Chương 46: Thử hẹn hò với anh không?
Đối với của Lương Tây Kinh, chuyện anh thích Thi Hảo chẳng có gì mà không thể thừa nhận được.
Anh vẫn luôn thẳng thắn, thành thật trên phương diện tình cảm của chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại là Thi Hảo, cô là người mạnh miệng không thích biểu đạt ra ngoài.
Nhưng Lương Tây Kinh biết nguyên nhân cô mạnh miệng, cô tự ti về chính mình nên không dám để lộ ra.
Anh biết rõ điều đó nên anh sẽ không khiến cô phải khó xử ở mấy chuyện như này.
Nhắc đến chuyện này, Lương Tây Kinh nhìn cô: "Em để ý mấy câu anh nói với cô ấy à?”
Thi Hảo bị anh hỏi làm cho ngẩn người ra, đến Lương Tây Kinh còn không sợ bị người khác biết, cô có thể có ý kiến gì được.
Nếu lòng ham hư vinh của cô lớn hơn chút nữa, thậm chí cô còn có thể đắc ý nói với người khác chuyện tổng giám đốc tập đoàn Lương thị mà ngôi sao nữ có mấy chục triệu fans không theo đuổi được lại thích cô.
Không ai nói gì một lúc, Thi Hảo nói: “… Đâu phải anh nói tôi thích anh đâu, tôi để ý làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tây Kinh hắng giọng, đột nhiên anh hỏi: “Em thích sao?”
“?”
Thi Hảo sững sờ mấy giây mới hiểu ra ý của anh. Cô nghẹn họng, liếc nhìn anh một cái rồi giữ vững sự im lặng.
Lương Tây Kinh đang bẫy cô bằng lời nói đấy à?
Có phải người này lắm mưu mô quá không vậy.
Lương Tây Kinh nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, thoáng nhếch khóe môi: “Không muốn trả lời thì đừng trả lời, anh có ép em đâu.”
Trong lòng Thi Hảo nghĩ, bây giờ cô đã không còn là cấp dưới của Lương Tây Kinh nữa, anh có muốn ép cô thì cũng chẳng ép được, cô không còn chịu sự điều hành quản lý của anh nữa.
Lương Tây Kinh không bỏ sót bất cứ thay đổi biểu cảm nào của cô, trong mắt anh hiện lên ý cười, khóe môi dần nhếch lên, anh cảm thấy Thi Hảo rất đáng yêu.
Anh che miệng, nhịn cười nói: “Em có muốn sang bên kia uống một ly không?”
Thi Hảo nghiêng đầu: “… Đi thôi.”
Hai người bọn họ không tham gia cũng không ổn lắm.
Hai người tham gia vào tiệc rượu, vừa chơi trò chơi vừa uống.
Thi Hảo chỉ uống hai ly, số rượu phải uống khi chơi trò chơi thua sau đó vào tất cả đều bụng của Lương Tây Kinh.
Anh muốn uống, Thi Hảo cũng chẳng giành với anh.
Người đến đây chơi đều là bạn cũ của anh và Hứa Thực, mặc dù đã chia tay nhưng cô vẫn cho anh đủ thể diện trước mặt người ngoài.
Huống hồ lúc này anh lại đang giúp cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi uống xong đã có mấy người say khướt.
Chơi đến rạng sáng, có người mang bánh kem đến.
Hứa Thực thổi nến rồi ước một điều ước, phía xa bắt đầu bắn pháo hoa.
Xem pháo hoa xong, đoàn người mới rời khỏi vùng ngoại ô, có người về nhà, cũng có người đến quán bar chơi tiếp.
Khi Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo và Ôn Ỷ trở về, cô mới biết được vì sao sinh nhật này của Hứa Thực lại tổ chức vào tối thứ sáu.
Chiều thứ bảy anh ấy phải ra nước ngoài, không thể tổ chức tiệc với mọi người vào tối thứ bảy được.
