Chương 55: "Trở về?"
Sau khi Lương Tây Kinh đi công tác thì một ngày làm việc của Thi Hảo không khác quá nhiều so với trước đó.
Tối thứ tư cô vốn định hẹn Ôn Ỷ đi chơi cùng nhau nhưng không thành vì cô phải tăng ca.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến tối thứ sáu thì Thi Hảo mới thật sự hẹn được Ôn Ỷ đi chơi.
"Công ty của các cậu đúng là không có tình người mà, chỉ biết bóc lột nhân viên thôi." Vừa thấy mặt, Ôn Ỷ đã không nhịn được mà lên tiếng phàn nàn.
Thi Hảo nhoẻn miệng cười: "Cậu nói rất đúng."
Cô vô cùng đồng tình.
Trước đó Thi Hảo từng nghe thấy người khác phàn nàn rằng người làm ngành quảng cáo không có chủ nhật càng đừng nói đến việc hết giờ làm.
Lúc đó cô chỉ nghĩ họ đang nói quá lên thôi, không ngờ phải làm thêm giờ nhiều đến vậy. Mãi cho đến khi thực sự bắt đầu làm việc, cô mới thấu hiểu chuyện như vậy quá bình thường, có người thậm chí còn không có cả thời gian để mà ngủ.
Ôn Ỷ liếc mắt nhìn cô một cái: "Nhưng mà tớ lại thấy cậu làm rất hăng say."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nếu có thể biến những suy nghĩ trong đầu cậu thành hiện thực thì cậu cũng sẽ cảm thấy mê say thôi." Thi Hảo nói.
Bây giờ điều mà Thi Hảo đang muốn hướng tới đó là phải làm tốt công việc hiện tại của mình.
Nếu không thì trong lúc học đại học cô cũng sẽ không vừa học vừa làm rồi. Cô là một người rất thích sự khiêu chiến, cũng rất thích cảm giác đạt được thành tựu trong công việc như thế này.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô cũng không có kỹ năng gì quá đặc biệt, cho nên trên khía cạnh công việc thì tham vọng của Thi Hảo cũng mạnh mẽ hơn đồng nghiệp một ít. Cô rất thích làm việc và cũng thực sự thích mỗi một công việc mà mình đang làm.
Ôn Ỷ thích và cũng bội phục nhất điều này của Thi Hảo.
"Lần trước tớ đi qua Quảng trường Thời Đại đã thấy ý tưởng quảng cáo điện thoại mới của thương hiệu đó do công ty cậu làm, đúng là tốt lắm đấy."
Vừa nhắc đến, Thi Hảo vẫn thấy khá tự hào: "Trong quảng cáo này có một phần ý tưởng của tớ đó."
Ôn Ỷ: "Tớ nhìn thấy rồi."
Cứ nói đến vấn đề công việc thì Thi Hảo luôn có thể ăn nói đĩnh đạc như vậy.
Sau khi nói chuyện được một lát, sau khi Ôn Ỷ xem xét kỹ càng mới phát hiện ra: "Đã hết giờ làm việc rồi đấy, sao cậu còn muốn kể chuyện công việc với tớ thế hả?"
Thi Hảo: "..."
Cô không thể dừng lại.
Ôn Ỷ vốn cũng đã quen rồi, cô ấy ra hiệu cho cô quét mã QR trên bàn: "Chọn xem muốn ăn cái gì trước đi."
Thi Hảo "à" một tiếng rồi cầm điện thoại lên bắt đầu lựa chọn.
Tối nay hai người ăn lẩu, sở thích ăn uống của hai người tương đối thanh đạm nên chọn ăn lẩu Quảng Đông.
Thi Hảo rất thích ăn loại lẩu này.
Sau khi chọn thức ăn ngon xong thì Ôn Ỷ mới rảnh rỗi quan tâm đến chuyện tình cảm của cô.
"Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi hẹn tớ thế, Lương Tây Kinh đâu rồi?"
Thi Hảo: "Đến thành phố Bình rồi."
