Chương 89: Thẩm Âm nhớ Thẩm Minh Yến (4)
“Không phải sao?” Thẩm Âm nghiền ngẫm hai chữ mà Thẩm Minh Yến nói, đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía anh, cánh môi cô hé mở: “Nếu không phải là vì chuyện này, vậy thì là vì chuyện gì?”
Thẩm Âm không định dừng lại, buông tha cho anh mà liên tục dồn ép từng bước một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Minh Yến nhìn thấy ánh mắt trông chờ câu trả lời từ anh của cô, anh cụp nhẹ mắt lại: “Cô muốn biết câu trả lời phải không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Âm như muốn nói “anh hỏi vậy đúng là hỏi thừa”, cô liếc nhìn Thẩm Minh Yến: “Nếu tôi không muốn biết thì tôi đã chẳng hỏi làm gì.”
Nghe cô trả lời như vậy, Thẩm Minh Yến đưa mắt nhìn xuống dưới, nở nụ cười, ý cười thấp thoáng vẻ cưng chiều, dung túng: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm mím chặt môi, thấy anh chần chừ như vậy, cô nhụt chí nói: “Thôi, tạm thời tôi không muốn biết.”
Thẩm Minh Yến khựng lại: “Cô chắc chắn chứ?”
“Cực kỳ chắc chắn.” Thẩm Âm day huyệt thái dương, ngáp một cái: “Chỉ cần không phải là do anh bận tâm chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được, còn với tôi, những chuyện khác không quá quan trọng.”
Thẩm Âm nghiêm túc nói: “Tôi về nghỉ ngơi đây, anh đi về nhớ chú ý an toàn nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Minh Yến giật mình, muốn lên tiếng giữ cô lại nhưng anh hiểu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để làm vậy.
Anh nghĩ ngợi mấy giây rồi nói một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”
“... Ừ.” Thẩm Âm dừng bước: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà.”
Thẩm Minh Yến nhìn theo cô cho tới khi thấy cô đi vào thang máy, anh mới thôi không nhìn nữa.
Tầng hầm đậu xe buổi tối khá vắng vẻ, Thẩm Minh Yến đứng bên cạnh xe một lát, sau đó bỗng châm một điếu thuốc. Anh có hút thuốc nhưng không nghiện. Bình thường, chỉ khi nào phải chịu quá nhiều áp lực, Thẩm Minh Yến mới hút một hai điếu để thư giãn.
Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Minh Yến ngước mắt lên nhìn cửa tháng máy đóng chặt, sau đó lên xe, đánh xe rời khỏi đây.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến nhận được cuộc điện thoại của Viên Vũ vẫn còn đang ở lại Hong Kong. Viên Vũ báo cáo tiến độ công việc cho anh biết.
Sự việc được xử lý khá tốt, Thẩm Minh Yến khen anh ta một tiếng: “Làm cho xong đi rồi về.”
Viên Vũ vâng dạ một tiếng, sau đó ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến: “Nói đi.”
“Tối nay, bên phía đối tác liên tục hỏi xem anh đâu rồi.” Viên Vũ ăn ngay nói thật.
Đáng lẽ ra, tối nay Thẩm Minh Yến có một buổi tiệc ở Hong Kong không thể từ chối được, bắt buộc phải tham gia.
Thế nhưng, lúc buổi chiều, không biết anh đọc được tin gì mà lại ném hết những việc còn dang dở ở Hong Kong cho Viên Vũ xử lý, sau đó vội vàng trở về thành phố Giang.
Viên Vũ đoán, người duy nhất có thể khiến Thẩm Minh Yến thiếu tỉnh táo như thế có lẽ chỉ có mình cô gái đang theo đuổi anh kia.
Thế nhưng, Viên Vũ lên mạng xem thử thì không thấy có bất kỳ tin tức gì bất lợi cho Thẩm Âm. Cho nên, nhất thời Viên Vũ cũng không hiểu được cấp trên của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Minh Yến hờ hững trả lời: “Không sao đâu.”
Viên Vũ hiểu ý: “Dạ vâng, thưa tổng giám đốc Thẩm, vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, điện thoại của anh lập tức nhảy thông báo tin nhắn mới tới từ Cận Thanh Trạc: “Cậu mang ngôi sao lớn của chúng ta đi đâu rồi?”
Thẩm Minh Yến nhếch môi: “Cô ấy về nhà rồi.”
