Sau khi tan học, Lộ An Thuần và Ninh Nặc cùng nhau đến trung tâm thương mại chọn mua quà sinh nhật. Ninh Nặc vừa ý một đôi giày Air Jordan 1 Mid, chất liệu bằng da, đế giày trắng phối với hoa văn xanh đậm, là mẫu giày có phong cách đơn giản kinh điển.
Lộ An Thuần bồi hồi trước kệ giày, nhìn từng đôi giày thể thao thời thượng mới tinh đặt trên kệ, ma xui quỷ khiến… lại nhớ tới Ngụy Phong.
Cô từng chú ý tới giày của anh, không có nhãn hiệu, trông rất cũ kỹ, mép giày đã bị xù lông nhưng lại rất sạch sẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu thấy tớ mua mẫu này được không?” Ninh Nặc lắc lư đôi giày Air Jordan chỉ có hai màu trắng đen trước mặt Lộ An Thuần: “Chắc trông cũng ổn chứ nhỉ?”
“Màu trắng đen à, rất phù hợp với phong cách của cậu ấy, hơn nữa dễ phối đồ.” Lộ An Thuần cẩn thận đưa ra ý kiến: “Cơ mà cậu có biết kích cỡ chân của cậu ấy không?”
“Nếu ngay cả chuyện này cũng không biết thì sao tớ dám nói là yêu thầm cậu ấy chứ!”
Lộ An Thuần cười nói: “Cậu đã sớm không còn là yêu thầm nữa, mọi người đều biết, bao gồm cả chính bản thân cậu ấy.”
“Nhưng mà…” Ninh Nặc lưỡng lự: “Đôi này mới hơn một ngàn tệ, có phải là hơi rẻ tiền quá không?”
“Không đâu, tớ cảm thấy không cần thiết phải là quà đắt tiền. Chỉ cần có tấm lòng là được.”
“Có tấm lòng… Ví dụ như gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ví dụ như tự tay làm một cái bánh sinh nhật cho cậu ấy chăng?”
“Ha ha ha, cậu muốn chọc tớ cười bể bụng hả.” Ninh Nặc nhéo làn da mịn màng trên mu bàn tay cô: “Tất cả mọi người đều tặng quà đắt tiền cho cậu ấy, một mình tớ tặng bánh sinh nhật thì sẽ bị cười nhạo là ki bo mất thôi, hoàn toàn không có chút thể diện nào cả.”
Lộ An Thuần không cãi lại, chỉ nói: “Cũng đúng.”
Trước kia cô tặng quà cho Lưu Nguyệt Sa – người bạn thân nhất của cô – một chiếc bánh ngọt nhỏ do chính tay cô tự làm, rõ ràng cô ấy rất vui mừng cơ mà.
Ninh Nặc quét mã trả tiền mua đôi giày thể thao đó rồi xách túi đựng giày rời khỏi cửa hàng: “An An, cậu sẽ tặng quà gì cho lớp trưởng?”
“Lúc lên lầu tớ thấy có một cửa hàng lego chính hãng, cậu đi xem cùng tớ nhé.”
“Cậu định tặng mô hình lego hả?”
“Đúng rồi, chẳng phải bọn con trai đều thích thứ này hay sao?”
“Cũng đúng. Từ Tư Triết rất thích siêu anh hùng, cậu tặng mô hình nhân vật siêu anh hùng cho cậu ấy là được.”
“Không biết ở đó có bán loại mô hình này hay không, tụi mình đi xem thử.”
Hai người tay nắm tay xuống lầu, sau đó đi dạo một vòng trong cửa hàng lego. Lộ An Thuần mua một bộ mô hình lego Spider Man do công ty lego hợp tác với Marvel sản xuất, sau đó lại cẩn thận chọn mua thêm một bộ mô hình xe đua.
Lúc thanh toán tiền, Ninh Nặc hỏi cô: “Cậu định tặng hai hộp luôn hả?”
“Không phải, mô hình đua xe tớ định tặng cho một cậu bạn nhỏ, chắc em ấy sẽ thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ yếu là… Khi cô mua quà tặng cho bạn bè thì có thể thanh toán bằng quẹt thẻ, muốn mua một món hay hai món đều được, cho dù Lộ Bái hỏi lại thì cô vẫn có thể trả lời rõ ràng.
“Quà của cậu… mua tiện đường quá nhỉ. Tớ nghi ngờ cậu muốn mua quà cho bạn nhỏ trong nhà nên mới đi dạo cửa hàng lego, nhân tiện mua luôn một bộ làm quà sinh nhật cho Từ Tư Triết.”
