Chương 73: Lời thề sắt son
Thi Hảo cảm thấy Tần Tranh nói có chút khoa trương nhưng cô không thể nào phản bác lại.
Bởi vì cách Lương Tây Kinh nhìn cô lúc này thật sự không hề trong sáng chút nào. Ánh mắt anh đầy thâm trầm, khi nhìn thẳng vào cô khiến cho người ta không thể nào chống cự được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nhìn nhau vài giây, mặt Thi Hảo nóng bừng quay sang chỗ khác: “Lương Tây Kinh.”
Cô nói nhỏ: “Anh nói đi.”
Lương Tây Kinh đứng dậy, đến gần cô.
Ánh mắt anh sáng rực chăm chú nhìn Thi Hảo, thậm chí anh còn không muốn chớp mắt vì anh sợ bỏ lỡ dung mạo xinh đẹp của cô lúc này, sợ bỏ lỡ từng cái nhíu mày và nụ cười của cô.
Thấy anh đi tới, Tần Tranh cũng sáng suốt tránh qua một bên, nhẹ nhàng nói: “Hai người các anh cứ nói chuyện trước đi.”
Thi Hảo: “…”
“Nhìn cô ấy làm gì?” Lương Tây Kinh đã đi tới bên cạnh cô, trầm giọng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vành tai của Thi Hảo hơi đỏ lên, ngượng ngùng nhướng mắt: “Sao anh không phát biểu ý kiến?”
Lương Tây Kinh rũ mắt xuống: “Không phải Tần Tranh đã nói rồi sao?”
“… Cái đó không giống nhau.” Thi Hảo rất so đo.
Lương Tây Kinh dừng một chút, khom người ghé sát vào cô, khàn giọng nói: “Nếu không phải đang ở cửa hàng áo cưới thì anh sẽ không kiềm chế như vậy đâu.”
Có thể anh đã vén váy cô lên từ lâu, hoặc là ôm cô vào lòng rồi cúi xuống hôn cho bằng được.
Lúc nhìn thấy cô đi ra, Lương Tây Kinh đã không thể nào rời mắt khỏi cô được.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình đang đập vì cô.
Lương Tây Kinh luôn biết bà xã của mình xinh đẹp như thế nào và cũng đã tưởng tượng cô sẽ trông như thế nào trong bộ váy cưới.
Nhưng không trí tưởng tượng nào có thể so sánh được với khoảnh khắc tuyệt vời khi cô thực sự khoác lên mình chiếc váy cưới, xuất hiện trong tầm mắt của anh và đứng trước mặt anh như lúc này.
Thi Hảo có khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh, chiếc mũi nhỏ xinh cùng với đôi môi trái tim tuyệt đẹp. Dù xét từng bộ phận hay tổng thể thì các nét trên khuôn mặt cô tuyệt nhiên chẳng hề có chút khuyết điểm nào.
Cô luôn thuộc kiểu người trong sáng và ngọt ngào.
Cũng chính vì lý do này mà Lương Tây Kinh thường bị Cận Thanh Trạc chế giễu là trâu già gặm cỏ non.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đánh giá về ngoại hình của Thi Hảo, trông cô không giống một người đã đi làm được vài năm mà hơi giống sinh viên đại học hơn.
Nghe được lời nói của Lương Tây Kinh, vành tai và hai má của Thi Hảo càng đỏ hơn.
Cô ngượng ngùng liếc anh một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lương Tây Kinh, anh bình thường chút đi.”
Lương Tây Kinh nhíu mày lại, trong đôi mắt tràn ngập dục vọng: “Không phải anh đang bình thường sao?”
“Ánh mắt của anh...” Thi Hảo lầm bầm: “Kìm chế lại một chút đi.”
Không phải cô không cảm thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh.
Nghe vậy cô nói vậy, quả thật Lương Tây Kinh cũng nhận ra rằng cô có chút khó xử.
Im lặng một lúc, anh ghé môi vào tai cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Anh biết Thi Hảo đang xấu hổ.
Về mặt này, lời đảm bảo của Lương Tây Kinh thường không đáng tin cậy nhưng xem xét tính cách của Thi Hảo thì anh thực sự đã kiềm chế bản thân rất nhiều.
Ngoài chiếc váy cưới kiểu dây buộc, Tần Tranh cũng tìm thấy một chiếc váy cưới dạng ống phong cách retro, hoàng gia rất phù hợp để thử.
Sau khi thử đồ, Tần Tranh đã cẩn thận và nghiêm túc hỏi cô về một số sở thích của cô, không hoàn toàn là về váy cưới mà còn về sở thích hàng ngày của cô. Biết rằng Thi Hảo thích hoa và váy hai dây, Tần Tranh có một ý tưởng riêng cho chiếc váy cưới được thiết kế của cô.
Thảo luận sơ lược một chút mà trời cũng đã dần tối.
Thời gian may váy cưới ít nhất phải mất ba tháng, Tần Tranh sẽ gửi bản vẽ thiết kế cho hai người bọn họ.
Sau khi đồng ý, Lương Tây Kinh và Thi Hảo rời khỏi cửa hàng áo cưới trước.
