Chương 63: Có thể anh ấy nôn nóng chuyện kết hôn lắm rồi
Đêm nay, đã lâu rồi Thi Hảo không có một giấc ngủ ngon lành.
Điều khiến cô ngạc nhiên là ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Lương Tây Kinh vẫn còn chưa dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy người bên cạnh vẫn còn nhắm mắt ngủ say, Thi Hảo vô thức nhìn thời gian.
Đã chín giờ rồi nhưng Lương Tây Kinh vẫn chưa thức dậy.
Thi Hảo hơi kinh ngạc, cô mượn ánh sáng xuyên qua từ khe hở cửa sổ để quan sát anh.
Nếu không ngoài chuyện phải ý muốn, gần đây Lương Tây Kinh luôn không được ngủ ngon giấc. Quầng thâm dưới mí mắt anh có chút rõ ràng, nhìn anh cũng mệt mỏi hơn so với thường ngày.
Thi Hảo nhìn anh chằm chằm, không khỏi nghĩ có phải mấy ngày gần đây anh không được ngủ đủ năm, sáu tiếng?
Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện “hoang đường” mà hai người đã làm tối hôm qua, trong lòng có chút hối hận.
Sớm biết như vậy thì cô không nên để mặc cho Lương Tây Kinh tùy ý làm càn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi Hảo đang nhìn, đột nhiên người bên cạnh bất ngờ mở mắt ra.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Vài giây sau Lương Tây Kinh mới từ từ tỉnh táo lại: “Sao em lại dậy rồi?”
Giọng khàn khàn của anh khi vừa mới tỉnh dậy nghe có chút gợi cảm.
Thi Hảo chớp chớp mắt, cô giơ điện thoại lên chỉ trước mặt anh: “Tổng giám đốc Lương, chín giờ rồi đó.”
Lương Tây Kinh: “...”
Thi Hảo vô cùng hứng thú quan sát biểu cảm đờ đẫn của anh, cô nhíu lông mày lại: “Đây là lần đầu em thấy anh ngủ dậy muộn như vậy.”
Kinh ngạc trong chốc lát, Lương Tây Kinh mới định thần lại.
Anh khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, sau đó duỗi cánh tay dài ra, kéo Thi Hảo vào trong lòng, thấp giọng nói: “Anh hơi mệt.”
Thi Hảo hiếm khi nghe thấy anh nói như vậy, cô ậm ừ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh: “Có phải là ở bên đó anh không ngủ đủ giấc không?”
Lương Tây Kinh: “Anh có ngủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là quả thực không ngủ đủ giấc thôi.
Chuyện mà Lương Tây Kinh muốn giải quyết, không đơn giản chỉ là chuyện bệnh tật và làm phẫu thuật của Lương Tự Minh, mà còn là một mớ hỗn độn mà anh đã để lại.
Nửa tháng nay, dùng cụm từ ‘chân không chạm đất’ để hình dung sự bận rộn của Lương Tây Kinh là chính xác nhất.
Nhưng anh không muốn nói những chuyện này cho Thi Hảo, tránh khiến cô có suy nghĩ đau lòng.
Nghe thấy Lương Tây Kinh quay đầu lại, Thi Hảo rầu rĩ ‘ồ’ một tiếng: “Vậy anh có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
Cô biết chắc chắn là Lương Tây Kinh rất mệt.
Lương Tây Kinh xoa xoa đầu của cô: “Em còn muốn ngủ sao?”
Thi Hảo: “Em thế nào cũng được.”
Cuối cùng hai người lười biếng nằm ở trên giường nửa tiếng nữa mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Sau khi rửa mặt xong, Lương Tây Kinh gọi điện thoại cho Lương Hanh, nói sơ qua về tình hình bên kia của Lương Tự Minh.
Cúp điện thoại, hai người quyết định đi ăn sáng.
Nhiệt độ ngoài trời chợt giảm xuống, ăn xong bữa sáng Thi Hảo không còn suy nghĩ đến việc ra ngoài nữa.
Chỉ là đã lâu rồi Lương Tây Kinh chưa đến công ty, vậy nên anh phải đi đến đó một chuyến.
Nghe thấy anh muốn đến công ty. Thi Hảo chậm rãi chớp mắt: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Sao thế?”
Thi Hảo uyển chuyển nói: “Hôm nay là thứ bảy phải không?”
Lương Tây Kinh cười: “Em nói đi?”
Thi Hảo ‘ồ’ một tiếng, cô theo anh đứng dậy từ ghế sô pha, sau đó chắp tay ở sau lưng nói: “Anh đến công ty vậy có cần thư ký không?”
