Chương 14: Chuyện gì cũng được? [Phần 1]
Trong tai nghe thoáng yên lặng một lúc.
Lương Tây Kinh bị chọc tức tới nỗi nói không lên lời, một lúc lâu sau anh mới mở miệng gọi cô: "Thi Hảo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe ra ý cảnh cáo của anh, Thi Hảo nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng đâu nói gì sai."
Đêm hôm trước bọn họ chơi đùa quá hăng say, lúc đi nghỉ đã là nửa đêm hai ba giờ sáng. Buổi sáng anh còn đi dạo vườn bách thảo mấy tiếng với cô, cho dù thể lực có tốt đến đâu đi nữa thì chiều hôm đó Lương Tây Kinh cũng không thể "đi ăn ngoài" được.
Lương Tây Kinh: "..."
Biết anh không tìm được lời nào để phản bác mình, Thi Hảo cũng không muốn tiếp tục xoắn xuýt với anh về vấn đề này, vô tình nói: "Không nói chuyện với anh nữa, em phải lên tàu điện ngầm đây."
Lương Tây Kinh dừng bước, truy hỏi: "Em đi đâu?"
"Trung tâm thương mại, em có hẹn ăn trưa với Ôn Ỷ." Thi Hảo nói cho anh nghe.
Lương Tây Kinh im lặng một lúc: "Ăn xong tới văn phòng của anh một chuyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi Hảo nhướng mày: "Đang giờ nghỉ trưa em tới làm gì?"
Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc: "Đi học."
Thi Hảo nghi hoặc: "Học gì?"
Lương Tây Kinh: "Học một khóa tăng cường thể lực."
Thi Hảo cạn lời nghẹn họng một lúc, ngẩng đầu nhìn đèn sáng lên bên trong tàu điện ngầm. Ánh đèn hơi chói mắt, cô nheo mắt, ậm ờ nói: "Anh tìm người khác đi."
Lương Tây Kinh dừng một lát, bình tĩnh nói một câu.
Ban đầu Thi Hảo không nghe rõ, chờ đến khi kịp phản ứng lại anh vừa nói gì, cô giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Lương Tây Kinh!" Cô cắn răng nghiến lợi gọi anh.
Lương Tây Kinh đại khái có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô lúc này, khóe môi hơi cong lên, lười biếng trả lời: "Không cần gọi to vậy đâu, anh nghe thấy mà."
Thi Hảo không nói nhảm với anh nữa: "Em cúp máy đây."
"..."
Nhìn điện thoại bị cúp máy, Lương Tây Kinh nhướng mày.
Đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây, Lương Tây Kinh giơ tay lên sờ vết thương trên trán, mở WeChat của Thi Hảo lên: "Thư ký Thi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hảo: "?"
Lương Tây Kinh: "Đặt bữa trưa giúp tôi."
Thi Hảo: "Tổng giám đốc Lương muốn ăn gì."
Lương Tây Kinh: "Gì cũng được."
Thi Hảo: "..."
Lương Tây Kinh cố ý hỏi: "Có khó khăn gì không?"
Thi Hảo nhìn tin nhắn của anh, trực giác đoán ra anh đang cố ý: "Không có, chẳng qua có lẽ tổng giám đốc Lương sẽ phải chờ hơi lâu một chút, tôi có hẹn ăn trưa với bạn, ăn xong tôi sẽ mang về cho anh."
Lương Tây Kinh: "Ừ."
Thi Hảo đang kinh ngạc sao anh lại dễ nói chuyện như vậy, tin nhắn của Lương Tây Kinh lại hiện lên: "Tôi sẽ cố nhịn đến lúc thư ký Thi trở về."
Thi Hảo nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, ở trên tàu điện ngầm gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh.
"A lô." Giọng Lương Tây Kinh lười biếng: "Sao thế?"
Thi Hảo: "... Anh biết rồi còn hỏi."
Lương Tây Kinh ngước mắt: "Cái gì? Tôi nghe không hiểu thư ký Thi đang nói gì."
Thi Hảo nghẹn họng, giận không có chỗ xả: "Lương Tây Kinh."
Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo đã uy hiếp: "Anh còn như vậy, chờ lát nữa em về sẽ tính sổ với anh chuyện người đẹp ở vườn bách thảo."
Nghe vậy Lương Tây Kinh nhếch môi: "Tính sổ như thế nào?"
Thi Hảo hừ lạnh: "Đến lúc đó anh sẽ biết."
Lương Tây Kinh gật đầu: "Được, anh chờ."
Thi Hảo cảm thấy giờ phút này nắm đấm của mình như đấm lên vải bông, Lương Tây Kinh chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Cô im lặng, chợt nhớ ra chuyện gì: "Còn nữa..."
Lương Tây Kinh: "Ừ?"
Thi Hảo hỏi: "Vết thương trên trán anh là sao?"
Nhắc tới chuyện này, Lương Tây Kinh thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì."
Thi Hảo không hề tin, cố ý nói: "Không sao mà anh dán băng gạc lên làm gì?"
Đột nhiên Lương Tây Kinh hơi hối hận khi đã trêu chọc Thi Hảo.
Anh hiểu cô, nếu cô thật sự muốn tính toán, Lương Tây Kinh không thể chống đỡ được.
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh thúc giục: "Em đi ăn cơm đi, anh tới phòng ăn đây."
Dứt lời anh lại bổ sung: "Chú ý an toàn."
Lúc này đến lượt Thi Hảo ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy.
Nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Lương Tây Kinh, không biết sao cô lại bật cười, mở WeChat lên: "Lương Tây Kinh, chạy trốn là xấu hổ lắm đấy nhé."
Gửi xong tin nhắn này, Thi Hảo không nhìn điện thoại di động nữa.
Cô lấy cuốn từ vựng bỏ túi trong túi xách ra, nhân lúc rảnh rỗi ôn lại những từ đã ghi nhớ tối hôm qua lại một lần để tránh quên mất.
Tuần đầu tiên cô làm trợ lý cho Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh đã dẫn cô đi công tác bên Mỹ.
Thành tích tiếng Anh của Thi Hảo không kém, chỉ là trước đó cô vẫn luôn trao đổi về nghiệp vụ ở trong nước, ít có cơ hội mở miệng dùng toàn tiếng Anh trao đổi với đối phương.
...
Vào đêm hạ cánh xuống New York, Lương Tây Kinh đã dẫn cô và Dương Cao Phi tham gia một bữa tiệc tối.
Trong buổi tiệc đều là những gương mặt xa lạ, Thi Hảo nở nụ cười gượng gạo đứng sau lưng Lương Tây Kinh, có hơi lạ lẫm, luống cuống.
Phát hiện cô không thoải mái, Lương Tây Kinh bảo cô tới bên cạnh nghỉ ngơi.
Thi Hảo tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, không bao lâu đã có người tiến lên bắt chuyện với cô. Người ở đây đều biết cô là trợ lý Lương Tây Kinh dẫn theo, toàn bộ quá trình nói chuyện đều dùng tiếng Anh.
Lúc Thi Hảo không căng thẳng nói rất trôi chảy.
Nhưng khổ nỗi đêm đó cô lại rất căng thẳng, cô càng sợ sai lại càng dễ mắc lỗi.
Sau khi trò chuyện với mấy người nước ngoài tiến lên chào hỏi, có một vị khách có hợp tác với tập đoàn Lương Thị tới trước mặt hỏi cô về một vài hạng mục công việc.
Tuy hạng mục này không phải do Thi Hảo phụ trách nhưng cô cũng đã xem qua, cũng biết đến nó.
Ban đầu Thi Hảo còn có thể nói tương đối lưu loát, dần dần cô càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Ngay khi cô lắp ba lắp bắp nói ra một thuật ngữ chuyên ngành không đúng tiêu chuẩn, đối phương ngẩn người, nghe không hiểu.
Trong nháy mắt, Thi Hảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Cô đang muốn giải thích, thư ký của đối phương lại ghét bỏ nhìn cô, thì thầm nói gì đó với ông chủ của mình. Câu nói kia dùng thanh âm không lớn không nhỏ, Thi Hảo nghe thấy...
Đối phương nói cô không chuyên nghiệp, cũng không biết làm sao lại lên làm trợ lý của Lương Tây Kinh được.
Bắt đầu từ khi Thi Hảo được thăng chức lên cùng tầng với văn phòng của tổng giám đốc, cô đã nghe thấy rất nhiều lời như vậy.
Lời người kia nói không tính là quá đáng, thậm chí cũng không nói rõ... Là có thể cô đã dùng thủ đoạn khác để giành lấy chức thư ký của Lương Tây Kinh.
Nhưng lúc đó Thi Hảo vẫn xấu hổ đến mức muốn lập tức rời khỏi buổi tiệc.
Cô đang muốn giải thích, Lương Tây Kinh chẳng biết từ chỗ nào đi ra, anh đứng bên cạnh Thi Hảo, đầu tiên lặp lại thuật ngữ chuyên ngành vừa rồi Thi Hảo nói, sau đó thay cô tổng kết hạng mục.
Trò chuyện về công việc xong, Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo từ trên ghế dậy, trịnh trọng giới thiệu cô với đối phương... Cô là thư ký của Lương Tây Kinh, là người đã trải qua sàng lọc nội bộ của tập đoàn, có thành tích vượt xa những nhân viên khác trong bài thi thử và phỏng vấn nên đã được thăng chức lên làm trợ lý.
Vị trí mà cô có được hoàn toàn là do cô cố gắng giành được chứ không phải là vì bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Nghe anh nói xong, thư ký của đối phương xấu hổ nói xin lỗi Lương Tây Kinh, nói là cô ấy hiểu nhầm.
Lương Tây Kinh cũng không nể nang gì, mặt không đổi sắc nói với đối phương: "Người cô cần xin lỗi là trợ lý của tôi."
Giây phút đó, ma mới như Thi Hảo bỗng cảm thấy mình được tôn trọng, được đối xử ngang hàng.
Loại cảm giác này đã lâu rồi cô không cảm nhận được.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh gọi vào sân, anh bảo cô phát âm thật chuẩn thuật ngữ chuyên ngành vừa rồi mới nói sai.
Thi Hảo ngẩn người: "Tổng giám đốc Lương."
Vẻ mặt Lương Tây Kinh hờ hững: "Ngại nói?"
Môi Thi Hảo hơi mấp máy, không biết phải nói gì.
Lương Tây Kinh rũ mắt, hai tay đút túi nói: "Thi Hảo, tôi không nghi ngờ năng lực chuyên môn của cô, cũng sẽ không nghi ngờ bình thường trong lúc làm việc cô có đủ nghiêm túc hay không. Nhưng tôi hy vọng cô hiểu rằng không phải lần nào cô bị nghi ngờ đều sẽ có người kịp thời xuất hiện giải vây cho cô."
Ánh mắt anh rơi xuống