Sáu giờ tối, hai người đi ra khỏi phòng chơi game, ông chủ ngồi trước quầy tặng cho bọn họ một tờ phiếu giảm giá, nói nếu lần sau đến thì khách hàng quen có thể giảm giá hai mươi phần trăm.
Đi ra khỏi cửa hàng, Nguỵ Phong định tiện tay vứt tờ phiếu giảm giá đi, Lộ An Thuần nhanh tay giành lấy: “Đừng có vứt, lần sau có thể giảm giá.”
Nguỵ Phong liếc nhìn cô: “Em còn muốn đến đây nữa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao lại không chứ.” Lộ An Thuần phe phẩy phiếu giảm giá: “Chẳng lẽ hôm nay anh không vui à?”
“Có vui nhưng…”
Nguỵ Phong cứ cảm thấy không đúng lắm, có cái gì đó sai sai.
Có thể là do tư tưởng của anh có vấn đề.
Lộ An Thuần lấy ví tiền nhỏ của mình ra, nhét phiếu giảm giá vào: “Lần sau chúng ta lại đến cửa hàng này chơi tiếp, anh cũng phải bật máy tính lên, chúng ta so xem căn cứ ai xây dựng thịnh vượng hơn.”
“Sau này nhà của chúng ta có nên có một phòng chơi game không?”
“Đương nhiên là cần rồi.” Lộ An Thuần không chút do dự, không cần nghĩ đã nói luôn: “Cấu hình màn hình máy tính siêu khủng, cài đặt rất nhiều trò chơi giống như Rimworld, em rất thích chơi trò chơi kiểu này, anh phải dạy em đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
Sau khi hai người thương lượng xong, Lộ An Thuần mới vô thức nhận ra anh mới nói… Nhà của chúng ta.
Đó là… Tương lai xa xôi đến mức nào cơ chứ.
Anh nhắc đến tự nhiên như vậy, mà cô cũng trả lời nhẹ nhàng như thế, giống như thật sự gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay đã với đến được.
Lộ An Thuần nắm lấy tay áo của Nguỵ Phong.
Cô cũng rất hy vọng có thể xây dựng được một gia đình với chàng trai này, phòng chơi game có máy tình có màn hình siêu rộng, anh dạy cô chơi trò chơi, em trai có thể chơi cùng với hai người họ.
Trước kia Lộ An Thuần không mong chờ gì với tương lai bởi vì cô không thể thấy rõ con đường phía trước, cho đến giờ phút này, cô lại dần thấy mong đợi.
Đi ra khỏi đường hầm, Lộ An Thuần gọi một chiếc taxi lại ở chỗ giao lộ, cùng đến động Hồng Nhai với Ngụy Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Nguỵ Phong cứ hay nhắc đến động Hồng Nhai, tuy có khả năng chỉ để chứng minh chắc chắn anh dẫn cô đi thuê phòng không phải vì có âm mưu sâu xa gì, dù sao Lộ An Thuần cũng không muốn về nhà.
Động Hồng Nhai vào lúc chạng vạng đã rực rỡ ánh đèn, bóng người chen chúc, dòng người hối hả nhộn nhịp liên tục bước vào thang máy, đổ xô đi về phía phố đi bộ.
Lộ An Thuần và Nguỵ Phong đứng bên lan can trên một nơi cao, xa xa là sông Gia Lăng mênh mông hùng vĩ, mà ngay dưới chân hai người họ là con phố đi bộ mang phong cách cổ xưa.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, cô rất tò mò dùng điện thoại tìm đủ góc để chụp, sau khi chụp ảnh xong cô điều chỉnh bộ lọc chỉnh sửa ảnh, gắn thêm mấy chữ vào, tạo cảm giác giống như poster.
“Sao anh lại lọt vào ống kính rồi!”
Sau khi cẩn thận chỉnh sửa ảnh xong, Lộ An Thuần mới phát hiện ra bức ảnh poster của cô vô tình chụp trúng bóng lưng Nguỵ Phong.
Áo khoác màu đen phác hoạ ra dáng người thẳng tắp của anh, sườn mặt lạnh lùng, bối cảnh là ánh đèn dầu mờ mờ của thị trấn cổ.