Ôn Ỷ không uống nhiều rượu lắm, đưa Ôn Ỷ về nhà xong, Lương Tây Kinh bảo tài xế đưa Thi Hảo trở về.
Ôn Ỷ vừa đi, trong xe chỉ còn lại hai người họ.
Đới Phong rất biết điều, giả làm người vô hình, kéo tấm chắn xuống.
Ghế sau rơi vào yên tĩnh.
Thi Hảo nhìn chằm chằm tấm chắn một lúc lâu, quay đầu sang nhìn người bên cạnh. Tối nay Lương Tây Kinh đã uống không ít, cô không chắc là anh đang say hay không say.
Nhờ ánh đèn yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Thi Hảo quan sát anh.
Bỗng dưng, Lương Tây Kinh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Thi Hảo mới chậm rãi nói: “Anh say à?”
Lương Tây Kinh im lặng một lúc, vốn dĩ anh định nói say nhưng lại sợ Thi Hảo lo lắng.
Anh im miệng không nói gì, môi khẽ nhúc nhích: "Cũng ổn.”
Lương Tây Kinh nói: "Em biết tửu lượng của anh mà.”
“…”
Nhắc tới đây, trong đầu Thi Hảo bỗng nhiên hiện lên bộ dạng lần đầu tiên Lương Tây Kinh uống say.
Lúc anh uống say hoàn toàn không giống với lúc tỉnh táo.
Lương Tây Kinh uống say cực kỳ cực kỳ dính người, là loại con ma men bạn có đi đâu thì anh cũng dính theo đến cùng.
Ngoại trừ dính người ra thì anh cũng nói cực kỳ nhiều.
Thi Hảo đã quen biết anh lâu như thế mà chỉ mới thấy anh say có một lần.
Lần đấy cũng là lần khiến hai người vượt qua mối quan hệ cấp trên cấp dưới, ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới thì còn có một loại quan hệ nữa.
“Em đang nghĩ gì thế?” Thấy Thi Hảo không nói lời nào, Lương Tây Kinh hỏi.
Đôi mắt Thi Hảo khẽ nâng lên, bỗng nhiên hỏi: “Tôi đang nghĩ xem tại sao lúc đấy anh lại hẹn tôi đi uống rượu."
Lúc trước cô đã muốn hỏi nhưng mãi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp.
Cô sợ mình sẽ hỏi trúng một số vấn đề mà Lương Tây Kinh không muốn nhắc đến.
Lương Tây Kinh hơi bất ngờ với câu hỏi của cô.
Vốn dĩ anh tưởng cô sẽ không tò mò chuyện này
Bầu không khí dần dần trở nên yên lặng.
Thi Hảo đợi một lúc, không đợi đến khi Lương Tây Kinh lên tiếng. Cô mất tự nhiên mím môi, nhẹ nhàng nói: “Không tiện thì anh có thể không nói.”
Lương Tây Kinh cười: “Đối với em thì anh không có gì là không tiện hết.”
Anh giải thích: “Anh đang nghĩ xem nên nói với em thế nào.”
Nghe thấy anh nói thế, Thi Hảo cảm thấy trái tim của cô mất kiểm soát, đập hụt mất mấy nhịp.
Hàng lông mi của cô run rẩy, có chút không chống cự nổi một Lương Tây Kinh thẳng thắn như vậy.
“À…” Thi Hảo chỉ có thể gượng gạo mà nói tiếp: “Vậy anh… Cứ từ từ nghĩ tiếp đi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Anh vẫn còn cười cười, hồi tưởng lại ký ức của một năm trước.
…
Ngày anh uống say là đêm hôm giao thừa.
Tối ngày ba mươi tháng mười hai, tập đoàn Lương thị cho nghỉ tết dương lịch. Kỳ nghỉ tết dương lịch cộng thêm ngày cuối tuần là tổng cộng ba ngày.
Cái đêm Lương Tây Kinh được nghỉ, anh đã ăn cơm ở nhà cũ với Lương Hanh rồi sau đó bay đến Bắc Kinh.
