Lộ An Thuần vừa dùng khăn giấy lau son môi đã phai hết, vừa vội vàng đi vào biệt thự.
Cũng may Lộ Bái vẫn đang ở trong phòng làm việc nghe điện thoại, bàn chuyện kinh doanh, cô trở về muộn thì ông ta cũng không để ý đến.
Cô gái đi lướt qua cửa phòng sách như một con cá, sau đó chui vào phòng mình, tắm nước nóng xong thì chui vào trong chăn nằm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô ôm chăn phát điên hét nhỏ một hồi.
Nụ hôn đầu tiên trong tưởng tượng của cô nên lãng mạn, trong sáng và nhẹ nhàng, diễn ra trong vườn hoa nở rộ giống như công chúa và hoàng tử trong chuyện cổ tích hôn nhau vậy.
Nhưng Ngụy Phong lại cho cô một cảm giác hoàn toàn không giống vậy, trong màn mưa liên miên, anh đặt cô lên bên cạnh bức tường gồ ghề, giống như con sói hoang đói bụng lâu ngày, vừa cắn vừa xé, vừa gặm nhấm. Cô gần như không chống đỡ nổi, muốn né tránh nhưng anh lại mạnh mẽ nâng gáy cô, buộc cô phải đón lấy.
Lộ An Thuần chỉ có thể mặc cho anh tùy ý bừa bãi làm càn đoạt đi nụ hôn của cô.
Xấu xa!
Cô liếm liếm môi, môi dưới có vết nứt nhỏ, liếm thấy mùi máu tươi, là do bị Ngụy Phong cắn chảy máu.
Cô thấy hơi lâm râm đau, cảm giác ấy kích thích thần kinh của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa đáng sợ lại điên cuồng như vậy… Thế nhưng Lộ An Thuần lại hoàn toàn không phản cảm.
Cô rất thích anh để lại dấu vết trên người cô, cho dù là sẽ đau.
Cô mở hộp đồng hồ mà Ngụy Phong tặng cô ra, dây đồng hồ được bện đáng yêu xinh xắn màu cầu vồng, sau khi bật lên quả nhiên có nhắc nhở quyền chia sẻ vị trí, Lộ An Thuần bấm nút đồng ý không hề do dự.
Hoàn tất thiết lập, chỉ cần cô ấn nút bên trong, cô có thể ngay lập tức gửi cho anh một tín hiệu cầu cứu.
Từ nay về sau, Ngụy Phong không chỉ là người trong lòng cô mà còn là anh hùng có thể bảo vệ cô.
…
Ngụy Phong đỗ xe máy trong hầm gửi xe ở giao lộ, trong điện thoại truyền đến tin nhắn nhắc ủy quyền chia sẻ vị trí đã được đồng ý.
Anh gửi cho cô một icon.
[Ngoan]
Anh khóa xe lại, lấy chìa khóa ra mở cửa hàng, vừa đi vào đã thấy Chúc Cảm Quả ngồi trên bàn sửa chữa của cậu ấy tập trung chơi game.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Về rồi à?”
Ngụy Phong vào nhà vệ sinh lấy khăn trắng lau mái tóc ngắn bị ướt, thờ ơ nói: “Muộn như này còn chưa về, ông Chúc cũng mặc kệ cậu à?”
“Tôi nói với ông Chúc đến tìm học sinh giỏi dạy kèm bài tập cho tôi, ông Chúc hỏi cậu có đồng ý để tôi ở nhà cậu không, ông ấy còn nói có thể nộp tiền sinh hoạt cho cậu đấy.”
Ngụy Phong cởi áo khoác ướt mưa ra, tiện tay ném vào sọt quần áo bẩn: “Tôi cảm thấy có thể ba cậu không cần cậu nữa.”
“Chỉ cần điểm của bài thi khoa học tự nhiên cuối kỳ này của cậu cao, nếu cậu không chê, ông ấy sẽ trực tiếp nhận cậu làm con trai đó.”
“Tôi chê.”
“…”
Chúc Cảm Quả nhảy xuống khỏi bàn sửa chữa, cầm ba lô của cậu ấy lên, tìm sách bài tập: “Hôm nay cậu đi chúc mừng sinh nhật cô tiểu thư kia à?”
“Ừ.”
“Tiệc sinh nhật thế nào, có phải rất xa hoa không, chắc chắn còn náo nhiệt hơn lần chúng ta đi làm phục vụ kia phải không?”
“Tôi không vào mà ở bên ngoài chờ cô ấy, vội vàng gặp mặt, đút cho cô ấy ăn hai miếng bánh sinh nhật.”
Chúc Cảm Quả “hả” một tiếng: “Chẳng có đứa nào dại gái như cậu đâu.”
Ngụy Phong cũng không phản bác lại.
“Nhưng cũng phải nói trình độ đầu óc yêu đương kia của cô tiểu thư kia cũng không thua gì cậu, tôi cảm thấy hai người đều simp nhau.”
Anh liếc cậu ấy một cái: “Sao cậu biết?”
“Tôi có chứng cứ.” Chúc Cảm Quả lấy điện thoại rồi mở nhật ký trò chuyện với Lộ An Thuần ra, đưa đến tay anh.
Ngụy Phong nhận lấy, ngón tay trượt lên trên, ánh mắt dần trở nên vô cùng dịu dàng.
Cô thật sự rất quan tâm đến anh.
Chúc Cảm Quả chậm rãi dựa vào người anh, càng lúc càng gần. Ngụy Phong ngửa đầu ra sau, không khách sáo đẩy cậu ấy ra: “Tôi không có hứng thú với người cùng giới, cậu tự trọng đi.”
