Chương 66: Nó muốn kết hôn rồi
Thi Hảo biết giá trị của bạn trai mình cao đến chừng nào, cô cũng biết đối với Lương Tây Kinh mà nói, món quà "đặc biệt" mà anh tặng cô cho dịp giáng sinh này cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng cô lại không thể nhận nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí im lặng một hồi lâu, Lương Tây Kinh cụp lông mi xuống nhìn Thi Hảo: "Em không muốn sao?"
"Ừ." Thi Hảo trả lời một cách thẳng thắn: "Em không muốn."
Thi Hảo nhét cây bút về lại cho Lương Tây Kinh, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nghiêm túc nói: "Em thì thích biệt thự lắm, em cũng biết việc anh tặng biệt thự cho em có ý nghĩa gì."
Lương Tây Kinh muốn cho cô cảm thấy an toàn, anh cũng muốn cho cô một mái nhà.
Thi Hảo rất thẳng thắn và thành thật. Đúng là cô rất thích ngôi nhà này và cô cũng mơ ước trở thành một người phụ nữ giàu có thật nhưng món quà này quá quý giá, cô không thể nhận nó được.
Lương Tây Kinh nói nhỏ: "Em biết rồi mà cũng vẫn không nhận hả?"
Thi Hảo: "Thì cũng vì biết nên em mới không nhận đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Sau một hồi im lặng, Lương Tây Kinh chọt vào bản hợp đồng làm quà tặng mà Thi Hảo đang cầm trong tay, anh nói chậm rãi: "Em biết mà, cho dù hôm nay em không chịu ký tên thì anh vẫn sẽ có cách sang tên em để làm chủ của căn biệt thự này."
Thi Hảo nghẹn họng trân trối. Cô nhìn anh với vẻ mặt hết nói nổi: "Lương Tây Kinh, anh đừng lãng phí như vậy có được không?"
"Lãng phí ấy hả?" Lương Tây Kinh lại nhét cây bút về lại vào tay Thi Hảo: "Tặng cho em thì sao mà lãng phí được?"
Thi Hảo không còn lời nào để nói.
Hai người đang giằng co với nhau thì điện thoại di động của Lương Tây Kinh vang lên.
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo một cái: "Em ký vào đi, anh đi nghe điện thoại đã."
Thi Hảo không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Lương Tây Kinh, sau đó cô chuyển ánh mắt về bản hợp đồng.
Vài giây sau, Thi Hảo lại đặt bản hợp đồng về lại chỗ cũ mà không hề có chút do dự nào.
Khi Lương Tây Kinh đã gọi điện thoại xong và trở lại phòng khách thì Thi Hảo đã không còn ở đó nữa. Anh nhìn món quà mà anh đã tặng Thi Hảo được để lại chỗ cũ, trong lòng anh hiểu rõ một khi cô đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi.
Đúng thật là Thi Hảo sẽ không ký bản hợp đồng này.
Lương Tây Kinh đứng tại chỗ và suy nghĩ một lúc, sau đó anh lấy điện thoại di động của mình ra rồi gửi một tin nhắn cho trợ lý.
Sau khi gửi xong, Lương Tây Kinh lên tầng tìm Thi Hảo.
Lúc Lương Tây Kinh lên đến nơi là Thi Hảo đang nói chuyện phiếm với Ôn Ỷ và Thẩm Âm. Lần trước sau khi ba người gặp nhau ăn cơm, Ôn Ỷ đã hết sức nhiệt tình lập một nhóm chat, có chuyện gì thì mọi người cùng vào nhóm nói chuyện.
Thẩm Âm đang khoe đống quà giáng sinh mà năm nay cô ấy nhận được, nhân tiện nói cho hai người còn lại rằng cô ấy cũng đã gửi quà cho hai người họ, chỉ có điều có thể ngày mai quà mới được gửi đến nơi.
Ôn Ỷ: [Quà gì thế?]
Thẩm Âm: [Ngày mai cô sẽ biết thôi.]
Vừa nhắc đến quà, Thẩm Âm tag Thi Hảo vào hỏi xem Lương Tây Kinh đã tặng quà gì cho cô.
Mặc dù giáng sinh là một lễ lớn của nước ngoài nhưng bây giờ vẫn có rất nhiều người đón giáng sinh ở Trung Quốc. Chẳng lẽ Lương Tây Kinh không chuẩn bị quà cho cô?
