Nghe thấy tiếng dội nước ào ào truyền tới từ trong sân, Lộ An Thuần thầm nghĩ không ổn, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên thấy Ngụy Phong đang khom lưng dùng nước xối lên đầu, chai dầu gội còn đặt trên ghế.
Vừa rồi cô bôi thuốc lên da đầu cho anh, hóa ra đều thành uổng phí hết.
“Ấy, đừng gội đầu!” Lộ An Thuần dặn dò: “Coi chừng vết thương bị nhiễm trùng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong không đáp một lời, chỉ lo múc một gáo nước dội lên đầu, cuối cùng còn cực kỳ kiêu ngạo xoay người lại đối mặt với Lộ An Thuần.
“…”
Cậu đắc ý lắm hả!
Trong lòng Lộ An Thuần tràn ngập ghét bỏ, bĩu môi lườm anh một cái.
Anh mặc quần nhung màu đen, nửa thân trên không mảnh vải che thân, dòng nước chảy tí tách men theo mái tóc ngắn đen mượt của anh, có thể thấy được mấy vết bầm tím trên cánh tay săn chắc, cơ bụng cường tráng có thể thấy rõ từng múi, tràn ngập sức mạnh của một chàng trai trẻ tuổi.
Nhìn kỹ còn thể thấy đường nét của cơ bụng V-cut kéo dài xuống tận phần bị quần nhung đen che khuất.
Không có mấy học sinh cấp 3 có thể rèn luyện được vóc dáng đẹp như móc treo quần áo giống Ngụy Phong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chứng kiến cảnh tượng này vào thời điểm này khiến trong lòng Lộ An Thuần bỗng dưng nảy sinh cảm giác tội lỗi. Cô vội vàng xoay người trở về cửa hàng di động, nói với học sinh tiểu học đang làm bài tập: “Anh trai em ngang ngược thật đấy.”
“Anh ấy lúc nào chẳng thế.” Ngụy Nhiên vừa nghiêm túc chép từ vựng tiếng Anh vừa trả lời: “Bà em nói rằng sau gáy của anh ấy có một thứ gọi là phản cốt, tính cách ương bướng bẩm sinh, ai nói gì cũng không chịu nghe, rất khó dạy dỗ.”
“Thế sao bà em còn nhận nuôi cậu ấy?”
Vừa dứt lời, Ngụy Nhiên và Chúc Cảm Quả đồng thời nhìn về phía Lộ An Thuần: “Sao chị biết bọn em được bà nhận nuôi?”
“…”
Lòi đuôi.
Lộ An Thuần bối rối chỉ về phía Chúc Cảm Quả: “Cậu ấy nói.”
Chúc Cảm Quả bất chấp tiếp tục chơi game, nhíu mày hỏi: “Tôi nói á?”
“Đúng vậy, trước kia cậu bảo hai người họ không phải là anh em ruột mà.”
“Hình như là thế, cơ mà tôi đâu có bảo hai anh em họ đều được bà Ngụy nhận nuôi nhỉ?”
“Nói rồi.”
“Có hả?” Nét mặt Chúc Cảm Quả tràn ngập hoang mang: “Hình như đâu có.”
“Có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ An Thuần khăng khăng một mực khẳng định là Chúc Cảm Quả nói. Mặc dù hoang mang nhưng Chúc Cảm Quả đành phải thừa nhận một cách ngu xuẩn.
May mà Ngụy Nhiên không suy nghĩ nhiều. Cậu nhóc bắt đầu mở máy hát: “Ban đầu bà chỉ muốn nhận nuôi một mình em thôi, lúc bà dẫn em rời khỏi trại trẻ mồ côi thì anh trai đuổi theo, hỏi bà có thể nhận nuôi thêm anh ấy được không, anh ấy đã mười tuổi rồi, có thể trông trẻ giúp bà, nếu bà bận đi làm thì anh ấy sẽ trông em, việc nhà nào cũng biết làm, còn biết nấu cơm.”
“Rồi sao nữa?” Lộ An Thuần hỏi tiếp.
“Viện trưởng hơi tức giận, cảm thấy anh trai không tuân theo nội quy nên phạt anh ấy tối nay không được ăn cơm. Nhưng anh trai chỉ nhìn chằm chằm vào bà, anh ấy nói rằng anh ấy đã lớn tuổi rồi, không có ba mẹ nào sẽ chịu nhận nuôi anh ấy, có lẽ bà sẽ đồng ý.”