Lộ An Thuần cười đáp: “Đúng thế, đúng thế, cậu ấy có phải là người trong lòng của tớ đâu, tớ cần gì phải cẩn thận suy xét nên tặng món quà nào như ai đó chứ.”
Ninh Nặc rất vui vẻ. May mà Lộ An Thuần không bị tình yêu sét đánh với một nam sinh đẹp trai như Từ Tư Triết, không thì cô ấy sẽ lo lắng chết mất.
Nhan sắc của Lộ An Thuần có thể nói là đỉnh của đỉnh ở trường trung học phổ thông số 1 Nam Gia, hơn nữa sắc đẹp của cô còn thuộc tuýp vừa ngây thơ vừa gợi cảm, đã thế tính cách còn hiền lành dễ gần, chắc chắn nam sinh sẽ không thể chống cự được hình mẫu con gái như cô.
Nếu cứ phải nói tới khuyết điểm duy nhất, có lẽ chính là cách ăn mặc của cô.
Quần áo của cô rất đẹp, đều là trang phục của các nhãn hiệu nổi tiếng nhưng phong cách rất thống nhất, không giống mẫu quần áo mà các thiếu nữ thời nay sẽ thích.
Nghiêm túc, khuôn phép, che kín cả người.
Hầu như toàn bộ quần áo của cô đều thuộc phong cách này.
Ninh Nặc đã nhắc nhở cô mấy lần, thậm chí còn kéo cô đi mua quần áo: “Cậu có biết cậu cho tớ cảm giác giống hệt giáo viên chủ nhiệm không hả! Quá nghiêm túc, quá mẫu mực rồi đấy!”
Lộ An Thuần chỉ mỉm cười, uyển chuyển từ chối lòng tốt của cô ấy.
…
Nhà của Từ Tư Triết nằm trong khu biệt thự cao cấp quanh hồ ở Giang Bắc. Lúc này bên trong biệt thự rất náo nhiệt, ngoại trừ bạn bè mà cậu ấy mời đến dự tiệc sinh nhật, chỉ tính riêng người giúp việc và nhân viên phục vụ đã có khoảng chừng hai mươi người.
Chung quanh vườn hoa được trang trí bằng ruy băng và bong bóng, hai chiếc du thuyền thả neo ven hồ, các nam sinh đều đang mở tiệc ăn mừng trên du thuyền.
Lộ An Thuần đứng bên cạnh bàn tiệc buffet ăn chocolate mà cô thích nhất, đồng thời trò chuyện với mấy nữ sinh mà cô không quá quen thuộc chung quanh. Bỗng nhiên, Ninh Nặc thở hổn hển bước tới, bưng ly sprite lên tu một ngụm: “Ahhhh tớ sắp tức chết mất rồi!”
“Sao vậy?”
“Cậu ấy còn mời cả Liễu Lệ Hàn nữa!”
Cô nhìn theo tầm mắt của Ninh Nặc, quả nhiên nhìn thấy Liễu Lệ Hàn mặc áo sơ mi trắng cũng đang trò chuyện với mấy nam sinh trên du thuyền, trên gương mặt cậu ta là nụ cười trông rất giả tạo.
“Đến thì đến, có sao đâu. Cậu ghét cậu ta đến mức này luôn hả?”
“Cậu có biết cậu ta cũng tặng cho Từ Tư Triết một đôi giày Air Jordan không hả?! Quan trọng hơn nữa là đôi giày của cậu ta đắt tiền hơn đôi của tớ! Là phiên bản giới hạn năm nay! Thật sự tức chết mất thôi!”
Lộ An Thuần vỗ vai cô ấy an ủi: “Vẫn câu nói cũ, tấm lòng quan trọng hơn tiền bạc.”
“Nhưng tớ thật sự chán ghét cậu ta cực kỳ!”
Đúng lúc này, Từ Tư Triết bưng một ly nước ép trái cây đi đến trước mặt Ninh Nặc. Thấy thế, Ninh Nặc vội vàng ngậm miệng lại, Từ Tư Triết lại chu đáo hỏi: “Cậu chơi có vui không? Có muốn lên du thuyền ngắm cảnh không?”
Lộ An Thuần vội từ chối: “Tôi bị say tàu, không lên du thuyền được đâu.”
“Vậy còn Ninh Nặc, cậu có muốn lên du thuyền chơi không?”
Ninh Nặc bĩu môi, nhìn về phía Liễu Lệ Hàn đang đứng trên boong tàu: “Cậu ta ở đó nên tôi không muốn lên đâu. Sao cậu cũng mời cậu ta đến đây vậy hả?”