Trước khi đi, Tần Tranh gửi lời mời cho Thi Hảo: “Sau này tôi sẽ đến Paris, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Thi Hảo cười đồng ý: “Nhất định rồi.”
Rời khỏi cửa hàng áo cưới, Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đi ăn một bữa ăn ngon kiểu Pháp.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau đi dạo trên phố, ngắm nhìn tháp Eiffel được chiếu sáng.
Sau khi đi dạo, cả hai trở về biệt thự.
Vừa vào biệt thự, Thi Hảo còn chưa kịp thay giày thì Lương Tây Kinh đã nhấc eo cô lên, đặt cô lên giá giày, hơn nữa anh còn không cho cô cơ hội phản kháng hay cự tuyệt.
Anh cứ kêu “bà xã ơi” khiến Thi Hảo không thể nào cưỡng lại.
Hậu quả của sự phóng túng là khi Thi Hảo thức dậy vào ngày hôm sau đã cảm thấy đau nhức khắp người, không muốn đi đâu cả.
Lương Tây Kinh dỗ cô một lúc lâu sau đó gần như cả ngày hai người họ đều ở trong biệt thự nghỉ ngơi.
-
Vào buổi sáng của ngày khởi hành, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đến sân bay để đón Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến.
Bọn họ hạ cánh vào buổi sáng, Thi Hảo và Lương Tây Kinh bay về vào buổi tối, bốn người họ vẫn có thể gặp nhau ăn tối và đi dạo mua sắm.
Ở sân bay đợi một lúc, Thi Hảo nhìn thấy Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến cách đó không xa đang đi tới.
Tinh thần của Thẩm Âm trông cực kì phấn khởi, cô ấy lao thẳng về phía cô: “Hảo Hảo!”
Thi Hảo giang hai tay ôm lấy cô ấy: “Đã lâu không gặp, ngôi sao lớn!”
“…”
Nhìn hai người đang phấn khích, Lương Tây Kinh và Thẩm Minh Yến cùng nhìn nhau, chán ghét dời mắt đi chỗ khác.
Lương Tây Kinh che miệng ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Lên xe rồi nói được không? Sân bay nhiều người quá.”
Thi Hảo gật đầu, thuận miệng hỏi: “Đội ngũ quản lý của cậu không tới đây cùng sao?”
Thẩm Âm: “Có chứ. Bọn họ ở phía sau, bọn tớ tách ra đi riêng, tớ sợ bị người khác nhận ra.”
Thi Hảo gật đầu: “Cũng đúng ha.”
Sau khi gặp mặt, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đưa họ đến khách sạn trước.
Biết Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến không ở cùng phòng, Thi Hảo nhướng mày lên sau đó, cùng cô ấy vào phòng thu dọn hành lý: “Sao các cậu còn ở riêng vậy?”
Thẩm Âm liếc cô một cái: “Bọn tớ đều tới đây để làm việc.”
Vì vậy, họ phải có dáng vẻ làm việc một chút.
Thi Hảo ồ một tiếng: “Không ngờ tổng giám đốc Thẩm lại đồng ý, tớ cũng không ngờ đấy.”
Thẩm Âm hơi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không đồng ý, cũng phải đồng ý.”
Nguyên nhân thực sự là bên Thẩm Âm sẽ có trợ lý và quản lý ra vào, Thẩm Minh Yến không thích chỗ đông người cho nên ban ngày hai người tách ra ở riêng hai phòng thì tốt hơn.
Hơn nữa Thẩm Âm đến đây để quay quảng cáo, phòng khách sạn do thương hiệu cung cấp không thể không rõ ràng.
Thi Hảo nhìn vẻ ngoài bướng bỉnh của cô ấy nhưng không vạch trần.
Cô cùng Thẩm Âm dọn dẹp một lúc rồi hỏi: “Cậu có muốn nghỉ ngơi không?”
“Không cần, không cần.” Thẩm Âm nói: “Tớ ngủ một đêm ở trên máy bay rồi, bây giờ tinh thần đang rất tốt.”
Cô ấy hỏi Thi Hảo: “Các cậu chọn váy cưới như thế nào rồi?”
Thi Hảo nói thật với cô ấy.
Nghe được cô nói là Tần Tranh tự mình thiết kế, hai mắt Thẩm Âm sáng lên.
“Cậu nói thử xem khi tớ kết hôn, tớ có thể nhờ Tần Tranh giúp tớ thiết kế không?”
Thi Hảo trêu chọc cô ấy: “Bây giờ tớ sẽ đi nói với tổng giám đốc Thẩm hẹn trước nhé?”
Thẩm Âm: “…”
Hai người tán gẫu một hồi rồi đi tìm hai người đàn ông đang đợi họ ở dưới lầu từ lâu.
Sau khi ăn chút gì đó, Thẩm Âm dẫn Thi Hảo đi mua sắm chọn quà.
Thi Hảo đã chọn quà cho nhóm người Ôn Ỷ ở nhà ga Đức nhưng cô đã không có thời gian mua sắm vui vẻ kể từ khi đến Paris. Lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này, cô lại chọn một vài món quà đặc biệt hơn