Lộ An Thuần rất khó tưởng tượng Ngụy Phong nói những lời này với tâm trạng như thế nào, hơn nữa trải qua giằng xé nội tâm ra sao thì mới khiến một đứa trẻ mười tuổi dồn hết dũng khí để van xin một người lạ nhận nuôi mình.
Anh rất khao khát có được một gia đình.
“Bà mềm lòng nên cũng dẫn anh ấy về nhà.” Ngụy Nhiên nhớ lại chuyện ngày xưa: “Anh trai em không nghe lời bất cứ ai, đối mặt với người ngoài ngang ngược thật sự nhưng lại rất nghe lời bà, mỗi ngày sau giờ tan học sẽ giúp bà bày quán bán miến chua cay. Bên ngoài ai dám bắt nạt bà, nói xấu bà, anh trai em chắc chắn sẽ không để yên cho người đó.”
“Thế thì khi bà Ngụy xảy ra chuyện, em với anh trai em đều đau buồn lắm nhỉ.”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Ngụy Nhiên gần như đỏ hoe. Dạo gần trước, hầu như mỗi đêm cậu bé đều vừa khóc lóc vừa tỉnh dậy trong lúc ngủ mơ, đến bây giờ mới khá hơn một chút.
Chúc Cảm Quả thở dài: “Anh Phong sẽ không rơi nước mắt. Khúc mắc duy nhất trong lòng cậu ấy là băng đảng đua xe kia nhất định phải bị pháp luật trừng trị.”
“Cậu ấy đã làm được rồi mà.”
Chúc Cảm Quả bất đắc dĩ nói: “Nhưng cậu ấy cũng thi rớt.”
“Không nhắc đến chuyện này nữa!” Ngụy Nhiên rút một tờ khăn giấy lau mắt: “Mấy ngày trước em đã hứa với bà trong giấc mơ rồi, em sẽ không khóc nữa.”
Lộ An Thuần nhẹ nhàng ôm đầu cậu nhóc.
Ngửi thấy mùi đồ ăn bay tới từ nhà hàng xóm, Chúc Cảm Quả đề nghị: “Tôi chạy ra quán mì bà Vương đầu ngõ gọi mấy tô mì Trùng Khánh bưng về đây, sắp chết đói mất rồi.”
“Cảm ơn anh Trư Can.” Lộ An Thuần cười nói.
“Tôi không nói là mời cậu đâu nhé, cảm ơn gì mà cảm ơn chứ. Chúng ta chia đều tiền nhé!”
“À vâng, thế thì cũng nên cảm ơn anh Trư Can đã đi mua giùm chứ.”
Từng tiếng kêu “anh Trư Can” mềm mại của cô gái thật sự khiến trái tim Chúc Cảm Quả cảm thấy ngọt ngào vô cùng, đừng nói là đi mua giùm, cho dù phải chạy đến gãy chân để làm việc cho cô thì cậu ấy cũng sẵn lòng.
Tranh thủ lúc Chúc Cảm Quả chạy đi gọi mì Trùng Khánh, Lộ An Thuần kêu Ngụy Nhiên đưa bài tập về nhà và sách bài tập làm thêm cho cô để cô kiểm tra tình hình học tập của cậu nhóc.
Ngụy Nhiên ngượng nga ngượng nghịu không chịu nhưng khi Lộ An Thuần bắt đầu nghiêm túc thì thật sự có cảm giác như phụ huynh trong nhà, cậu nhóc không dám cãi lời, đành phải lấy sách bài tập tổng hợp của mình lại đây cho chị gái kiểm tra.
Khi đưa cuốn sách bài tập nhăn nheo cho Lộ An Thuần, cậu nhóc còn cảm thấy rất ngượng ngùng, bởi vì sách bài tập của nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu nhóc đều được bọc bìa in hình hoạt hình, được giữ gìn kỹ càng trông như mới tinh, chỉ có sách của cậu nhóc là nhăn nhúm cứ như cái bánh nướng.
Lộ An Thuần mở sách bài tập ra kiểm tra mấy trang, phát hiện thành tích học tập của cậu nhóc này rất kém, cả trang sách toàn là gạch đỏ.
Có điều trên trang bài tập toán học có dấu vết sửa bài, nét chữ viết bằng bút chì mạnh mẽ đanh thép hơn hẳn được đánh dấu trên những điểm sai nguệch ngoạc của cậu bạn nhỏ, hơn nữa yêu cầu cậu nhóc tính toán lại một lần nữa.
Còn trên trang bài tập tiếng Anh, sai lầm vẫn là sai lầm, không được sửa lại.