Từ Tư Triết thẳng thắn trả lời: “Có sao đâu mà, tôi đã mời hầu hết các bạn trong lớp đến dự bữa tiệc này, dù sao tôi cũng là lớp trưởng mà.”
“Hừ, tóm lại tôi không ưa cậu ta đâu, cậu ta ở đó thì đừng hòng kêu tôi lên.”
“Đừng giận mà.” Từ Tư Triết vươn tay xoa đầu Ninh Nặc một cách hết sức tự nhiên: “Sau này tôi sẽ không mời cậu ấy nữa, thế đã được chưa?”
Hành động thân mật của cậu ấy khiến gò má Ninh Nặc đỏ ửng.
Có người trên du thuyền gọi Từ Tư Triết, cậu ấy bèn quay sang nói với hai người: “Thế thì tôi lên tàu trước đây.”
“Ừa, chúc mừng sinh nhật cậu nhé!”
“Cảm ơn, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn bánh sinh nhật nhé.”
Ninh Nặc lẩm bẩm: “Đông người cỡ này, chắc chắn sẽ không đủ bánh sinh nhật để chia cho bọn tôi đâu.”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chừa lại một phần cho cậu.”
Sau khi cậu ấy rời đi, Ninh Nặc phấn khởi ôm chầm cánh tay của Lộ An Thuần, hỏi: “Cậu nói xem có phải lời nói lúc nãy của cậu ấy có ý nghĩa đặc biệt gì không? Có đủ để chứng minh tớ là người đặc biệt đối với cậu ấy không?”
“Tớ không biết nữa, từ trước tới nay tớ không hiểu được tâm tư của con trai đâu.” Lộ An Thuần nhìn theo bóng lưng Từ Tư Triết: “Nhưng mà, hình như lúc nãy tớ cũng nghe thấy cậu ấy nói câu tương tự với một nữ sinh khác.”
Ninh Nặc lập tức ném tay Lộ An Thuần ra, sắc mặt tối sầm: “Chắc chắn cậu nghe nhầm rồi.”
Từ nhỏ Lộ An Thuần đã quen nói dối, cô biết sự thật… Đôi khi không được êm tai cho lắm, chi bằng nói dối sẽ khiến tâm trạng người ta vui sướng hơn, cũng sẽ khiến cảnh ngộ của mình đỡ vất vả hơn.
Cô nở nụ cười hoàn hảo, kéo lại cánh tay Ninh Nặc: “Cậu nói đúng, chắc chắn tớ nghe nhầm rồi.”
…
Khi sắc trời tối dần, Ninh Nặc thấy Từ Tư Triết ra vườn hoa sau nhà một mình, thế là cô ấy vội vàng bỏ mặc Lộ An Thuần để bám theo cậu ấy.
Lộ An Thuần ngồi bên vườn hoa thổi gió lạnh mùa thu. Thấy cô lẻ loi một mình, Liễu Lệ Hàn lại gần, chủ động bắt chuyện với cô: “Hi.”
Cô lễ phép mỉm cười đáp lại cậu ta.
Liễu Lệ Hàn uống cạn chất lỏng màu cam không biết là bia hay nước ngọt trong ly thủy tinh, sau đó nói với Lộ An Thuần: “Tôi biết, vì cậu nên lớp trưởng mới mời tôi đến dự tiệc sinh nhật. Bình thường vào những dịp như thế này, họ đều sẽ không mời tôi tham dự.”
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện đó đâu. Lớp trưởng coi cậu là bạn nên mới mời cậu đến ăn sinh nhật của cậu ấy.”
Sắc mặt Liễu Lệ Hàn lạnh như băng, nói bằng giọng tràn ngập không cam lòng: “Tôi biết trong lòng họ đều nghĩ gì về tôi, sau lưng cũng coi thường tôi, cho dù tôi đã tặng cậu ta một đôi giày đắt tiền đến mức này, cậu ta vẫn sẽ chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một lần.”
“…”
Lộ An Thuần không biết nên nói gì với cậu ta mới phải nhẽ.
Có đôi khi đối với những người tự ti mà nói, bất kể người khác làm gì cho họ, trong mắt họ đều sẽ biến thành hành động khinh thường, cứ thế rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính. Cho dù sự thật là người ta không hề có ý nghĩ đó.
“Phải rồi, chị gái tôi nhờ tôi nói với cậu một tiếng, tối nay ba cậu sẽ về nhà, cậu phải về sớm một chút, trễ nhất không được quá tám giờ tối.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Liễu Lệ Hàn gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lộ An Thuần lấy di động sơ cua của mình ra, đăng nhập vào WeChat đổi mới vòng bạn bè.
Đúng lúc nhìn thấy Chúc Cảm Quả - người mà