Cận Thanh Trạc: “...”
Thẩm Minh Yến: “Sao vậy?”
Cận Thanh Trạc: “Không có gì, chỉ vì một tin nhắn của tôi mà tổng giám đốc Thẩm vội vàng từ Hong Kong trở về đây, vừa gặp được cô Thẩm là lập tức đưa người ta về nhà, tôi chẳng biết có nên khen tổng giám đốc Thẩm có phong độ lịch lãm quý ông hay không nữa.”
Thẩm Minh Yến: “Ngậm miệng lại đi.”
Cận Thanh Trạc: “OK.”
Thẩm Minh Trác bảo Cận Thanh Trạc ngậm miệng, Cận Thanh Trác bèn ngoan ngoãn không nhắn thêm gì nữa.
Thẩm Minh Yến nhìn ô cửa sổ chat, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không biết làm thế nào để giải tỏa.
Sau một lúc lâu, anh bèn bấm gọi thẳng vào số điện thoại của Cận Thanh Trạc.
Hình như Cận Thanh Trạc vẫn còn đang ở trong club, tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại, Thẩm Minh Yến nhíu mày: “Cậu vẫn còn đang ở đó à?”
Cận Thanh Trạc: “Tôi có cần đưa ngôi sao nữ nào về nhà đâu.”
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, bất thình lình gọi: “Tổng giám đốc Cận.”
“Nói đi.” Cận Thanh Trạc nói cụt lủn.
Thẩm Minh Yến đi ra ngoài ban công để mặc cho gió lạnh buổi đêm thổi thốc vào người, khiến đầu óc tỉnh táo hơn: “Cậu quen biết Thẩm Âm rất lâu rồi phải không?”
“?”
Cận Thanh Trạc không hiểu vấn đề: “Mấy năm trước tôi toàn ở New York, cậu nghĩ tôi quen biết cô ấy có lâu không?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Anh bị ngốc thật rồi.
Cận Thanh Trạc mơ hồ đoán ra Thẩm Minh Yến muốn hỏi gì: “Có phải cậu tò mò chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh phải không?”
Thẩm Minh Yến không hé răng.
Cận Thanh Trạc nhướng mày, lấy làm ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu thực sự để bụng chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh à?”
“Không phải.” Thẩm Minh Yến vẫn trả lời rất quả quyết như trước: “Tôi chỉ tò mò không biết hồi đó cô ấy theo đuổi Lương Tây Kinh như thế nào thôi.”
Cận Thanh Trạc cạn lời: “Tôi hỏi thử Lương Tây Kinh giúp cậu nhé?”
Cận Thanh Trạc chỉ biết chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh thông qua tin nhắn chat trong nhóm do hai chiếc loa phóng thanh Tần Yến và Hứa Thực thông báo mà thôi, còn chi tiết cụ thể thế nào thì Cận Thanh Trạc không rõ.
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Anh chẳng việc gì phải đi hỏi chuyện tình địch cũ cả.
Cận Thanh Trạc: “Nếu không cần thiết thì đừng suy nghĩ nhiều, cậu nghĩ vậy rất dễ làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta đó, cậu biết không?”
Thẩm Minh Yến nheo mắt, đút một tay vào túi quần, phóng tầm mắt nhìn xa xăm: “Tổng giám đốc Cận thì biết à?”
Cận Thanh Trạc giả vờ không hiểu ý chọc ngoáy của anh, nhẹ nhàng đáp: “Tổng giám đốc Thẩm thiếu tự tin như vậy từ bao giờ thế?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến bỗng thấy lòng rối bời: “Không phải tổng giám đốc Cận cũng vậy hay sao?”
Cận Thanh Trạc: “...”
Hai người đàn ông bị đâm trúng chỗ đau đồng loạt im lặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Yến nói: “Cúp nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ một lát.
Thực ra, anh cũng rất tò mò không biết tại sao bản thân lại xoắn xuýt mãi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh biết thừa là chẳng có gì đáng để bận tâm cả nhưng anh vẫn không ngăn nổi mình suy nghĩ miên man, suy đoán xem trước đây rốt cuộc Thẩm Âm thích Lương Tây Kinh nhiều thế nào mới làm những chuyện đó vì người đàn ông ấy, mới sẵn sàng công khai nói với fan hâm mộ rằng cô đang theo đuổi Lương Tây Kinh.
Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, Thẩm Minh Yến luôn có cảm tưởng như mình bị ai đó cưỡng ép uống trà, thứ thức uống mà anh ghét nhất, mùi vị đắng chát lan tỏa tới khôn cùng, lặp đi lặp lại khiến anh phát bực.
Đối diện với chuyện tình cảm, ngay cả một người lý trí, giỏi kiềm chế như Thẩm Minh Yến cũng khó thoát khỏi cảnh bị hai chữ “trẻ con” ám quẻ.
-
Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Thẩm Âm lập tức chui ngay vào phòng tắm.
Cô tắm rửa ngâm bồn xong, cơn buồn ngủ bốc hơi mất. Thẩm Âm tỉnh như sáo nằm trên giường đọc một chút kịch bản, đọc được một lát, cô liếc xem giờ trên điện thoại.
Giờ này thì chắc Thẩm Minh Yến đã về đến nhà rồi.
Thẩm Âm vốn định gửi tin nhắn hỏi anh nhưng sau đó cô lại cảm thấy mình làm vậy thật thiếu khí phách. Tối nay, Thẩm Minh Yến trả lời câu hỏi của cô thôi cũng khó khăn như vậy, chứng tỏ anh không thích cô, tội gì cô phải phí công gặng hỏi.
Sau khi tự tẩy não mình một lúc, Thẩm Âm để điện thoại qua một bên.
Điều cô không ngờ tới là cảnh cô và Thẩm Minh Yến rời khỏi club lại bị người ta chụp được, hơn nữa tin này còn leo lên cả hot search.
Sáng hôm sau, Thẩm Âm bị cuộc điện thoại của người quản lý dựng dậy.
Trước khi bấm nghe máy, Thẩm Âm xem giờ trước, cau mày nói: “Chị à, vẫn chưa tới giờ chúng ta đã hẹn với nhau mà.”
“...”
Người quản lý cạn lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tối qua cô đã làm gì thế?”
Thẩm Âm: “Làm gì?”
Người quản lý: “Cô có biết là cô đã chễm chệ leo lên ngồi trên hot search cùng với một người đàn ông rồi không?”
Ngay lập tức, Thẩm Âm tỉnh hẳn khỏi cơn mơ màng: “Tôi lên hot search với người đàn ông nào cơ?”
Người quản lý: “Cô tự mở Weibo ra mà xem! Xem xong thì trả lời tôi.”
Thẩm Âm lập tức mở Weibo, cô không ngờ club có độ bảo mật cao như vậy vẫn bị người ta trà trộn vào, hơn nữa còn chụp được ảnh cô và Thẩm Minh Yến nói chuyện với nhau dưới tầng hầm đậu xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, trái tim Thẩm Âm thắt lại.
May là tấm ảnh chụp trộm này chỉ chụp rõ mỗi mặt của cô, còn Thẩm Minh Yến thì chỉ bị chụp mỗi mình bóng lưng cao ráo, thẳng tắp.
Trong nháy mắt, Thẩm Âm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn để cư dân mạng và fan hâm mộ biết thân phận của Thẩm Minh Yến vào lúc này, cũng không muốn để mọi người biết chuyện cô đang theo đuổi anh.
Thẩm Âm xem lướt qua bình luận của cư dân mạng, sau đó gọi điện lại cho người quản lý: “Chị không cần phải đưa ra bất kỳ phản hồi nào hết.”
Người quản lý cau mày, nghiêm giọng: “Cô chắc chứ?”
Thẩm Âm hắng giọng, ngồi trên giường vò mái tóc rối bời, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại chúng tôi chỉ là bạn, có khi còn chẳng được coi là bạn, không trả lời chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn tới tôi đâu phải không?”
Thẩm Âm vốn là diễn viên, không phải idol, huống hồ giờ cô cũng đã ở vào tầm tuổi này rồi, fan hâm mộ không ngăn cản cô yêu đương nữa.
Tuy rằng, nếu nói thật, có lẽ sẽ có fan ủng hộ sự nghiệp của cô không còn hâm mộ cô nữa nhưng chuyện ấy cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cũng không thể nào tránh được. Suy cho cùng, cô cũng không thể không yêu một ai suốt cả cuộc đời.
Sở dĩ cô không trả lời là bởi vì tạm thời không muốn để người khác biết cô lại đang cọc đi tìm trâu.
Cô sợ, lỡ như không theo đuổi được thì sẽ