Chúc Cảm Quả nhìn chằm chằm đôi môi mỏng vẫn còn dính son môi màu hồng chưa lau đi của anh, sợ hãi nói: “Vãi đạn, con mẹ nó đây là son môi à! Mau thành thật khai báo, son từ đâu ra!”
“Bà xã tôi.” Ngụy Phong không hề ngượng mà nói ra: “Nếu không thì còn từ chỗ nào nữa?”
“Hai người biết chơi đấy nhỉ!”
Ngụy Phong liếm môi, lại hỏi: “Cái thứ này có thể ăn không?”
“Có chứ, à không… Tôi cũng chưa từng ăn bao giờ!” Chúc Cảm Quả ế chỏng ế chơ, kéo tay anh tò mò hỏi: “Rốt cuộc là có cảm giác gì vậy, nói cho anh em biết đi.”
Ngụy Phong nhớ lại chuyện vừa rồi, không biết Lộ An Thuần nghĩ như nào, dù sao đầu óc anh cũng hơi chậm chạp.
“Khó miêu tả lắm, vừa muốn thô bạo lại vừa không nỡ, nhẹ nhàng lại cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, liên tục nhảy qua lại giữa dịu dàng và thô bạo, cuối cùng gần như đốt cháy não của tôi.”
Chúc Cảm Quả nuốt nước miếng: “Cậu miêu tả rất có cảm giác, tôi có thể hiểu như này, giữa mềm và cứng, cuối cùng lại không cứng nổi?”
“…”
Ngụy Phong nâng chân đạp Chúc Cảm Quả ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Hai tay anh chống lên ngồi bên cạnh bàn sửa chữa, nghĩ đến biểu hiện thô lỗ vừa rồi của mình và bóng lưng chạy trối chết của cô gái nhỏ, trong lòng anh mơ hồ có hơi bất an, suy nghĩ một lát, anh bèn gọi điện thoại cho Lộ An Thuần.
“Ngủ chưa?”
“Chưa, em không ngủ được.” Chắc cô gái đang nằm trong ổ chăn nên giọng nói cũng mang theo sự mềm mại và lười nhác: “Anh vừa về nhà hả?”
“Ừ, sao không ngủ được?”
“Anh còn hỏi tại sao à.”
Ngụy Phong nghe giọng điệu oán trách của cô thì cười khẽ một tiếng: “Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ!”
“Anh làm em mất ngủ.”
Cô hừ một tiếng: “Anh làm rách môi em rồi.”
“Đau không?”
“Đau!”
“Lần sau anh sẽ kiềm chế lại.”
“Ngụy Phong, anh đừng mơ có lần sau!”
Nghe cô nói thì thấy cô không thật sự tức giận, Ngụy Phong thoáng yên tâm.
Thật ra anh cũng có hơi hối hận, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cho dù thế nào, anh cũng nên dịu dàng một chút.
“Ngụy Phong…”
“Anh đây.”
“Ngụy Phong, vừa rồi tim em đập nhanh lắm.”
“Anh cũng vậy, đầu óc không tỉnh táo nữa.”
Hai người im lặng vài giây, tiếng hít thở đan xen tạo nên tiếng xào xạc như có một con sông cuồn cuộn chảy lặng lẽ giữa họ.
Một lát sau, Lộ An Thuần khẽ cười: “Anh còn biết ngại hả, anh thuần thục hơn em nhiều, vừa rồi thấy hình như rất có kinh nghiệm với chuyện này.”
“Em biết mà kinh nghiệm của anh đều đến từ một số phim trên web cấm. Còn kinh nghiệm thực tế, chỉ có mình em.”
Giọng nói của cô gái kéo dài: “À, thảo nào…”
“Thảo nào cái gì?”
“Những loại phim đó chắc đều là khẩu vị nặng nhỉ, thảo nào anh lại thô lỗ như vậy.”
Ngụy Phong nở nụ cười trầm thấp: “Lộ An Thuần, em không đúng lắm.”
“Hả, cái gì cơ?”
“Làm sao em biết những video đó đều là khẩu vị nặng, em từng xem rồi à?”
“Em… Không có!”
“Bà xã, muộn rồi, nói thêm nữa anh sẽ không ngủ được mất, sau này gặp mặt rồi giao lưu.”
“Ai muốn giao lưu với anh hả, tạm biệt!”
Lộ An Thuần cúp máy trước, gương mặt cô nóng rực đỏ bừng, mặc dù có hơi xấu hổ nhưng bởi vì là Ngụy Phong cho nên bị anh làm cho xấu hổ cũng là một chuyện hạnh phúc.
Cái gì cô cũng có thể cho anh biết.
…
Những tháng cuối cùng trôi qua rất nhanh, Ngụy Phong vượt qua bài kiểm tra thể chất của kỳ tự tuyển sinh của Đại học Hàng không Bắc Kinh với số điểm cao nhất. Thể lực của anh không chê vào đâu được với vô số giải thưởng khiến cho giáo viên phỏng vấn cũng nghẹn lời.
Cho dù là trí tuệ hay thể lực thì anh đều đạt đến đỉnh cao giới hạn của con người, nếu như anh không thể tiến vào hệ thống không gian thì chính là một tổn thất rất lớn cho sự nghiệp khoa học của Trung Quốc.
Nhưng khi các giáo viên nhìn thấy điểm tiếng Anh và Ngữ văn của ba năm cấp ba trong sơ yếu lý lịch của anh, mày họ nhíu chặt chặt lại trông như những gò cát.
Chuyện học lệch này… Cũng lệch quá đà rồi.
Ngay cả khi thuận lợi vượt qua bài kiểm tra thể chất của kỳ tự tuyển sinh thì có thể vượt qua kỳ