Ôn Ỷ ngạc nhiên đến mức ngẩn người: "Thành phố Bình á?"
Thi Hảo biết ý của cô ấy nên cười rồi giải thích: "Anh ấy đã từng nhắc đến vài lần, chắc là có liên quan đến dự án du lịch đấu thầu thua lỗ giữa năm vừa rồi, lại cần tập đoàn Lương Thị bên này đầu tư."
Thi Hảo không biết tình hình thực tế cụ thể là như thế nào, cô không hỏi và bên phía Lương Tây Kinh cũng không hề xác định được điều đó, vì vậy cô không thể cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn được.
Ôn Ỷ đã hiểu: "Mất rồi tìm lại được à?"
"Coi như không tính cái đó." Thi Hảo cân nhắc một chút rồi mới trả lời.
Ôn Ỷ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bỗng nhiên cô ấy lại nhớ tới một điều quan trọng nhất đó là: "Lương Tây Kinh đến thành phố Bình, cậu không lo lắng cô cả nhà họ Tiền bên đó à?"
Dự án ở thành phố Bình kia chắc chắn phải hợp tác với nhà họ Tiền.
Lương Tây Kinh tiếp quản dự án thì cơ hội qua lại với nhà họ Tiền cũng tăng lên.
Thi Hảo: "Tớ phải lo lắng điều gì?"
Ôn Ỷ nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của cô rồi nói: "Thôi cũng đành vậy, dựa vào cái đầu chỉ toàn chuyện yêu đương của tổng giám đốc Lương thì cậu cũng chẳng phải lo lắng điều gì thật."
Thi Hảo nghe thấy cô ấy nói như vậy lại bật cười: "Cái đầu toàn chuyện tình yêu của Lương Tây Kinh á?"
"Đúng vậy." Ôn Ỷ nhìn cô nói: "Cậu không biết à?"
Thi Hảo mờ mịt: "Tớ phải biết điều gì cơ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc hai người cùng lên top tìm kiếm ấy, tớ lên mạng thì thấy không ít người bình luận về anh ấy như vậy đấy." Ôn Ỷ nói với cô: "Cậu không cảm thấy như vậy à?"
Thi Hảo: "..."
Cô nghĩ lại một chút và vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm: "Có lẽ là cũng có một chút."
Biểu cảm trên mặt Ôn Ỷ có vẻ không đúng lắm.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi nói chuyện một lát Ôn Ỷ hỏi xem chủ nhật này Thi Hảo có sắp xếp gì không.
Lương Tây Kinh đã đi công tác rồi, cô có cần cô ấy ở cùng không?
Thi Hảo: "Đêm nay anh ấy về rồi, ngày mai anh ấy sẽ dẫn tớ đi chơi."
Ôn Ỷ nhướn mày tò mò hỏi: "Đi đâu chơi cơ?"
Thi Hảo: "... Anh ấy chưa nói với tớ."
Ôn Ỷ lộ vẻ mặt như đã hiểu: "Có lẽ anh ấy muốn dành tặng cho cậu một bất ngờ."
Thi Hảo: "Hi vọng đó không phải là khiếp sợ."
"..."
...
Sau khi ăn cơm tối xong hai người đến trung tâm thương mại gần đây để đi dạo.
Thời tiết lạnh giá nên Thi Hảo và Ôn Ỷ không muốn rời khỏi nơi có điều hòa nhiệt độ.
Đi dạo được một vòng thì Thi Hảo dừng chân lại.
Theo bản năng Ôn Ỷ cũng dừng lại theo: "Làm sao vậy?"
Thi Hảo ngước mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cách đó không xa, sau đó cô lại nghiêng đầu nhìn cửa hàng sang trọng ở bên cạnh: "Tớ nhìn thấy một người quen."
Ôn Ỷ nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhíu mày: "Đó là... Minh Đào?"
Khi Minh Đào vừa đến tập đoàn Lương Thị làm việc, Ôn Ỷ đã từng gặp cô ta một lần.
Thi Hảo gật đầu.
