Chương 9: Anh ru em ngủ rồi đi
Về đến biệt thự, ánh trăng sáng ngời.
Ánh đèn đường chiếu lên mặt cỏ trong sân trông như có một dải ngân hà đang chảy qua, xinh đẹp đến lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe dừng lại, Thi Hảo khẽ nắm lấy đai an toàn, không muốn cởi ra.
Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào động tác của cô, anh hơi nhướng mày: “Em không xuống xe à?”
“…”
Thi Hảo ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt mang biểu cảm anh biết rồi còn hỏi.
Vào một đêm cách đây không lâu, Lương Tây Kinh cũng đưa Thi Hảo về biệt thự trong ngày làm việc.
Buổi tối hôm ấy, lời Lương Tây Kinh nói không khác đêm nay là mấy, anh hứa hẹn sẽ không để Thi Hảo đến muộn.
Sự thật lại là, ngày hôm sau Lương Tây Kinh để cho Thi Hảo ngủ say khướt đến mười giờ sáng, hơn nữa còn tự quyết định xin nghỉ cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vậy nên bây giờ Thi Hảo không còn tin bất cứ câu nào Lương Tây Kinh nói ra để lừa cô về nhà.
Biết ý của cô, Lương Tây Kinh hỏi: “Em không tin lời anh à?”
Thi Hảo nhắc nhở anh: “Một tháng đến muộn một lần công ty không trừ tiền lương.”
Tập đoàn Lương Thị có quy định rất rõ ràng liên quan đến việc nhân viên đi muộn, một tháng nhân viên đến muộn từ hai lần trở lên thì mới trừ đi số chuyên cần mà bọn họ phải có.
Tháng này Thi Hảo chưa từng đi muộn, dù ngày mai cô có đi muộn thì cô cũng không sợ.
Lương Tây Kinh nghe thấy vậy thì nhướng mày, cố ý nói: “Quy định của công ty nhân văn thế từ bao giờ vậy?”
Thi Hảo liếc nhìn anh: “Xem ra tổng giám đốc Lương thật sự lớn tuổi rồi, anh quên mất hai năm trước chính anh đã chỉnh sửa chế độ điều lệ à.”
Lương Tây Kinh bị lời nói của cô chặn họng, nhưng không tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cong khoé môi, rũ mắt nhìn cô: “Em thật sự không muốn xuống xe à?”
Đối diện với anh mấy giây, Thi Hảo đưa ra yêu cầu: “Anh phải đồng ý với em mấy điều kiện trước đã.”
Lương Tây Kinh: “Em nói đi.”
Thi Hảo suy nghĩ: “Đêm nay anh ngủ ở phòng cho khách.”
“…” Lương Tây Kinh ngừng lại, ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô: “Em chắc chắn?”
Thi Hảo nhìn anh: “Cực kỳ chắc chắn.”
“Được, anh sẽ ngủ ở phòng cho khách.” Lương Tây Kinh bất lực bóp ấn đường: “Còn gì nữa?”
Thi Hảo ngạc nhiên vì anh đồng ý ngay lập tức, cô sững sờ nói: “Anh nói được thì phải làm được đấy.”
Mặt Lương Tây Kinh không biểu cảm: “Anh còn cần phải thề với trời à?”
Thi Hảo yên lặng rồi lẩm bẩm: “Nếu anh muốn làm thế thì em cũng không cản đâu.”
Lương Tây Kinh: “…”
Trong lúc yên lặng, Thi Hảo không thể nghĩ ra điều kiện thứ hai cô muốn Lương Tây Kinh đồng ý.
Sau một lúc suy nghĩ, cô chủ động cởi đai an toàn: “Xuống xe thôi Lương Tây Kinh.”
“…”
…
Thấy bóng lưng Thi Hảo đắc ý đi vào trong phòng, Lương Tây Kinh đè lại ý cười trong ánh mắt.
Thi Hảo chỉ nói đêm nay anh ngủ ở phòng cho khách, chứ chưa nói lúc nào anh đi ngủ.
Cùng lúc đó, Thi Hảo đã vào nhà thay giày đi lên tầng, cô vô thức nhận ra có chỗ nào đấy sai sai.