Năm nào đến năm mới anh cũng đến Tây Viên.
Giữa trưa hôm ấy đến Tây Viên, Tiêu Bạch Hủy đang vẽ tranh trong phòng vẽ.
Lương Tây Kinh không đến quấy rầy bà ấy mà đi dạo một mình quanh Tây Viên một vòng.
Đến chạng vạng tối, Tiêu Bạch Hủy mới đi ra khỏi phòng vẽ.
Sắc mặt bà ấy trông không được tốt lắm, thái độ với Lương Tây Kinh cũng khá tệ. Từ khi còn trẻ bà ấy đã bị bệnh, tình trạng bệnh lúc tốt lúc xấu, đủ mọi yếu tố chồng chất lên nhau thế nhưng bà ấy không đi đến bệnh viện dưỡng bệnh.
Vốn dĩ Lương Tây Kinh định nói ít chuyện với bà ấy, mới vừa mở miệng, Tiêu Bạch Hủy đã mất kiên nhẫn ngắt lời anh, bảo anh là đừng có nói mấy chuyện đấy với bà ấy, bây giờ bà ấy không muốn nghe thấy giọng anh.
Lương Tây Kinh lập tức yên lặng.
Một lát sau, Tiêu Bạch Hủy lại nói, bảo anh sau này ít đến Tây Viên thôi, bà ấy không muốn nhìn thấy anh. Vừa nhìn thấy Lương Tây Kinh là bà ấy lại nhớ đến ba của anh.
Ba của Lương Tây Kinh đã mang đến cho bà ấy rất nhiều cơn ác mộng.
Phát hiện cảm xúc của Tiêu Bạch Hủy đang ở trạng thái tệ nhất, Trình Tuệ nói với Lương Tây Kinh, hy vọng anh có thể rời khỏi Tây Viên, thậm chí là rời khỏi Bắc Kinh.
Đêm đó Lương Tây Kinh trở về thành phố Giang.
Vốn dĩ anh muốn đến quán bar tìm Hứa Thực uống rượu đón năm mới. Từ sân bay đến quán bar của mấy người Hứa Thực sẽ phải đi ngang qua khu dân cư nơi Thi Hảo ở.
Đường xá trong đêm giao thừa lúc nào cũng tắc nghẽn.
Lương Tây Kinh ngồi bên trong xe, vốn dĩ tâm trạng anh không tốt lắm, lại vì chuyện kẹt xe nên tâm trạng lại càng tệ đến mức không muốn nói chuyện.
Hứa Thực gọi điện thoại thúc giục, hỏi khi nào anh đến, giọng anh thờ ơ nói đang trên đường đến.
Hứa Thực tò mò hỏi, Lương Tây Kinh định cúp điện thoại của anh ấy, còn chưa kịp làm thế thì khi anh vô tình nghiêng đầu lại nhìn thấy Thi Hảo đang chậm rãi đi bộ ở ven đường.
Hai bên đường có rất nhiều người đi bộ.
Đại đa số người đều có người đồng hành cùng bọn họ. Chỉ riêng mình Thi Hảo là cô đơn một mình.
Bỗng dưng Lương Tây Kinh nhớ tới chuyện Lương Hanh đã từng nói với anh và sự hiểu biết của anh đối với Thi Hảo.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, anh đã bảo với Hứa Thực là sẽ không đến quán bar.
Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh đẩy cửa xuống xe, lập tức đi đến trước mặt Thi Hảo, hỏi cô: “Thư ký Thi, có muốn đi uống ít rượu với tôi không?”
Sợ bị Thi Hảo từ chối, Lương Tây Kinh bổ sung thêm: “Coi như tính vào lương làm thêm giờ của cô.”
“…”
Thi Hảo ngạc nhiên trong phút chốc, cứ thế ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Lương Tây Kinh: “Tôi vẫn chưa uống rượu.”
Anh tỉnh táo.
Thi Hảo chớp mắt, nhìn xung quanh