Anh giống như một bóng đen tô điểm thêm cho bức poster mới làm xong của cô.
Nguỵ Phong ngả người, nghiêng đầu sang nhìn ảnh chụp của cô: “Em chụp trúng anh mà còn trách anh lọt vào ống kính.”
Lộ An Thuần bĩu môi: “Cứ trách anh đấy.”
“Bởi vì có anh, bức ảnh này của em trở nên phong cách ngay.”
“Ảo vừa thôi.”
Tuy Lộ An Thuần không chịu thừa nhận, nhưng khi xem lại bức ảnh kia thì thấy đúng thật vì vô tình chụp trúng bóng lưng anh, nên toàn bộ bức ảnh mới khiến cô có cảm giác rung động.
Nhân lúc anh không chú ý, Lộ An Thuần lén cài ảnh thành nền màn hình chính.
Kết quả, cô vừa ngẩng đầu đã thấy Nguỵ Phong đang nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý, nhoẻn miệng cười: “Em không sợ bị ba em nhìn thấy à?”
Lộ An Thuần thản nhiên nói: “Bức ảnh này em chụp anh trông y hệt như người qua đường ấy, có cái gì đâu mà phải sợ.”
Hai người hứng gió đêm se lạnh thêm một lúc rồi vào thang máy xuống phố đi bộ ở dưới tầng, tìm một quán rượu nhỏ mang phong cách thanh tịnh, còn có thể ngắm sống. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Nguỵ Phong gọi hai ly rượu Cocktail, nhưng Mojito của cô anh lại cố ý nhấn mạnh không có cồn.
Lộ An Thuần rất khinh thường nói: “Rượu Cocktail mà lại không cho rượu, thế thì có khác gì ăn mì thịt bò mà lại không ăn mì đâu, anh chỉ biết bày trò thôi.”
Chờ nhân viên phục vụ bê hai cốc Cocktail lên, Nguỵ Phong uống thử ly tam giác của cô, chắc chắn không có cồn rồi mới nói: “Anh khiến em say khướt mới được gọi là giở trò.”
“Em không sợ.”
“Anh sợ.”
“Anh sợ cái gì.”
“Sợ không anh tự kiềm chế tốt như anh nghĩ.”
Lộ An Thuần duỗi tay muốn lấy cái ly của anh, Nguỵ Phong chậm rãi cầm đi: “Uống của em đi.”
“Em muốn uống cái của anh.”
Nguỵ Phong cầm cái ly đưa đến bên môi cô, nhẹ nhàng nói: “Một ngụm thôi.”
Lộ An Thuần cũng không dám uống nhiều, cô nhấp một ngụm nhỏ: “Anh gọi Vodka à?”
“Em lại nếm ra được à.”
“Độ rượu mạnh lắm đấy.”
Nguỵ Phong nhìn xuống dấu môi mờ mờ cô in lên, giống như cô đang đánh dấu bày tỏ quyền sở hữu đối với anh, Nguỵ Phong rất thích cảm giác này.
“Em chóng mặt thì nói với anh, anh đưa em về.”
“Được thôi.”
Cô gái không mấy để ý đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của anh.
Nguỵ Phong không dám nắm lại mà chỉ thuận thế nâng tay cô lên.
Anh đã diễn thử trong đầu không biết bao nhiêu lân cảnh lần đầu tiên nắm tay, nhưng anh không nghĩ đến lại tự nhiên như này…
Giống như thể bọn họ vốn phải như thế, có lẽ phải như thế.
Làn gió thổi thoáng qua gương mặt xinh xắn của cô gái, gương mặt có hơi ửng đỏ, tóc mái mềm mại cũng bị gió thổi bay lung tung.
Lúc thì Nguỵ Phong cúi đầu uống rượu, lúc thì anh lại ngẩng đầu nhìn cô.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, ca sĩ trong góc vườn hoa, còn có sông Gia Lăng hùng vĩ ở phía xa… Tất cả đều rời khỏi thế giới của anh.
Trong mắt anh chỉ còn lại cô.
Ly Mojito của Lộ An Thuần lại không uống ngụm nào, cô với anh uống chung một ly Vodka kia, Nguỵ Phong nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, cũng dung