Buổi tối, trong phòng ăn lộng lẫy mà trống trải, một gia đình gồm ba người đang ngồi quanh chiếc bàn ăn dài. Họ không cười nói vui vẻ với nhau như những gia đình bình thường khác mà chỉ có sự im lặng và xa cách.
Quản gia bưng hết món này đến món khác lên bàn ăn, hầu như đều là những món có vị cay mà Lộ An Thuần ăn không quen.
Ba cô gắp một miếng thịt luộc vị cay tê tê vào bát của cô, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn Lộ An Thuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gắp miếng thịt lên rồi ép buộc bản thân nuốt xuống cho đến khi hai gò má đỏ bừng.
Lộ Bái mới hài lòng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sự ngoan ngoãn và phục tùng của con gái có thể khiến ông ta cảm thấy sung sướng, vui vẻ.
Dáng người của Lộ Bái cân đối, vừa cao vừa gầy, trông ông ta không hề giống một người đàn ông trung niên béo phệ chút nào.
Lộ Bái là một người đàn ông cực kỳ kỷ luật, không hút thuốc hay uống rượu, tập thể thao quanh năm, thậm chí còn có huấn luyện viên dạy đấm bốc riêng.
Cũng chính vì sự tự kỷ luật gần như biến thái này nên ông ta mới luôn giữ được một thân hình hoàn hảo, cánh tay rắn chắc và vạm vỡ. Vì vậy, nếu Lộ Bái vung nắm đấm với ai đó... Thì nó cũng rất đau đớn.
Đồng thời, ngoại hình của ông ta cũng anh tuấn, đường nét cân đối hài hòa, vừa trưởng thành, giàu có lại vừa phong độ và lịch lãm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt người ngoài, người đàn ông này là một người ôn hòa lẫn nhã nhặn, biết giữ chừng mực và lịch thiệp, đồng thời còn là một doanh nhân hoàn mỹ thích làm công tác thiện nguyện, một người thành đạt thường xuyên đứng trong danh sách những ông trùm tài phiệt thuộc giới thương gia.
Chỉ có Lộ An Thuần biết rằng: Bên dưới vẻ ngoài hoàn hảo của người đàn ông này lại ẩn chứa một linh hồn vặn vẹo.
Từ thời thơ ấu đến lúc xuân thì, ông ta luôn là cơn ác mộng sâu sắc và nặng nề nhất của cô.
“Sao đột nhiên con lại muốn đến thành phố C?”
Lộ Bái ngước đôi mắt tối đen nhìn kỹ cô gái ngọt ngào, thuần khiết trước mặt: “Hai năm qua, ba bảo con đến đây thì con cứ viện hết lý do này tới lý do khác. Bây giờ con đã học lớp 12 rồi, tại sao lại bỗng dưng nói muốn chuyển trường thế?”
“Con cãi nhau với bạn thân.” Lộ An Thuần nói ra một cái cớ mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Lưu Nguyệt Sa, bề ngoài giả vờ đối xử với con rất tốt nhưng sau lưng lại nói xấu con, gọi con là đồ giả tạo.”
Lộ Bái đặt một miếng thịt bò luộc khác vào bát của Lộ An Thuần rồi nói một cách vô cảm: “Con là con gái của ba. Những người đó không xứng làm bạn với con đâu. Chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi làm bạn với sự cô độc.”
“Vâng, con sẽ nghe theo lời ba.” Lộ An Thuần cố gắng hết sức để cư xử như một chú cừu non ngoan hiền.
Liễu Như Yên lên tiếng đúng lúc: “Mối quan hệ giữa các cô bé ngày nay phức tạp lắm. An An à, không sao đâu, con đừng đau lòng nhé, cuối tuần có tổ chức tiệc tùng, dì sẽ mời một vài cô gái đến đây chơi, bọn họ đều là bạn bè ở trường mới của con đấy. Những người đó đang nóng lòng được làm quen với con! Con sẽ có những người bạn mới thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn chị Liễu.”
Lộ Bái đột nhiên nói: “Gọi mẹ đi.”
Lời này vừa vang lên thì bàn tay của Lộ An Thuần bất chợt siết chặt phần tua rua trên khăn trải bàn.
Cô cắn môi dưới khiến nó trở nên trắng bệch nhưng không hề hé răng.