Thi Hảo cười: [Anh ấy có chuẩn bị quà cho tôi.]
Ôn Ỷ: [Tổng giám đốc Lương chuẩn bị quà gì cho cậu thế?]
Thi Hảo: [Thế tổng giám đốc Tần đã chuẩn bị quà gì cho cậu đấy?]
Thẩm Âm: [?]
Thẩm Âm: [Hai người đều có đàn ông tặng quà giáng sinh hả?!]
Chỉ có mình cô ấy là không có sao?
Thi Hảo nín cười: [Tổng giám đốc Thẩm không có biểu hiện gì luôn à?]
Thẩm Âm: [Anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài, có thể có biểu hiện gì được?! Hồi sáng tôi gửi tin nhắn cho anh ấy mà anh ấy vẫn chưa trả lời tôi đây này!]
Ôn Ỷ: [Tổng giám đốc Thẩm đúng là không coi ngôi sao lớn của chúng ta ra gì mà.]
Thi Hảo: [Đúng vậy! Tổng giám đốc Thẩm đúng là quá đáng hết sức.]
Thẩm Âm: [Còn có thứ quá đáng hơn nữa cơ. Nể tình anh ấy đẹp trai, tôi cũng không so đo với anh ấy.]
Ôn Ỷ: [Cô theo đuổi được anh ấy rồi tính toán sau, đến lúc đó cho anh ấy nhận thua luôn.]
Thi Hảo: [Đồng ý.]
Thẩm Âm: [Ý kiến hay đấy nhưng các cô vẫn chưa nói cho tôi biết mấy người Lương Tây Kinh đã tặng quà gì cho các cô nữa. Cho tôi xem thử đi, để tôi nhìn cho đã.]
Tất nhiên cái câu “nhìn cho đã” này chỉ là một câu đùa thôi.
Có điều Thi Hảo vẫn chưa kịp chụp ảnh lại. Nếu Thẩm Âm đã nhắc đến thì cô cứ chụp hai tấm đi vậy.
Khi sắp đứng dậy để đi chụp ảnh, Thi Hảo nghe thấy tiếng bước chân của Lương Tây Kinh.
Cô quay đầu và chạm phải ánh mắt của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh gọi điện thoại xong rồi à?" Thi Hảo hỏi.
Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng, anh thấy cô đứng dậy: "Em muốn đi đâu sao?"
Thi Hảo chỉ vào phần quà mà cô vừa ôm lên trên: "Thẩm Âm hỏi em anh đã chuẩn bị quà giáng sinh gì cho em, cô ấy bảo cô ấy muốn xem."
Lương Tây Kinh nhíu mày: "Sao đấy? Cô ấy muốn xem quà anh tặng có qua cửa ải không à?"
Thi Hảo phì cười: "Nếu đúng như thế thì sao? Tổng giám đốc Lương có tự tin về món quà của mình không?"
Lương Tây Kinh lườm cô một cái: "Cô ấy có hài lòng không thì anh không biết nhưng anh biết là em rất thích mấy món quà này."
Về điều này thì Lương Tây Kinh rất chắc chắn.
Anh hiểu Thi Hảo và biết rằng cô thích cái gì nhất.
Thi Hảo không thể phản bác câu nói này bởi vì những gì Lương Tây Kinh nói là sự thật. Từ trước đến nay, Thi Hảo chưa từng không thích món quà nào mà anh tặng cho cô.
Cho dù món quà đó có rẻ tiền hay đắt tiền thì anh đều luôn lựa chọn dựa theo sở thích của Thi Hảo, chọn những món quà mà cô thích nhất để tặng cho cô.
Sau khi nghe câu trả lời của Lương Tây Kinh, đuôi mày của Thi Hảo cong lên.
Thi Hảo chụp đại hai tấm ảnh và gửi vào nhóm chat, Lương Tây Kinh hỏi cô: "Em có muốn đi ra ngoài đi dạo một lúc không?"
Thi Hảo vừa mới ăn no, lúc này cô cũng rất hứng thú với ý tưởng đó.
"Thế thì chúng ta ra ngoài đi dạo cảm nhận không khí giáng sinh chút đi."
Lương Tây Kinh nói "được".
-
Bầu không khí giáng sinh trên đường rất dày đặc, từ những con phố lớn đến ngõ nhỏ, trước cửa của các cửa hàng lớn đến các tiệm nhỏ đều được trang trí cây thông noel và treo những thứ liên quan đến ngày lễ giáng sinh.
Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi dạo qua các tiệm nhỏ, đi từ tiệm này sang tiệm khác.
Cô chọn một số món quà Tết Dương lịch để dành tặng Ôn Ỷ và Thẩm Âm.
Nghe Thi Hảo đếm, Lương Tây Kinh không nhịn được bèn hỏi: "Không có anh à?"
Thi Hảo quay đầu lại nói: "Em không biết nên tặng anh cái gì."
Lương Tây Kinh: "..."
Thi Hảo nhìn sắc mặt trầm xuống của Lương Tây Kinh, cô cảm thấy buồn cười: "Hay là em tặng anh một bộ quần áo nhé?"
Lương Tây Kinh: "Hửm?"
Đằng trước họ có một cửa hàng thời trang nam. Thi Hảo chỉ tay về phía đó, cô nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Em mua rồi anh có mặc không đấy?"
Thi Hảo biết tất cả áo quần của Lương Tây Kinh bao gồm cả giày dép và quần đều được may và thiết kế riêng.
Lương Tây Kinh rất ít mặc quần áo thương hiệu, hầu hết áo quần của anh đều được may riêng.
Vừa nghe Thi Hảo nói thế, Lương Tây Kinh không nhịn được mà tự hỏi mình. Anh kén chọn đến vậy thật sao?
Anh đã để lại ấn tượng như thế này cho bạn gái của anh sao?
Lương Tây Kinh tự hỏi lòng mình vài giây, sau đó anh nói: "Đồ em mua thì sao anh dám lãng phí được."
Thi Hảo liếc mắt nhìn anh một cái và nói: "Thế thì chưa chắc đâu."
Lương Tây Kinh nhéo lòng bàn tay của cô, anh kéo thẳng cô vào cửa hàng thời trang nam.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng thời trang nam, trên tay Lương Tây Kinh xuất hiện thêm hai cái túi, thứ đựng trong túi là món quà mà bạn gái đã tặng cho anh.
Thi Hảo chú ý đến nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh, cô im lặng mỉm cười.
Cô không ngờ rằng chỉ với bộ áo quần mấy nghìn tệ lại khiến Lương Tây Kinh cảm thấy vui vẻ như vậy. Điều này khiến Thi Hảo cũng kiểm điểm bản thân mình. Sau này cô nên đối tốt với bạn trai mình một chút, mắc công anh lại cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhận được những món quà đơn giản như vậy.
Hai người bên ngoài đi dạo non nửa ngày rồi lại đến khu giải trí điện tử chơi một tiếng.
Trước đây Thi Hảo chỉ mới làm việc ở khu giải trí điện tử chứ chưa thực sự trải nghiệm những trò chơi ở đó.
Có điều sau một tiếng chơi ở đây, Thi Hảo đã đưa ra một kết luận: Đó là cô và Lương Tây Kinh đều không cảm thấy hứng thú như họ nghĩ.
Khu giải trí điện tử quá ồn ào, không thích hợp với bọn họ.
Lễ giáng sinh trôi qua, lại một tuần làm việc mới bắt đầu.
Gần đến tết Dương lịch, niềm nhiệt tình dành cho công việc của mọi người đều không cao cho lắm.
Thi Hảo cũng chẳng khác gì mấy, cô bận đến mức cả người cứ lỡ đễnh.
Tết Dương lịch năm nay cô phải đi gặp Tiêu Bạch Hủy, vì thế cô có hơi căng thẳng.
Thi Hảo nói với Ôn Ỷ về chuyện này, Ôn Ỷ cảm thấy khó hiểu: [Chẳng phải lúc trước cậu đã gặp bà ấy rồi sao?]
Thi Hảo: [Lúc trước với bây giờ không giống nhau.]
Lúc trước Thi Hảo gặp Tiêu Bạch Hủy là gặp với thân phận thư ký của Lương Tây Kinh. Lần này, cô gặp bà ấy với tư cách là bạn gái của anh.
Hai thân phận này khác nhau một trời một vực.
Ôn Ỷ: [… Cũng đúng nhỉ. Mẹ của tổng giám đốc Lương có dữ không?]
Thi Hảo nhớ lại, cô ăn ngay nói thật: [Bà ấy không dữ.]
Ôn Ỷ nói: [Vậy thì cậu cũng không cần lo lắng làm gì, dù gì thì bà ấy cũng đâu thể chia rẽ cậu và Lương Tây Kinh chứ.]