“Sao em không sửa bài tập tiếng Anh?”
“Anh trai em không kêu em sửa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ấy học lệch nghiêm trọng.” Dường như cuối cùng cũng có điểm vượt qua anh trai mình nên trông cậu nhóc hết sức hãnh diện: “Tiếng Anh của anh ấy còn không giỏi bằng em ấy chứ.”
“Thế à.” Lộ An Thuần cầm bút chì sửa lại chỗ sai trong bài tập tiếng Anh cho Ngụy Nhiên: “He does not live shool, live không thể đặt trước school, phải thêm một chữ near vào. Tương tự câu kế tiếp he lives green road, giữa động từ và danh từ phải có thêm giới từ on.”
Ngụy Nhiên chăm chú nghiêm túc nghe Lộ An Thuần giảng bài.
Giọng nói của chị ấy thật dịu dàng, dịu dàng hơn anh trai nhiều. Anh trai giảng đến chỗ nổi cáu không nhéo tai thì cũng túm cổ áo của mình.
Hu hu hu, quả nhiên chị gái mới là tuyệt nhất.
Ngụy Phong đã gội đầu xong, thay một chiếc áo thun màu đen cực kỳ phù hợp với khí chất lạnh như băng của anh, đang vừa dùng khăn lông lau mái tóc ngắn ướt sũng vừa đi vào cửa hàng sửa điện thoại.
Nghênh đón anh là cảnh tượng hết sức ấm áp hòa thuận, mẹ hiền con thảo…
Lộ An Thuần thế mà lại đang dạy kèm cho em trai của anh làm bài tập về nhà.
Gương mặt của cô chỉ nhỏ bằng bàn tay, gò má cũng rất đầy đặn, không phải kiểu V-line như các hot girl mạng. Đường nét gương mặt mềm mại mượt mà của cô sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Ngụy Phong cũng từng gặp không ít nữ sinh xinh đẹp nhưng vẻ đẹp ấy cũng chỉ là xinh đẹp bình thường, không cho người ta cảm giác dễ chịu như Lộ An Thuần.
Vẻ đẹp của cô lộ ra sự phục tùng và dịu dàng, nói thẳng thắn hơn thì cô hoàn toàn thỏa mãn gu thẩm mỹ trong khía cạnh nào đó của Ngụy Phong, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy vô cùng
Ngụy Phong không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ suy nghĩ nhiều thì buổi tối sẽ không ngủ được. Anh muốn đuổi cô đi, dù sao thì sắc trời cũng đã dần tối rồi.
Thế nhưng anh cứ ngập nga ngập ngừng, mở miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng nghiêng đầu nhìn về phía poster Thang Duy dán trên tường.
Xong đời, ngay cả sự rung động đối với nữ thần cũng tan thành mây khói.
Ngụy Phong khó chịu trở lại bên bàn sửa điện thoại, cầm tua vít lên tiếp tục công việc sửa chữa mà lúc nãy còn dang dở.
Lộ An Thuần ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Ngụy Phong: “Thành tích học tập của Ngụy Nhiên không được tốt cho lắm.”
Ngụy Phong chẳng buồn nâng mí mắt lên nhìn lấy một lần, ra vẻ lạnh nhạt đáp lại: “Một thằng nhóc con mới lên tiểu học đã bắt đầu yêu sớm thì có thể học giỏi đi đâu được chứ.”
“Không phải là yêu sớm nhé!” Ngụy Nhiên cãi lại: “Tâm lý của em đã trưởng thành rồi!”
Lộ An Thuần cũng cảm thấy học sinh tiểu học yêu đương thì sớm quá. Cô nhíu mày hỏi: “Thế thì sao cậu làm anh trai là không chia rẽ bọn nó? Em ấy mới có mấy tuổi thôi mà.”
“Chia rẽ rồi.” Ngụy Phong vặn mở một con ốc vít rồi cầm lên bỏ vào ngăn hộp: “Sau này cô bạn gái học tiểu học của nó thích tôi luôn, tôi cũng rất bất đắc dĩ.”
“…”
Nhắc tới chuyện này, Ngụy Nhiên lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Tất cả những cô bạn gái của cậu nhóc, chỉ cần thấy anh trai của cậu nhóc thì cô nào cũng thay lòng đổi dạ!
Thật sự rất phiền lòng.
Trong chuyện tình cảm, Ngụy Phong thật sự là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời cậu nhóc!
“Lần trước bạn gái Trâu Y Uyển của em đến nhà chơi, anh mới bước ra thì ánh