Đôi mắt đen kịt của Lộ Bái mang tới áp lực cùng cực: “Con không thấy cô ấy giống mẹ mình à?”
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của Liễu Như Yên - nó gần giống với khuôn mặt của mẹ cô - đây chắc chắn là dáng vẻ thời còn son trẻ của bà.
Cô không biết Lộ Bái có năng lực cao siêu đến nhường nào mà lại có thể tìm thấy hai người tương tự nhau đến thế, đồng thời còn giữ họ làm của riêng.
Nhưng cho dù họ giống nhau đến đâu, Lộ An Thuần cũng không thể gọi như vậy. Mẹ cô chỉ có một, hơn nữa bà đã chết rồi. Bà bị người đàn ông trước mặt dồn ép tới chết.
Sau khi Lộ Bái gián tiếp hại chết mẹ cô, ông ta lại cưỡng ép một người phụ nữ vô tội khác biến thành bà...
Quá coi thường người khác.
Mu bàn tay trắng nõn của cô gái nổi gân xanh vì gồng mạnh.
Toàn thân Liễu Như Yên đều khẽ run lên. Cô ấy nhìn về phía Lộ An Thuần với vẻ bất lực.
Ánh mắt đó... Như đang cầu xin cô.
Lộ An Thuần nhận ra sự sợ hãi của Liễu Như Yên. Cô ấy lo lắng rằng sự im lặng của cô sẽ chuốc lấy tai họa cho chính cô ấy. Vậy nên một lúc lâu sau, Lộ An Thuần bèn gọi một tiếng với giọng điệu vô cảm: “Mẹ.”
Liễu Như Yên như trút được gánh nặng bèn thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, An An à, chiều nay mẹ sẽ dẫn con đi dạo phố và mua váy nhé.”
“Vâng, được thôi.”
Sau bữa ăn, Liễu Như Yên vào phòng quần áo để thay trang phục ra ngoài và đeo một chiếc túi Gucci. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Lộ Bái, Liễu Như Yên nghe thấy ông ta đang nói chuyện điện thoại: “Là Lưu Nguyệt Sa phải không? Tôi là ba của Lộ An Thuần đây. Đừng căng thẳng, tôi muốn hỏi cháu về việc con gái tôi chuyển trường…”
Cô ấy không dám nghe nhiều nên vội vàng đi xuống lầu.
Xe dừng lại ở phố đi bộ nhộn nhịp có đặt tượng đài giải phóng. Vừa bước xuống xe, Liễu Như Yên đã kéo Lộ An Thuần vào trong đám đông rồi thì thầm với cô: “Ba em vừa gọi cho bạn em đấy. Người bạn bên kia của em… Cái cớ này không có vấn đề gì chứ?”
Lộ An Thuần mím môi: “Không sao đâu.”
Cô biết rằng Lộ Bái chắc chắn sẽ tìm bằng chứng từ bạn thân của mình để đảm bảo rằng cô không nói dối. Vì vậy, Lộ An Thuần đã bàn cách giải quyết vấn đề với bạn thân từ trước rồi. Thậm chí cả hai người còn dàn dựng cảnh tượng “cãi nhau và ẩu đả” ở trường học để biến chuyện này thành sự thật.
Có hai thứ Lộ Bái không thể chấp nhận được: Một là nói dối, hai là phản bội.
Buổi chiều, Liễu Như Yên đưa Lộ An Thuần đến cửa hàng quần áo cao cấp dành cho phụ nữ, sau đó yêu cầu nhân viên bán hàng may một bộ váy dạ hội cho Lộ An Thuần để cô có thể mặc nó trong bữa tiệc cuối tuần, mà số tiền trả trước ngay lúc này lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Sau đó, Liễu Như Yên lại tiếp tục dẫn Lộ An Thuần đến các cửa hàng quần áo dành cho nữ khác để chọn quần áo.
Lộ An Thuần cảm thấy rất thích thú với việc thử quần áo. Những chiếc váy nhỏ nhắn đáng yêu, áo khoác mát mẻ, chiếc váy hai dây bằng chất liệu denim trẻ trung và rực rỡ... Cô thử từng món một, lại còn đứng trước gương để tự sướng một cách hào hứng.
Nhưng khi Liễu Như Yên chuẩn bị quẹt thẻ để thanh toán hóa đơn thì Lộ An Thuần lại thay những bộ quần áo này ra mà không mua bất kỳ món nào.
