niệm nhắm mắt lại, sau đó lại trả lời cô: [Được, cậu và bác sĩ Lục cứ tận hưởng thế giới riêng tư đi.]
Nguyễn Huỳnh: [Không thành vấn đề.]
Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm quay đầu nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu."
Chu Hạc Thư cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài cong vút vô cùng thu hút sự chú ý của cô ấy, ánh mắt cô dừng lại ở phía trên, hơi luyến tiếc mà không muốn dời đi: "Gì vậy?" Anh ấy cất giọng trầm trầm, không thể hiện ra nhiều cảm xúc.
Tư Niệm nhìn vào mắt anh ấy, đột nhiên không thể nói thành lời.
Cô ấy trầm mặc một lúc, hỏi: "Cuối tuần này anh có lên lớp không?"
"..."
Chu Hạc Thư liếc mắt nhìn cô ấy: "Hiện nay không phải Bộ giáo dục không cho phép học sinh cấp hai, cấp ba học bù vào cuối tuần sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Niệm nghẹn họng, hậm hực nói: "Hình như là vậy."
Chu Hạc Thư thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ấy, ở góc mà Tư Niệm không nhìn thấy, lặng lẽ nhếch môi lên.
Lần thứ hai, hai người rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Chu Hạc Thư chủ động hỏi: "Muốn rời khỏi đây không?"
Tư Niệm ngẩn người, ngạc nhiên nhìn anh ấy: "Anh muốn đưa tôi về sao?"
Chu Hạc Thư cảm thấy tẻ nhạt, đứng dậy khỏi ghế cao, giọng điệu lạnh lùng: "Lục Ngộ An và những người khác đã về cả rồi."
Đưa Tư Niệm về là nhiệm vụ mà bọn họ giao cho anh ấy.
Tư Niệm ‘à’ một tiếng, có chút sầu não: "Anh thật sự quá nghe lời bác sĩ Lục rồi."
Nghe thấy vậy, Chu Hạc Thư ngước mắt lên nhìn, không trả lời.
Ánh trăng sáng tỏ, bóng đêm dày đặc.
Ra khỏi quán bar ồn ào, náo nhiệt, Tư Niệm và Chu Hạc Thư đi trên con đường vắng vẻ. Giờ cao điểm đã qua, trên đường vãn xe và người qua lại hơn, một làn gió thổi qua cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tư Niệm ôm lấy áo khoác, bọc mình rất kín.
Chu Hạc Thư liếc nhìn, bình tĩnh đi đến chỗ có gió, có còn hơn không chắn gió thay cho cô ấy.
Úc Đình Vân sắp xếp tài xế đến đưa họ về, Chu Hạc Thư đưa chìa khóa cho tài xế trước, hỏi Tư Niệm một câu: "Ngày mai, quán bar sẽ cho người đưa xe của cô về, được chứ?"
Tư Niệm không có ý kiến gì.
Ngồi ở phía sau, Tư Niệm giả vờ nhìn xung quanh một cách tự nhiên.
Đây là lần đầu cô ấy ngồi cùng một xe với Chu Hạc Thư, cô ấy biết loại xe anh ấy lái, không đắt nhưng cũng không rẻ, màu đen lạnh lùng nghiêm nghị y như tính cách của anh ấy.
Giống nhau như vậy, trong xe cũng không có trang trí thêm cái gì, song phía trước ghế lái nơi gió lùa vào có sự khác biệt, có một con búp bê nhỏ cực kì đáng yêu.
Tư Niệm không uống nhiều rượu, nhưng nhìn xung quanh thì đầu hơi choáng váng.
Cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói nhiều với Chu Hạc Thư.
Thật ra, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt để nói chuyện với Chu Hạc Thư. Tư Niệm phát hiện ra một điều, cô ấy đã nghĩ rất nhiều lý do để từ chối, đều sẽ bị Chu Hạc Thư chặn họng không thể nói nên lời.
Tài xế lái xe rất ổn định, Tư Niệm vô thức ngủ thiếp đi mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh, Chu Hạc Thư nghiêng đầu, ánh mắt anh ấy dừng lại ở chiếc mũi xinh xắn của cô ấy.
Đột nhiên, một chiếc xe điện lao vút qua trước mặt, tài xế phanh gấp.
Tư Niệm cau mày nhưng không tỉnh dậy.
Chu Hạc Thư cau mày, nhướng mày nhìn tài xế qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: "Đi chậm thôi."
"..."