Thi Hảo cười không được mà khóc cũng không xong: [Không phải tớ lo lắng về vấn đề đó.]
Ôn Ỷ: [Thế cậu đang lo lắng điều gì?]
Thi Hảo cũng không biết phải nói sao cho phải. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không kiềm chế được mà nhớ lại cảnh tượng đầu tiên cô gặp Tiêu Bạch Hủy.
Tiêu Bạch Hủy không có tính cách hung dữ, vì là họa sĩ nên trông bà ấy đầy vẻ nghệ thuật. Lần đầu gặp mặt, Thi Hảo đã cảm thấy bà ấy thuộc kiểu người không dính "khói lửa của cuộc sống phàm trần", đã vậy cô còn cảm thấy là bà ấy là người không dễ thể hiện cảm xúc trong lòng.
Thực tế cũng như vậy.
Khi Tiêu Bạch Hủy nói chuyện với Lương Tây Kinh, giọng điệu bà ấy rất nhẹ nhàng, biểu cảm cũng lạnh nhạt. Cả quá trình nói chuyện, bà ấy không hề bày tỏ cảm xúc gì, đến nỗi khi hai người phải rời đi bà ấy cũng không nói một câu đại loại như "sau này lại đến nhé", hay mấy câu dặn dò Lương Tây Kinh "giữ gìn sức khoẻ", "chú ý an toàn" gì đó.
Có đôi lúc Thi Hảo cảm thấy Tiêu Bạch Hủy đúng thật là không thích Lương Tây Kinh như lời đồn.
Nhưng đôi khi cô lại xuất hiện ảo giác rằng thật ra bà ấy rất thương anh.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thi Hảo vẫn không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể cho điều này.
Ôn Ỷ an ủi cô: [Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, đợi đến tết Dương lịch là cậu sẽ biết thôi. Cậu có chuẩn bị quà gì cho bà ấy không?]
Thi Hảo: [Hôm giáng sinh tớ và Lương Tây Kinh đi dạo, tớ đã hỏi anh ấy rồi mua một chiếc khăn lụa rồi.]
Lương Tây Kinh nói ngoài sở thích vẽ vời ra thì Tiêu Bạch Hủy còn có một niềm yêu thích khác là khăn lụa.
Cô không cần tặng quà quá đắt tiền, chỉ cần đơn giản là được.
Ôn Ỷ: [Thế cũng được rồi. Vậy là có phải tết Dương lịch năm nay chúng ta không đón chung với nhau không?]
Vốn dĩ Thi Hảo đang định hỏi Ôn Ỷ xem cô ấy có muốn đến Bắc Kinh chung với mình không nhưng bỗng nhiên cô nhớ lại nhà cũ của Ôn Ỷ ở đó. Ôn Ỷ có rất nhiều kỷ niệm không vui ở Bắc Kinh, cô lo chuyện về Bắc Kinh sẽ khiến cô ấy gợi lại những chuyện buồn.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Chắc buổi tối bọn tớ sẽ về.]
Ôn Ỷ: [Được, đến lúc đó có rảnh thì gặp nhau nhé.]
Thi Hảo: [Ok.]
Mặc dù thời gian làm việc căng thẳng nhưng vẫn chỉ có hai mươi tư giờ trong một ngày.
Chớp mắt một cái mà đã đến thứ sáu.
Thứ sáu là đêm giao thừa. Lúc Thi Hảo tan làm, Lương Tây Kinh đã ở dưới sảnh công ty chờ cô.
Tối nay hai người phải về nhà cũ ăn bữa cơm tối với Lương Hanh.
Ở trên xe, Thi Hảo liếc sang cái người làm tài xế và hỏi: [Sao anh lại lái xe thế?]
Lương Tây Kinh bày ra vẻ mặt "tết Dương lịch rồi, anh phải làm một ông chủ tốt, cho nhân viên nghỉ lễ".
Thi Hảo cười: "Tài xế về nhà rồi à?"
Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng: "Anh cho anh ta nghỉ lễ trước rồi."
Thi Hảo "ồ" một tiếng, cô gật đầu: "Anh cũng cho mình nghỉ lễ trước rồi còn gì. Anh làm xong hết việc rồi à?"
"..." Lương Tây Kinh không thể đồng ý với lời nói của cô. Anh lườm bạn gái của mình, nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Anh tan làm đúng giờ mà."