“...”
Lương Tây Kinh lập tức đã hiểu ý của cô.
Anh rũ mi mắt nhìn chằm chằm cô, giọng dịu dàng nói: “Thư ký Thi, cuối tuần em có đồng ý tăng ca một ngày không?”
Thi Hảo liếc nhìn anh một cái, ra vẻ kiêu căng: “Còn phải xem tổng giám đốc Lương sẽ trả bao nhiêu tiền tăng ca nữa.”
Lương Tây Kinh vẫn còn đang cười: “Sẽ làm hài lòng túi tiền của em.”
“Thật không?” Hai mắt Thi Hảo sáng lên: “Em có thể nhận được gấp đôi tiền lương trước đây sao?”
Lương Tây Kinh biết Thi Hảo là một người ham tiền, anh bất đắc dĩ gật đầu: “Có thể.”
Anh nhéo lòng bàn tay cô, giọng nói trầm trầm: “Em đi thay một bộ đồ dày hơn một chút đi.”
Thi Hảo “ừ” một tiếng: “Anh đợi em một lát.”
Đợi Thi Hảo thay xong quần áo, hai người cùng nhau ra ngoài, đến công ty tăng ca.
–
Vì là thứ bảy nên công ty chỉ có đồng nghiệp của phòng nghiên cứu và phát triển ở lại tăng ca.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh trực tiếp đi đến văn phòng tổng giám đốc, không chạm mặt mấy đồng nghiệp kia.
Đến văn phòng, Thi Hảo luôn nhớ kỹ trách nhiệm công việc của mình, cô hỏi dò Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương có muốn uống cà phê không?”
Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Có.”
Đã lâu rồi anh không uống cà phê do Thi Hảo pha.
Thi Hảo gật đầu: “Tổng giám đốc Lương đợi một lát, bây giờ em sẽ đi pha cho anh.”
Lương Tây Kinh cong môi dưới.
Thi Hảo vừa ra khỏi văn phòng, tiếng chuông điện thoại của Lương Tây Kinh chợt vang lên, là Tần Yến gọi đến.
“Alo.” Lương Tây Kinh nghe điện thoại.
Giọng của Tần Yến truyền đến: “Cậu về rồi à?”
Lương Tây Kinh ‘ừ’ đáp lại rồi mở máy tính lên.
Tần Yến nhẹ giọng quan tâm hỏi: “Chú Lương vẫn ổn chứ?”
Lương Tây Kinh thờ ơ nói: “Chưa chết được.”
“...”
Tần Yến nhất thời không nói nên lời, anh ấy tự hiểu mâu thuẫn sâu sắc giữa hai ba con bọn họ nên cũng không hỏi thăm thêm nữa: “Tết Dương lịch cậu có về Bắc Kinh không?”
Anh ấy đổi câu hỏi.
Giao thừa hàng năm, Lương Tây Kinh đều đến Bắc Kinh với Tiêu Bạch Hủy.
Dù cho Tiêu Bạch Hủy không chào đón anh.
Nghe nói như vậy, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn về phía người đã pha xong cà phê quay trở lại.
Ánh mắt anh tập trung trên người Thi Hảo, khiến cho Thi Hảo nghi ngờ nhìn về phía anh: “Sao thế?”
Lông mày Lương Tây Kinh khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Để tôi hỏi Thi Hảo đã.”
Tần Yến kêu lên một tiếng, phản ứng lại: “... Cậu muốn chính thức giới thiệu Thi Hảo với dì Tiêu sao?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Tần Yến hiểu rồi: “Được, vậy cậu hỏi cô ấy đi, nếu như hai người đi vậy thì tôi không ra nước ngoài nữa.”
Sở dĩ hôm nay anh ấy gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh hỏi về kế hoạch cho tết Dương lịch, là vì có một người bạn muốn hẹn anh ấy ra nước ngoài. Nếu Lương Tây Kinh đến Bắc Kinh thì anh ấy sẽ không đi nữa, anh ấy muốn làm tài xế cho anh.
Mặc dù đối với Lương Tây Kinh, một người tài xế như anh ấy có hay không có cũng được.
Nhưng Tần Yến lại không cảm thấy như vậy.
Trong một số chuyện, Tần Yến vẫn có sự kiên trì của riêng mình.
Thấy Lương Tây Kinh đặt điện thoại xuống, Thi Hảo nghi ngờ hỏi: “Là tổng giám đốc Tần hả anh?”
Cô thấp thoáng