Ôn Ỷ hơi nghi ngờ: "Bây giờ cô ta..." Cô ấy nhìn cô ta và người đàn ông bên cạnh đang xách một đống túi hàng hiệu lớn, cô ấy cố gắng sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói: "Sống rất tốt."
"..."
Thi Hảo lườm cô ấy một cái: "Hình như vẫn còn tốt lắm."
Ôn Ỷ ậm ừ: "Có phải cậu đã giấu tớ chuyện gì đúng không?"
Chuyện mà trước đó Thi Hảo không nói cho Ôn Ỷ biết đó là chuyện cô cảm thấy chuyện tình bí mật của cô và Lương Tây Kinh bị lộ có thể có liên quan đến Minh Đào.
Nhưng mà cô lại không có chứng cứ xác thực, hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán của cô nên cô cũng không nói với bất cứ ai.
Hơn nữa cô và Lương Tây Kinh yêu nhau đã lâu thì chuyện bị lộ ra cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vừa nghĩ như vậy Thi Hảo cũng không để tâm mãi như vậy nữa.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cô vẫn luôn cảm giác có khúc mắc gì thì cứ nói thẳng, thật sự không thích có người giở trò sau lưng mình.
Ôn Ỷ nghe Thi Hảo bảo thế thì nhướn mày: "Ngoại trừ cô ta có vẻ như không ai có thể đoán được nữa."
Thi Hảo: "Khi nào có cơ hội tớ sẽ xác nhận lại một chút."
Cũng không thể đổ lỗi cho người ta như vậy được.
Ôn Ỷ bày tỏ sự đồng ý sâu sắc: "Cậu hỏi Lương Tây Kinh thử."
Thi Hảo hắng giọng.
Nói đến đây Ôn Ỷ lại tò mò: "Cô ta có thông tin liên lạc của chủ tịch thật à?"
Thi Hảo: "Email của Lương Tây Kinh và chủ tịch đều được công khai."
Tất cả nhân viên trong công ty đều có thể biết được.
Ôn Ỷ hiểu rõ, cô ấy nhìn bóng lưng của Minh Đào và người đàn ông kia dần đi xa rồi vươn tay vỗ vai cô an ủi: "Bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này nữa, chúng ta đi mua sắm tiếp đi."
Thi Hảo nói được.
Sau khi mua rất nhiều thứ hai người mới miễn cưỡng thu tay mà trở về nhà.
Thi Hảo về đến nhà, cô vừa tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh, anh nói với cô rằng anh đã đến sân bay rồi.
Thi Hảo ngước mắt nhìn thời gian trên góc trái màn hình: "Đến lúc sáng sớm mới hạ cánh à?"
Lương Tây Kinh: "Có lẽ là như vậy."
Thi Hảo: "Anh chắc chắn rằng ngày mai vẫn muốn ra ngoài à?"
Cô muốn để Lương Tây Kinh được nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống: "Không muốn đi à?"
Thi Hảo: "... Anh hiểu ý của em mà."
Lương Tây Kinh mỉm cười rồi gửi cho cô một đoạn tin nhắn âm thanh: "Thi Hảo, em biết mà, thể lực và tinh lực của anh rất tốt đấy."
Thi Hảo nghe giọng của Lương Tây Kinh xong thì lén xoa vành tai ở nơi anh không nhìn thấy, cô không khuyên anh nữa mà hỏi lại: "Ngày mai mấy giờ chúng ta gặp nhau?"
Lương Tây Kinh: "Bao giờ em dậy thì nói với anh."
Thi Hảo: "Chín giờ?"
Lương Tây Kinh: "Được."
Lúc chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, Thi Hảo mới nhớ tới mà hỏi: "Em có cần phải mang theo quần áo không?"
Dường như Lương Tây Kinh thật sự muốn đưa cô ra ngoài trải qua một ngày chủ nhật.
Lương Tây Kinh: "Đến bên đó mua cũng vậy thôi."
Thi Hảo: "Em vẫn nên mang theo thì hơn."
Lương Tây Kinh: "..."