Lương Tây Kinh đồng ý quá dễ dàng khiến cô cứ cảm thấy có hố. Rốt cuộc thì trong mấy vấn đề như này, đa phần Lương Tây Kinh sẽ chẳng mấy khi dễ thương lượng.
Thi Hảo còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã nghe thấy tiếng bước chân của Lương Tây Kinh trước.
Cô đứng trước tủ quần áo chọn đồ ngủ, quay đầu lại nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.
Lương Tây Kinh: “Anh vào lấy đồ ngủ để sang phòng cho khách tắm.”
Thi Hảo cầm đồ ngủ của anh đi ra ngoài, trong thoáng chốc cô có hơi nghi ngờ không biết liệu mình có hẹp hòi quá không.
Thi Hảo mang theo nghi ngờ vào phòng tắm, trước mắt cô quyết định sẽ tắm rửa thật thoải mái dễ chịu.
Thi Hảo rất thích căn biệt thự này của Lương Tây Kinh, nơi cô thích nhất ngoại trừ cái sân rộng rãi bên ngoài thì còn có phòng tắm này. Phòng tắm rộng rãi, có bồn tắm mà cô vẫn luôn muốn được có.
Lương Tây Kinh tắm xong đi ra từ một căn phòng tắm khác, biết Thi Hảo cũng đang tắm, anh đến phòng làm việc xử lý một số công việc.
Chờ đến khi anh làm xong công việc ở phòng làm việc, Thi Hảo đã mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng đi từ phòng tắm ra.
Thi Hảo rất thích váy hai dây.
Nhưng vì phải đi làm nên cô có rất ít cơ hội được mặc. Bởi vậy, tất cả những bộ váy ngủ cô mua cho mình đều là loại váy hai dây.
Lương Tây Kinh biết sở thích của cô, nên lần đầu tiên khi cô đến biệt thự anh đã chuẩn bị cho cô rất nhiều bộ váy ngủ hai dây có màu sắc khác nhau, độ dài ngắn khác nhau, thậm chí là cả thiết kế khác nhau.
Mà tối nay, Thi Hảo mặc một cái váy khá là ngắn, chỉ vừa đủ để che khuất đùi.
Hơi nước mịt mù trong phòng tắm bay ra ngoài phòng, Lương Tây Kinh hơi rũ mi mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi chân đang lộ ra ngoài của Thi Hảo.
Thi Hảo có một đôi chân cực kỳ đẹp, thon dài trắng nõn.
Sau khi nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của cô một lúc lâu, một số hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu Lương Tây Kinh.
Anh dừng lại, ánh mắt hướng lên trên, nhìn gương mặt trắng nõn sáng bóng của Thi Hảo.
Thi Hảo đã tẩy trang trông trong sáng và quyến rũ lạ thường. Cô đôi mắt hạnh trông rất long lanh, ngập nước, mắt cô to mà tràn ngập sức sống như thể biết nói.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bỗng dưng Thi Hảo cảm thấy ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn cô khiến cô sinh ra ảo giác như đang không mặc gì đứng trước mặt anh.
Ánh mắt anh nóng rực khiến nhịp tim cô tăng nhanh.
Nghĩ đến đây Thi Hảo mím môi, cưỡng ép bản thân chuyển ánh mắt ra chỗ khác, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đã nói rồi đấy, đêm nay anh… A…”
Thi Hảo còn chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên cô bị người kia ôm ngang eo bế lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, cơ thể Thi Hảo rơi vào lớp đệm chăn mềm mại.
Cô thoáng sững sờ, khi cô ngước mắt lên thì đụng phải đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu của Lương Tây Kinh: “Anh…” Đôi môi Thi Hảo mấp máy: “Anh định không giữ lời đấy à?”
Lương Tây Kinh không nói câu nào, anh nhíu mày nhìn cô chằm chằm: “Có chứ.”
Đôi mắt anh nhìn lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của cô, giọng nói của anh trở nên trầm thấp: “Anh ru em ngủ rồi sẽ đi.”
Thi Hảo sững sờ, cô đang định nói cô không cần anh ru ngủ.
Bỗng dưng Lương Tây Kinh nhìn cô một cái thật sâu, cúi người xuống, anh dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô.
Thi Hảo không chỉ có mỗi chân đẹp, mà bàn chân của cô cũng cực kỳ đẹp.
Nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn trông cực kỳ cuốn hút. Sau lần