Liễu Như Yên tò mò hỏi cô: “Em không thích hả?”
Lộ An Thuần lắc đầu, trong lòng cay đắng: “Lộ Bái sẽ không cho em mặc những thứ này đâu.”
Nghe thấy câu nói này, Liễu Như Yên lại quan sát cô gái trước mặt mình một lần nữa.
Phong cách ăn mặc của Lộ An Thuần rất đoan trang và bảo thủ, quần áo chủ yếu có màu sắc đơn giản, vừa trong sáng mộc mạc lại vừa thanh lịch, khuy áo được cài kín kẽ và cắt may chỉn chu, có cảm giác như bộ quần áo kín mít của một nữ tu sĩ.
Cho dù Lộ An Thuần được mặc váy vào mùa hè thì nó cũng phải dài đến dưới đầu gối, hoàn toàn không giống các cô gái trên đường phố ở thành phố C – họ thích mặc quần lửng và mang giày xăng đan nhỏ, nom rất mát mẻ và thoải mái.
Liễu Như Yên đã ở bên cạnh Lộ Bái suốt một thời gian dài nên đương nhiên cô ấy cũng biết tính tình của ông ta. Lộ Bái rất thích phong cách ăn mặc bảo thủ và đơn điệu của phụ nữ, không hề có cá tính hay thời thượng chút nào.
Ngay cả Liễu Như Yên cũng không được phép mang giày cao gót khi đi cùng ông ta đến các bữa tiệc, nếu không Lộ Bái sẽ nghi ngờ cô ấy muốn quyến rũ một người đàn ông khác.
Chỉ cần có chỗ nào đó hơi trái ý Lộ Bái, ông ta sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ấy ngay.
Nhưng Liễu Như Yên không ngờ rằng: Người đàn ông này cũng đối xử hà khắc như vậy với con gái ruột của mình!
Thật quá đáng tiếc. Lộ An Thuần có khuôn mặt rạng rỡ, thanh tú và xinh đẹp đến vậy, nếu ăn mặc đẹp một chút thì không biết cô sẽ mỹ miều đến mức kinh ngạc ra sao.
Rõ ràng đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới và nhiệt huyết nhưng Lộ An Thuần lại giống như một viên ngọc thô khép kín, thu lại hết thảy vẻ đẹp của mình.
Liễu Như Yên thực sự buồn thay cô. Vì vậy, cô ấy đã đưa Lộ An Thuần đến một cửa hàng bán túi xách hàng hiệu nổi tiếng: “Mấy ngày trước chị đã đặt mua một túi xách phiên bản giới hạn cho em rồi. Ba em cũng đã xem qua nên sẽ không nói gì đâu. Đi thôi, chúng ta nhìn thử xem.”
Lộ An Thuần chẳng có hứng thú với những chiếc túi hàng hiệu này nhưng cô không muốn làm Liễu Như Yên mất hứng, vì vậy cô đành vui vẻ nhận nó.
Tới buổi tối, Lộ An Thuần nói với Liễu Như Yên rằng cô muốn tùy ý tản bộ ở thành phố C, vì vậy cô đã bảo Liễu Như Yên về nhà trước.
Liễu Như Yên lo lắng cho Lộ An Thuần nên đã yêu cầu tài xế đi theo cô, còn mình thì tự bắt taxi trở về. Nhưng Lộ An Thuần lại kiên quyết không cần, cô chỉ muốn đi dạo xung quanh một cách tự do mà thôi.
Người phụ nữ cũng chẳng khăng khăng nữa, chỉ dặn dò cô rằng: “Em phải về nhà trước chín giờ tối đấy nhé. Vì bình thường ba em sẽ về nhà vào lúc chín giờ rưỡi. Khi ông ta về đến nhà thì em nhất định phải có mặt, nếu không sẽ xảy ra rắc rối lớn đấy…”
“Em biết rồi, chị yên tâm đi.” Lộ An Thuần hiểu Lộ Bái hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi Liễu Như Yên rời đi, Lộ An Thuần lập tức mở điện thoại di động để tìm đến địa chỉ mà viện trưởng của trại trẻ mồ côi đã đưa cho cô. Lộ An Thuần bắt xe taxi và tìm thấy ngõ Thanh Hà ở quận