"?"
Thi Hảo không hiểu: "Thế này mà gọi là tan làm đúng giờ á?"
Lương Tây Kinh: "Ông chủ tan làm giờ nào cũng đều là tan làm đúng giờ hết á."
Thi Hảo nghẹn họng, không kìm được mà buột miệng nói: "Nhà tư bản đúng là quá đáng."
Lương Tây Kinh bật cười khanh khách: "Anh quá đáng đến vậy sao?"
Thi Hảo: "Có đó."
Quãng đường từ công ty của Thi Hảo đến nhà cũ khá xa, vả lại còn đúng giờ kẹt xe nên vốn dĩ chỉ cần lái xe bốn mươi phút thì hôm nay Thi Hảo và Lương Tây Kinh phải lái hơn một tiếng mới đến nơi.
Vừa nghe thấy tiếng xe, Lương Hanh đã cố ý ra sân để đợi hai người họ.
"Hảo Hảo." Ông gọi Thi Hảo: cMau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Ông nhìn Lương Tây Kinh bước xuống khỏi chỗ ngồi tài xế, hỏi: "Sao cháu đi lâu thế?"
Lương Tây Kinh trả lời: "Đường kẹt xe ạ."
Lương Hanh liếc anh một cái và nói: "Chắc chắn là kỹ thuật lái xe của cháu không tốt."
"..."
Nghe hai người đấu võ mồm với nhau, Thi Hảo chỉ im lặng mỉm cười.
Cô rất thích cuộc sống sôi nổi náo nhiệt như vậy. Mỗi khi trải nghiệm khoảnh khắc này, Thi Hảo mới thật sự cảm thấy có cảm giác như được về nhà.
Đầu bếp đã chuẩn bị bữa ăn cho hai người.
Sau khi vào nhà, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi rửa tay rồi ngồi ăn cơm với Lương Hanh.
Bữa cơm tối rất phong phú.
Tất cả các món ăn đều là những món mà Thi Hảo và Lương Tây Kinh thích ăn.
Sau khi ăn cơm với Lương Hanh xong, Lương Tây Kinh hỏi Lương Hanh có muốn ra ngoài đi dạo không.
Lương Hanh nói: "Trời lạnh quá, ông không đi đâu."
Ông ra hiệu cho hai người: "Hai đứa cứ đi đi."
Thi Hảo đáp: "Thế thì chúng cháu ở nhà xem tivi với ông vậy."
Lương Hanh cười với vẻ hiền từ, ông từ chối: "Không cần ngồi chơi với ông đâu. Các cháu dành ra thời gian đến ăn cơm với ông là ông đã vui lắm rồi." Ông nói sâu sắc: "Đêm giao thừa là hoạt động của người trẻ tuổi, hai đứa nên tham gia nhiều vào."
Nói đến đây, Lương Hanh hỏi Lương Tây Kinh: "Có phải Hứa Thực cũng về rồi không?"
Nhà của Hứa Thực cách nhà cũ cũng không xa lắm.
Lương Tây Kinh "dạ" một tiếng: "Cậu ấy về rồi ạ."
Khi hai người vừa về đến nhà là Hứa Thực đã gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏi xem tối nay anh có tham gia hoạt động gì không.
Lương Tây Kinh nói anh xem chương trình gala cuối năm với Lương Hanh.
Hứa Thực gửi cho anh một emoji chắp tay làm lễ.
Lương Hanh nghe Lương Tây Kinh trả lời thì gật đầu: "Thế thì hai đứa ra ngoài chơi đi."
Lương Tây Kinh nghe thế nhìn Thi Hảo một cái, anh hỏi Lương Hanh: "Ông có chắc là muốn ở nhà một mình không ạ?"
Lương Hanh nói: "Ai nói ông ở nhà một mình chứ? Còn có bác Tôn của cháu ở đây với ông mà."
Bác Tôn mở miệng nói ngay: "Cậu chủ với cô Thi cứ ra ngoài chơi đi ạ, có tôi ở với ông cụ rồi."
Lương Tây Kinh suy nghĩ một lát, anh cũng không từ chối nữa.
Anh hỏi Thi Hảo: "Em có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?"
Thi Hảo hỏi lại: "Đi đâu thế anh?"
Lương Tây Kinh cười và nói: "Em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó."
Thi Hảo suy nghĩ: "Hay là hỏi mấy người Hứa Thực