Sau khi hẹn trước thời gian, Thi Hảo thu dọn một số đồ đạc đơn giản, đến khi Lương Tây Kinh gửi thông tin thời gian máy bay hạ cánh cho cô thì cô mới đặt điện thoại xuống đi ngủ.
...
Sáng sớm ngày hôm sau thời tiết tại thành phố Giang vẫn rất tốt.
Thi Hảo tỉnh lại từ rất sớm, cô nằm trên giường thêm một lúc rồi mới từ từ đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Cô trang điểm xong mới đứng trước tủ quần áo bắt đầu lựa chọn.
Thi Hảo nhìn một lúc lâu, sau đó ánh mắt cô dừng lại trên chiếc váy dệt kim màu trắng tối qua vừa mua khi đi dạo cùng với Ôn Ỷ.
Thi Hảo vừa thay quần áo xong thì Lương Tây Kinh đã gửi tin nhắn đến hỏi cô đã dậy chưa.
Thi Hảo: "Em dậy rồi."
Tin nhắn vừa được gửi đi thì Lương Tây Kinh đã gọi điện tới.
"A lô." Thi Hảo nhấn nút kết nối cuộc gọi rồi đi về phía chiếc gương chuẩn bị làm tóc: "Anh tỉnh dậy sớm thế?"
Lương Tây Kinh: "Bây giờ đã là tám giờ, không còn sớm nữa rồi."
Thi Hảo: "... À."
Lương Tây Kinh cúi đầu cười, trầm giọng nói với cô: "Bây giờ anh đến đón em được không?"
Thi Hảo chớp mắt: "Được."
Khoảng cách từ biệt thự đến chỗ ở của Thi Hảo cũng không quá xa.
Thi Hảo cầm máy uốn tóc lên để uốn tóc, cô uống một cốc nước rồi mới thay giày xách túi ra ngoài.
Xe của Lương Tây Kinh vừa dừng lại thì bắt gặp một người cúi đầu nhìn điện thoại mỉm cười xinh đẹp đứng trước cửa khu dân cư.
Anh dừng lại, lúc anh đang định xuống xe đi về phía Thi Hảo thì cô đã nghe thấy tiếng động và ngẩng đầu lên trước, sau khi xác nhận được đó là xe của anh Thi Hảo mới nrảo bước đi tới.
"Sao nhanh thế?" Thi Hảo kinh ngạc.
Ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn về phía cô bỗng nóng như lửa đốt: "Ừm."
Yết hầu của anh cũng chuyển động lên xuống: "Sáng thứ bảy không bị tắc đường."
Thi Hảo giật mình.
Thi Hảo lên xe rồi thắt dây an toàn lên: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Lương Tây Kinh: "Đi ăn sáng trước đi."
"..."
Ăn sáng xong lại lên xe, Thi Hảo quên hỏi Lương Tây Kinh xem điểm đến cuối cùng của họ ở đâu.
Khi xe lên đường cao tốc Thi Hảo ngủ thiếp đi mất rồi.
Khi cô tỉnh lại thì bọn họ đã đến đích.
Thi Hảo mở mắt ra, cô vừa liếc mắt một cái đã thấy tòa kiến trúc vô cùng gây chú ý ở cách đó không xa.
Cô kinh ngạc mất vài giây sau đó nhìn về phía Lương Tây Kinh với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "... Chỗ anh muốn đưa em đến là ở đây à?"
Thi Hảo không ngờ nơi mà Lương Tây Kinh nói muốn đưa cô đến lại là Disneyland.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống xiết chặt lấy lòng bàn tay của cô: "Thích không?"
Thi Hảo giật mình cảm động không nói nên lời: "Đây là nơi mà em luôn muốn đến."
Lương Tây Kinh vẫn mỉm cười: "Xuống xe nào, em muốn chơi trước hay đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lát?"
Ánh mắt của Thi Hảo bỗng sáng ngời: "Đêm nay chúng ta ở đây à?"
Lương Tây Kinh gật đầu.