Giấc ngủ này của Tư Niệm là ngủ một mạch đến cổng khu chung cư mới tỉnh dậy.
Cô ấy mở mắt ra, Chu Hạc Thư vẫn ngồi bên cạnh, nhướng mày nhìn điện thoại di động của cô ấy. Cô không kịp nói chuyện, Chu Hạc Thư đã nói: "Dậy rồi à."
Tư Niệm: "... Ừ."
Cô ấy dụi dụi mắt, hơi xấu hổ: "Tôi ngủ có lâu không?"
Chu Hạc Thư nhìn thời gian trên điện thoại, lạnh nhạt nói: "Không lâu, nửa giờ."
"..."
Tư Niệm nghẹn ngào, thật lòng cảm thấy Chu Hạc Thư chỉ cần nói nửa câu đầu, nửa câu sau anh ấy không cần phải nói.
Trong lòng oán thầm mấy câu, Tư Niệm mặt dày bảo: "Ồ, vậy đã làm chậm trễ thời gian của giáo sư Chu rồi."
Chu Hạc Thư liếc nhìn cô ấy, đẩy cửa xe ra.
Tư Niệm lờ mờ, cũng vội vàng xuống xe.
Ngoài xe gió lạnh thấu xương, nửa đêm sương dày đặc, thực sự hơi lạnh.
Tư Niệm hắt hơi một cái, Chu Hạc Thư đi đến bên cạnh cô ấy hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"
"Lúc đầu tôi cũng đâu có say." Tư Niệm mạnh miệng nói.
Chu Hạc Thư: "Vậy thì tốt rồi."
Anh ấy quan sát vẻ mặt của Tư Niệm, chắc chắn ánh mắt cô ấy trong sáng, quả thực nhìn dáng vẻ nghiêm túc, giọng lạnh nhạt: "Cô về đi."
Tư Niệm: "..."
Về đến nhà, Tư Niệm muốn tìm Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời phàn nàn về việc Chu Hạc Thư là một người đàn ông không có phong độ, cũng không đưa cô ấy về đến cửa rồi mới rời đi.
Nhưng nghĩ lại, nửa đêm mọi người đều là một đôi, cô lại nhịn xuống.
Ở một số thời điểm, bóng đèn cũng cần phải có mắt nhìn và sự nhạy bén thì mới nhận được sự yêu quý của mọi người.
Hôm sau, khi Tư Niệm phàn nàn với hai người, hai người đều tỏ vẻ đồng ý với cách làm của Chu Hạc Thư.
Nguyễn Huỳnh nói với Tư Niệm: "Giáo sư Chu có thể đưa cậu tới cổng khu chung cư mà không đánh thức kêu cậu xuống xe là đã có phong độ đàn ông rồi."
Tư Niệm: "Nào có."
Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: "Chẳng lẽ bác sĩ Lục cũng làm vậy với cậu?"
"..." Nguyễn Huỳnh chớp mắt mấy cái, đang muốn nói chuyện, Khương Thanh Thời ở chen ngang nói: "Tình huống của hai người các cậu không giống với bác sĩ Lục và Huỳnh Huỳnh, bác sĩ Lục là người theo đuổi, chắc chắn anh ấy muốn có nhiều thời gian để ở cạnh Huỳnh Huỳnh, nhưng cậu và giáo sư Chu thì khác, không phải là do cậu muốn theo đuổi người ta sao?"
Khương Thanh Thời rất chân thành: "Sao cậu còn mong đợi giáo sư Chu chủ động?"
Nghe xong lời này, Tư Niệm nản lòng kêu rên: "Đáng ghét, sao theo đuổi lại khó như vậy cơ chứ."
Nguyễn Huỳnh bật cười: "Sao thế, rút lui à?"
"Sao có thể thế được." Tư Niệm hừ nhẹ: "Tớ là người dễ dàng nhận thua như vậy à?"
Khương Thanh Thời: "Nói như vậy là cậu có kế hoạch rồi à?"
Tư Niệm: "Cậu nói xem, tớ đến trường rồi tình cờ gặp giáo sư Chu, được không?"
Nguyễn Huỳnh: "Tớ lén hỏi giúp cậu xem lịch dạy học của giáo sư Chu nhé?"
Tư Niệm: "Không cần, tớ tra xong rồi."
Nguyễn Huỳnh: "Hả?"
Tư Niệm: "Trang web của trường bọn họ đều được công khai, tra rất dễ."
"..."
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời để hiểu được, lần này Tư Niệm có chuẩn bị