Thi Hảo suy nghĩ vài giây: "Chơi trước đi, tối nay lại về phòng nghỉ."
Lương Tây Kinh bật cười: "Được."
Có quá nhiều người ở Disneyland, Lương Tây Kinh không muốn để lần đầu Thi Hảo đến đây lại có một trải nghiệm không tốt nên mới bảo Dương Cao Phi đặt vé VIP nên hai người không phải xếp hàng như những người khác.
"Em muốn chơi cái gì trước?" Lương Tây Kinh cầm bản đồ hướng dẫn trong tay rồi hỏi Thi Hảo.
Thi Hảo nhìn một lát: "Em muốn đến chỗ cướp biển Caribbean bên kia xem trước."
Lương Tây Kinh: "Được."
Bất kể Thi Hảo muốn chơi cái gì thì trong suốt cả quá trình Lương Tây Kinh đều phối hợp rất tốt.
Sau khi ra khỏi chỗ cướp biển Caribbean, Thi Hảo có hứng thú với vòng xoay năng lượng ánh sáng Tron đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi trên mạng.
Vì không cần phải xếp hàng cho nên một buổi chiều hai người chơi được rất nhiều trò chơi khác nhau.
Chơi đến sáu giờ Thi Hảo cảm thấy mệt, lúc này hai người mới tìm một quán ăn trong công viên để nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống điện thoại của Thi Hảo nhận được một tin nhắn của
Ôn Ỷ.
Ôn Ỷ: "Hình như kỹ thuật chụp ảnh của tổng giám đốc Lương đã được cải thiện rất nhiều."
Thi Hảo vừa gửi cho Ôn Ỷ mấy tấm ảnh chụp ở Disneyland.
Thi Hảo nén cười trả lời cô ấy: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Ôn Ỷ: "Hu hu hu nhìn kỹ mấy bức ảnh đó, nhìn thôi cũng đã muốn đi chơi rồi!"
Thi Hảo nhoẻn miệng cười: "Lần sau hai chúng ta cùng đi."
Ôn Ỷ: "Được."
Cô ấy không thể không khen Lương Tây Kinh một câu: "Đúng là chỉ có tổng giám đốc Lương biết cậu muốn đi đâu."
Thi Hảo: "..."
Hai người nói chuyện một lúc, Lương Tây Kinh nhắc nhở Thi Hảo: "Em nói chuyện với Ôn Ỷ à?"
Thi Hảo nhìn anh: "Vâng, sao anh lại có suy nghĩ muốn dẫn em đến đây thế?"
Lương Tây Kinh thản nhiên: "Anh cảm thấy em sẽ thích."
Anh vẫn luôn biết rõ Thi Hảo thích điều gì bà anh cũng biết cô chưa từng được tới Disneyland, vì vậy anh đã nghĩ khi nào rảnh sẽ đưa cô tới đây.
Thi Hảo nghe thấy đáp án này thì cười rạng rỡ: "Em cảm ơn."
Cô nghiêng đầu nhìn du khách đang đi qua lại ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói: "Em rất thích."
Cô thật sự rất thích nơi này.
Hầu hết thời gian Thi Hảo luôn vô cùng bình tĩnh và lý trí, nhưng trong lòng cô cũng cất giấu sự mơ mộng của một nàng công chúa.
Ở Disneyland, cô sẽ cảm thấy bản thân cũng là một cô công chúa nhỏ được chiều chuộng yêu thương.
Lương Tây Kinh chú ý đến cảm xúc biến hóa trong đôi mắt của cô thì hơi giật mình, bỗng nhiên anh cảm thấy hơi buồn bực: "Thi Hảo."
Thi Hảo: "Hả?"
Lương Tây Kinh nhìn cô: "Em có muốn đến nước Đức một chuyến vào lễ Giáng Sinh không?"
Thi Hảo chớp chớp mắt: "Anh phải đến nước Đức công tác à?"
Lương Tây Kinh: "Anh muốn đưa em đến lâu đài Neuschwanstein xem một lần."
Ở đó cũng